Hình Danh Sư Gia (Nạp Thiếp Ký 3)

chương 238: một mình đi bắt quỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gia Cát Hâm lau mồ hôi trên mặt, gật đầu lia lịa, nói: "Tôi nói, trạch viện đó là do tôi mua cho Tử Lâm. Chúng tôi mới dọn tới ngày trước. Hai ngày nay phu nhân trong nhà không khỏe, do đó tôi không dám li khai, sợ bà ta phát hiện, đã hẹn trước là hôm qua đến gặp nàng ấy, nhưng mà..."

Thì ra người chết tên là Tử Lâm, Mạnh Thiên Sở gật gù, ra hiệu cho Gia Cát Hâm uống trà. Y nâng chung trà lên, tay run rất dữ, nước trà sánh vào người. Y ngượng ngập nhìn Mạnh Thiên Sở, chưa uống đã bỏ xuống.

Mạnh Thiên Sở nhìn thấy hết. Những nam nhân sợ vợ trên đời này hầu hết đều vậy, ở ngoài chuyện làm ăn đắc ý như gặp gió mùa xuân, quẳng một cái ngàn vàng, có thể xưng là hô mưa gọi gió, nhưng khi đối diện với vợ nhà thì như con mèo ướt. Và nhất là muốn đem một nữ nhân khác về nhà thì khó còn hơn lên trời.

Mạnh Thiên Sở không muốn ở trước mặt nam nhân này mở miệng một cái là người chết, ngậm miệng một cái cũng người chết. Nếu như người ta đã tự nguyện mua nhà cho nữ tử đó, cho thấy với nàng ta có lòng. Như vậy, xem ra đối phương cũng đang rất đau lòng rồi. Hắn nói: "Vậy ý của người là trước khi Tử Lâm xảy ra chuyện, ngươi nhất mực không đến trạch viện đó, và cũng chưa gặp qua Tử Lâm?"

Gia Cát Hâm vội gật đầu, đáp: "Tôi xin thề, ngài có thể đi hỏi, tôi thật không rời khỏi huyện thành một bước."

"Vậy ngươi có biết Tử Lâm lúc thường có qua lại với ai không?"

"Tôi quen biết Tử Lâm kỳ thật chỉ mười mấy ngày. Cha của nàng ấy là chủ một gánh hát ở Hàng châu. Nàng ấy lớn lên trong đoàn hát, xem ra chẳng có bằng hữu nào khác. Tôi cũng không rõ nưa."

"Vậy phu nhân của ngươi biết Tử Lâm không?"

"Cái đó ngàn vàn lần không thể cho bả biết được. Nếu mà bả biết, nhất định sẽ quậy nghiêng trời không thể thu xếp, ngàn vạn lần không thể để bả biết."

"Vậy lỡ khi vợ ngươi biết rồi mà không nói cho ngươi biết thì sao?"

Gia Cát Hâm xua tay, nói: "Chúng tôi vợ chồng ba chục năm nay, tôi hiểu nàng ấy quá mà. Nàng ấy là người ruột để ngoài da, gặp chuyện là hận không lập tức để cho người ta biết hết."

Mạnh Thiên Sở nói: "Được rồi, ngươi tạm thời về trước, trong thời gian này không được rời khỏi huyện thành, nếu cần phải đi thì báo cho ta trước."

Gia Cát Hâm đứng dậy như có lời muốn nói nhưng vẫn còn do dự, vì không biết nói thế nào, Mạnh Thiên Sở hiểu tâm tư của y, hỏi: "Chúng ta đã đem Tử Lâm cô nương về rồi, để trong phòng, ta không biết là ngươi muốn hỏi về nhà của ngươi hay là hỏi người của ngươi?"

Gia Cát Hâm đáp: "Tôi... tôi chỉ muốn thăm nàng ấy, nếu như có thể khi các vị kiểm tra xong, xin cho tôi mang nàng ấy về, tôi muốn... hạ táng cho nàng ấy..."

Mạnh Thiên Sở nhìn thấy khóe mắt của nam nhân có ứa chút lệ, biết là y không nói dối, thở dài một cái quay sang nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết. Nàng ta hiểu ý nói: "Gia Cát lão gia, tôi dẫn ông đi."

Mạnh Thiên Sở nói theo sau lưng Gia Cát Hâm: "Ngươi không sợ phu nhân ở nhà biết ngươi an táng cho cô ấy sao?"

Gia Cát Hâm do dự một chút, không quay đầu, đáp: "Cái này tôi sẽ biết cách xử lí."

Qua một chút, Mộ Dung Huýnh Tuyết trở ra. Mạnh Thiên Sở thấy chỉ có một mình nàng, hỏi: "Người cô đưa đi đâu?"

"Đại khái là đau lòng quá nên ngất đi, muội nhờ Vương Dịch đỡ y ra ngoài. Ai, nếu là đưa Tử Lâm về nhà thật sẽ không có sự tình như vậy rồi."

Mạnh Thiên Sở thấy thần sắc của nàng bi thương, nên trêu: "Cô cũng chuẩn bị coi sắc mặt của các phu nhân nhà ta đó nga."

Mộ Dung Huýnh Tuyết thông minh, vừa nghe là mặt đã đỏ hồng, cáu: "Muội đang đau lòng cho người sống kẻ chết đây này, ai thèm nghe huynh nói những lời lãng nhách đó nữa."

Mạnh Thiên Sở thấy nàng ngượng, bật cười ha hả. Lúc này Vương Dịch đã đỡ Gia Cát Lâm trở lại, y đã hơn tỉnh lại, mắt sưng thủng.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi cảm thấy có gì dị thường không?"

Gia Cát Hâm lắc đầu không đáp.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta sẽ nhờ Vương bộ đầu đưa ngươi về trước, khi nhớ ra chuyện gì phải báo cho ta ngay."

Gia Cát Hâm nói: "Không cần nữa, để nương tử tôi nhìn thấy người của nha môn đưa về, e rằng sẽ hỏi rất nghiêm , tôi sợ sẽ không giấu được. Chi bằng để tôi tự đi cho xong."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nghe nói căn nhà ngươi mua trước đây có quỷ, ngươi chẳng biết hay sao?"

"Tôi cũng mới biết hôm qua, nhưng mà thế gian này làm gì có quỷ thật? Cho dù là có, Tử Lâm đâu có chọc vào, sao nó bóp Tử Lâm của tôi chết làm cái gì?"

Mạnh Thiên Sở gật gù, bảo: "Thôi được, khi nào có thể mang Tử Lâm đi, ta sẽ cho người báo cho ngươi."

Nhìn theo bóng Gia Cát Hâm lảo đảo bước đi, Vương Dịch nói: "Sư gia, ngài xem người này có giống diễn trò không?"

"Không biết được, giống diễn trò hay không thì khi chân tướng lộ ra chúng ta biết ngay."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Muội cứ nghĩ đến chuyện bắt quỷ ở nhà Miêu Triết lúc trước, xem ra có thể là do người giả vờ, vì trên đời này làm gì có quỷ a."

Mạnh Thiên Sở đáp: "Lần này và lần trước hoàn toàn khác nhau, lần trước con quỷ đó rõ ràng cả gan mở cửa, mở cửa sổ, còn lần này người ngoài căn bản không thể vào phòng. Nếu là người, trừ phi kẻ đó ẩn thân, hoặc là lên trời xuống đất được thì mới xong, còn không y không có biện pháp nào tiến vào mà cửa lớn cửa sổ đều đóng chặt."

Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Có khi nào Tử Lâm cô nương tự bóp cổ mình?"

Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Nha đầu ngốc, cô theo ta thời gian dài vậy uổng quá rồi, trong tình huống bình thường, người ta không thể nào tự bóp cổ mình, nhân vì theo bản năng, cho dù là kẻ đó muốn tự bóp cổ thật, nhiều lắm cũng là bóp cho ngất đi, khi ngất rồi thì tay tự lỏng ra thôi."

Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Huynh cũng nói là trong tình huống bình thường, vậy trong tình huống đặc thù thì sao?"

Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Theo ý của cô thì tình huống ra sao gọi là đặc thù?"

"Ví dụ như có người trợ giúp?"

"Ai a?"

"Quỷ!"

Mạnh Thiên Sở ngẩn ra, cười cười: "Cái đó vậy không phải là tự bóp cổ rồi, mà là quỷ nhập vào người tự bóp. Nhưng mà, trên đời này làm gì có quỷ. Như vầy đi, ta tự thân đến căn nhà có ma đó lần nữa, có ma bắt ma, có tặc bắt tặc!"

Khi nghe nói đến bắt quỷ, mọi người đều nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Thật ra người cổ hầu hết đều tín phụng quỷ thần, cho nên không có mấy người dám nói thẳng đối địch với quỷ.

Mạnh Thiên Sở thấy mọi người không lên tiếng, cười cấp cho hạ bậc thang xuống đài: "Ta đến nhà quỷ bắt quỷ, nếu như nhiều người quỷ không dám ra, do đó một mình ta đi thôi."

Vương Dịch cùng mọi người đều thở phào. CHu Hạo tuy võ công cao siêu, nhưng đối với quỷ quái không hình không bóng cũng sợ, nhưng dù sao y là hộ vệ của Mạnh Thiên Sở, không có cách gì tránh, chỉ ráng đưa đầu ra: "Tôi... tôi theo thiếu gia đi...."

"Ông đi? Ha ha, ta nhớ ông nói lúc còn trẻ có thấy quỷ thật, lần tè ra quần duy nhất trong đời dường như là lần đó đúng không? Hắc hắc, hơn nữa ta không phải là đi đánh nhau, ông là cao thủ võ công nhưng không thể bắt quỷ, đi mà sợ thành ra vậy thì đi làm gì? Bắt quỷ ta biết ông không rành, hiếm khi được nghỉ ngơi, đừng theo ta làm gì."

Chu Hạo bị nói ngượng đỏ mặt. Kỳ thật y có chút sợ, có câu một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng, nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy ông ta cũng không kiên trì làm chi, thầm nghĩ với công phu của Mạnh Thiên Sở, cho dù gặp giặc cỏ thường cũng không sợ gì.

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Chu đại thúc có thể không đi, nhưng tôi phải đi, vì nếu bắt được hung thủ thật thì tôi còn phải ghi chép lại nữa chứ, lúc đó muốn tìm tôi xa vậy nhất định không tới kịp."

Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Huýnh Tuyết, cô không được làm loạn nha, Chu Hạo còn không đi, cô đi làm gì?"

Mạnh Thiên Sở không tin có quỷ, hung thủ khẳng định là người. Hắn lo khi đánh nhau thật, Huýnh Tuyết yếu ớt trói gà không chặt sẽ bị liên lụy.

Vương Dịch cũng nói: "Hay là để tôi đi, lỡ khi ngài ở trên lầu quỷ ở dưới lầu thì sao?"

Mạnh Thiên Sở làm ra vẻ thống khổ, nói: "Xin đi có được không, Mạnh Thiên Sở ta không phải là đi ước hẹn, mà là đi bắt quỷ, các người đi cho có tụ làm gì?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết chề môi nói: "Nếu huynh đi ước hẹn thật, số chúng tôi đây ắt là nhiều rồi."

Mạnh Thiên Sở cười: "Không nhiều, chí ít cô đây không nhiều, vì người hẹn ước sẽ là cô."

Mọi người nghe thế cùng cười, Huýnh Tuyết thì mặt đỏ rần.

HÔm nay trời đẹp, chiều rồi mà chưa mưa. Mạnh Thiên Sở ăn cơm chiều ở nhà, sợ ba người vợ lo liền bảo ở nha môn có chuyện, tối sẽ không về. Dù gì mọi người cũng biết đã có án phát sinh, nên không quản hắn làm gì. Chỉ là các nàng đua nhau chuẩn bị lương thực và lương khô, sợ hắn ban đêm lạnh và đói, bắt phải mang theo. Hắn lên xe ngựa đánh thẳng ra ngoại thành.

Khi đến Vãn Hà thôn thì trời đã tối, và trời bắt đầu kéo mây. Hắn vốn cho là đêm nay không mja, không ngờ ông trời không chiều lòng người.

Khi sắp đến quỷ ốc, hắn nhày xuống ngựa . Do trước trạch viện có rừng trúc, ảnh hưởng tầm nhìn, hắn không quen đường nên dắt ngựa kéo xe đi. Đột nhiên, sau ót hắn nổi gai óc, vì hắn ẩn ước nhìn thấy có một nữ nhân mặc đồ trắng đứng ở cửa, tóc dài bỏ xõa giống như hình tượng quỷ mà hắn từng được biết. Hắn còn dường như nhìn thấy nữ tử đó đang nhìn hắn cười với nụ cười quỷ dị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio