Mạnh Thiên Sở không biết nên nói gì, chỉ có điều đây chỉ là về phía hắn, không chắc Mộ Dung Huýnh Tuyết sẽ đáp ứng làm tiểu thiếp cho hắn hay không tuy nàng ta và ba người Hạ Phượng Nghi đã rất quen nhau. Tả Giai Âm xem có vẻ còn có ý gì đó, Mạnh Thiên Sở thấy nàng có vẻ lạc lõng, liền đưa tay khẽ ôm nàng vào lòng: "Chuyện này không cần gấp, từ từ rồi tính sau. Kỳ thật ta còn chưa tính nạp nàng ấy làm thiếp, chỉ là các nàng hỏi đó thôi, hỏi xong lại gấp muốn cưới người ta luôn, sợ ta nói ba nàng không đủ hiền huệ. Phi Yến nói cũng đúng, chuyện của ta để ta định, ta chừng nào quyết định cưới thì sẽ báo cho các nàng, các nàng cứ vui vẻ đi, đừng suy nghĩ gì nhiều."
Tả Giai Âm chỉ ôn thuận dựa vào lòng hắn như con mèo nhỏ, ngẩn đầu nhìn hắn, khi chắc là hắn không nói chơi, bèn hỏi: "Là thiếp nói sai gì sao?"
Mạnh Thiên Sở khẽ dùng tay vuốt nhẹ sóng mũi dọc dừa của Tả Giai Âm, cười nói: "Nàng lại nghĩ xa rồi, người ta thường nói ai làm mẹ rồi cũng rất dễ mẫn cảm, ta thấy Giai Âm của ta đúng y như vậy."
Tả Giai Âm nói: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, ta nói rồi, là ba nàng các người tự gấp quá đó thôi, ta còn chưa dự định khi nào mà, tự nhiên sẽ không làm ngay đâu, do đó, các nàng đừng có vì chuyện đó mà lo lắng, ta không giống như Miêu Triết, thân thể ta còn khỏe, ba phu nhân của ta ai ai cũng tốt, ta không có gấp đâu."
Tả Giai Âm cười điềm đạm, chõi dậy từ trong lòng của Mạnh Thiên Sở, u sầu nói: "Vậy sao? Chàng ngược lại giống hệt như y, chuẩn bị cưới phu nhân thứ tư rồi, và đại phu nhân còn chưa có mang thì nhị phu nhân có mang trước, chàng y hệt, đúng không nào?"
Mạnh Thiên Sở tự vỗ đầu mình, thật là càng nói càng sai, sao tự nhiên lại liên hệ tới Miêu Triết thế này: "Coi ta kìa, đúng là thúi miệng, ta căn bản không có ý so sánh, nàng lại nghĩ xa rồi, ta vừa nói là nàng đừng có nghĩ nhiều, người thông minh hay mệt người lắm. Ta phát hiện nàng là trường hợp điển hình, thật không biết mẹ nàng sinh ra nàng thông minh như vậy để làm gì, đủ đẹp là được rồi, còn đẹp mà lại tài nữa, thật là biết sanh a, nàng cũng phải sanh cho ta một nha đầu vừa thông minh vừa đẹp giống y như vậy."
Tả Giai Âm đỏ mặt, nói: "Chàng chỉ biết ba hoa, chàng chẳng phải nói quá thông minh thì dễ mệt hay sao?"
"Nhưng mà ta thà để bảo bối của chúng ta mệt một chút, chứ còn ngu quá thì mẹ của nó sẽ mệt lắm đó."
"Dẹp chàng đi, cái gì chàng cũng nói được. Chàng chẳng lẽ không muốn con chúng ta là một cậu bé hay sao?"
Mạnh Thiên Sở nghiêm túc đáp: "Kỳ thật ta thích nha đầu hơn, con gái thường thích bám lấy cha, như vậy ta mới có cảm giác thành tựu, con trai đó hả, nếu mà thông minh thì cũng được, còn.... ai!"
Tả Giai Âm cười: "Chàng lại thế rồi, chàng chẳng phải một lòng muốn có con trai như vậy thì thiếp cũng an tâm rồi."
Mạnh Thiên Sở nói: "Nàng hoàn toàn có thể an cái tâm vào trong bụng đi, sinh trai hay gái gì ta cũng thích."
Tả Giai Âm liếc hắn: "Những thiếp muốn sinh con trai cho chàng, có con trai rồi mới có hương hỏa, còn sinh con gái khi nào cũng được a."
"Được! Sinh con trai!" Mạnh Thiên Sở cười ha ha dìu nàng về phòng.
Sự tình tiếp theo dĩ nhiên là tiếp tục phá án xảy ra ở ngôi nhà ma.
Mạnh Thiên Sở đem cái lưới để ở cửa phòng, mở thả con khi ra, nhưng nó không mắc mưu nữa. Chu Hạo nói: "Thiếu gia, hay là để tôi vào bắt nó."
"Ông được sao?"
"Ha ha, thử một chút xem sao." Chu Hạo cầm một sợi xích bước vào phòng, con khỉ chí chóe một hồi, bị ông ta xách cổ mang ra.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Công phu giỏi! Ha ha, không ngờ lão Chu ông có công phu bắt khỉ hay vậy! Đi, đến Vãn Hà thôn!"
Chu Hạo nói: "Thiếu gia, không đến tiếp Mộ Dung cô nương sao?"
"Không gọi cô ta nữa, sự tình không nhiều, cũng chỉ là con khỉ, lại không biết nói tiếng người, gọi cô ấy cũng vô dụng."
Trên xe ngựa, con khỉ thật thà u rũ nằm trong góc, mắt tặc nhìn lom lom hai người. CHu Hạo dùng tay sờ mó đầu con khỉ, trông nó có vẻ sợ, rục người lại cứ để ông ta sờ, không dám hó hé.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Nhìn không ra công phu lão Chu ông vừa lợi hại, lại vừa có khả năng dạy khỉ!"
"Thiếu gia ngài đừng cười tôi, tôi nào biết dạy khỉ gì, chẳng qua là con khỉ này biết nghe lời, xem ra là đã được huấn luyện rồi, không tin thiếu gia sờ nó thử coi, đảm bảo không sao."
"Thật vậy sao?" Mạnh Thiên Sở bán tín bán nghi, thử thò tay ra.
Con khỉ nhỏ ngóc đầu nhìn tay hắn, chờ tay hắn sắp tiếp xúc đầu nó liền rục đầu lại, ngoan ngoãn mặc cho hắn vuốt ve.
"Ơ...! Thật đó nghe! Nó rất biết nghe lời!"
Mạnh Thiên Sở đưa luôn hai tay ra, trước hết vuốt lông vàng trên lưng nó, sau đó gãi gãi cổ, con khỉ lộ vẻ rất thoải mái, thậm chí đưa đầu ra dựa vào lòng bàn tay hắn.
"Ha ha, dễ thương!" Mạnh Thiên Sở ẵm luôn con khỉ lên, bỏ vào lòng trêu đùa nó.
Mới đầu con khỉ còn khẩn trương, từ từ nó quen với hắn, thỉnh thoảng đưa tay ra cào cào vào tay hắn, khiến hắn bật cười ha hả.
Xe ngựa đến trước cổng ngôi nhà ma, con khỉ chợt trở nên bất an, kêu lên chí chóe, trốn đông tránh tây.
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Nó dường như rất sợ."
Chu Hạo gật đầu: "Thiếu gia, để tôi ẵm nó." Xong tiếp lấy con khỉ, đặt nó ngồi lên vai.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Ông làm vậy rất giống một lão giang hồ mãi võ đó nha."
Hai người cười mang con khỉ tiến vào trạch viện, lên lầu mở cửa.
Mạnh Thiên Sở nói với Chu Hạo: "Ông ra ngoài lên nóc, chờ lát ta thả con khỉ ra, xem nó ra bằng lối nào."
Mắt CHu Hạo sáng lên, mừng nói: "Cách này của thiếu gia thật hay, tôi lập tức lên đó." Nói xong giao con khỉ cho Mạnh Thiên Sở, còn bản thân thì ra hành lang nhún người nhảy bám trèo lên trên nóc phòng.
Mạnh Thiên Sở thả con khỉ xuống, nói: "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sau này không cột ngươi nữa, biết không?"
Con khỉ ngồi giữa phòng nghễnh cổ nhìn hắn, chép chép miệng liên hồi.
Mạnh Thiên Sở tháo xích trên cổ con khỉ, lùi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó rón rén đến bên cửa sổ, nhìn vào qua khe hở.
Con khỉ đó không biết hắn làm gì, mở to mắt nhìn ra cửa, không dám chớp lấy một cái, kêu chít chít mấy tiếng, sau đó thân hình nhanh như chớp biến mất trong cái động ẩn bí trong phòng đó.
Tiếp theo, cạnh hắn chợt có mấy tiếng lách cách, con khỉ đã đứng sát bên. Mạnh Thiên Sở kinh ngạc vô cùng: "Ơ? Ngươi sao ra được vậy? Chẳng lẽ ngươi biết xuyên tường?"
Con khỉ kêu chi chi hai tiếng, thần tình có vẻ đắc ý phi thường.
Mạnh Thiên Sở nhìn xung quanh, trên tường chỉ có bức vẽ cũ kỹ, chẳng lẽ con khỉ có thể chui ra từ bức vẽ này? Không đúng, bản thân hắn lần trước đã kiểm tra, và không hề phát hiện có lổ nào khác, nhưng hắn khi vạch bức vẽ lên vẫn thấy nó là tường bằng phẳng bình thường, đừng nói là có lổ cho khỉ chui, ngay kẻ hở cũng không có.
Thật là kỳ quái! Hắn ngồi xuống, ngoắc con khỉ: "Lại đây!"
Con khỉ không ngờ nhún nhảy chạy lại leo lên người hắn, ngồi hẳn lên vai, một cái tay túm chặt y phục của hắn.
Vào lúc này, Chu Hạo trên đỉnh phòng lớn tiếng nói: "Thiếu gia! Ổn rồi, thả con khỉ ra đi! Tôi quan sát cho!"
"Không cần nữa, cửa ra không ở đỉnh phòng, ông xuống đây!"
Chu Hạo đáp ứng, tung người nhảy xuống.
Mạnh Thiên Sở bảo ông ta đứng ở một góc khác ngoài giám thị, còn bản thân mở cửa vào phòng đặt con khỉ trên vai xuống, sau đó nhanh chóng ra ngoài đóng cửa lại.
Lần này hắn chuyên chú quan sát đường đi, xem coi con khỉ làm sao ra ngoài.
Lát sau, tiếng lách cách lại vang lên, một góc của bức vẻ trên tường đó được vén lên, con khỉ nhanh như chớp chạy ra đứng cạnh chân hắn, rồi thoăn thoát trèo lên vai.
Ha ha, thì ra cơ quan chân chính nằm ở sau bức vẻ! Hắn bước vào vén bức vẻ lên, cúi xuống sờ mó kỹ trên tường, nhưng chẳng phát hiện được gì, kỳ quái!
Mạnh Thiên Sở gọi CHu Hạo tới, nói cơ quan ở trên tường, nhưng CHu Hạo xem xét một hồi cũng không phát hiện ra ở đâu. Hắn quyết định bảo CHu Hạo kéo bức họa qua một bên, sau đó bỏ con khỉ vào phòng trở lại, đóng cửa.
Lần này thì thấy rõ rồi! Thì ra là mấy khối gỗ phẳng lì tạo thành tường đó đột nhiên nhấc kéo lên trên, con khỉ chui ra từ đó, sau đó khối gỗ sụp xuống đóng lại, không lộ dấu vết gì.
Thì ra là một trong tấm ván vách này có thể di động lên trên, trong khi bọn họ kiểm tra xem nó có thể dịch qua lại hay kéo vào đẩy ra hay không, quả là cái cửa nhỏ này ngược với suy nghĩ thông thường!
Mạnh Thiên Sở cúi xuống lấy tay kéo lên xuống, miếng gỗ di động, chỉ có điều chỉ lộ một đoạn nhỏ bằng cái tô, chỉ đủ con khỉ chui lọt. Hắn quan sát kỹ cái lổ này, rồi quay sang con khỉ nhìn đến xuất thần.
CHu Hạo thấy vậy, hỏi: "Thiếu gia, người nghĩ gì vậy? Thiếu gia không phải nghĩ con khỉ này chui vào phòng giết cô nương đó chứ?"
"Có khả năng, nhưng cũng không thể!" Mạnh Thiên Sở đứng vậy tiến vào phòng, tử tế tìm kiếm, sau đó hắn phát hiện được một cái định nhỏ. Cái định này ắt dùng treo cây trâm hoặc cái gì đó ngày thường, do đó vị trí để hơi cao, suýt bằng vai của hắn. Hiện giờ trên cây đinh còn treo cọng vải bố, đại khái dài bằng ngón tay út, do miếng vải có màu tương tự như màu tường nên không chú ý thấy.
Hắn lấy miếng vải đó xuống, là vải gai bình thường mà lão bá tánh thường dùng, nhưng điều lạ là miếng vải này có dấu màu hồng sậm.
Hắn chợt động lòng, đưa lên ngửi, sau đó kề tới quan sát cây đinh, quả nhiên, trên đinh ẩn ước có dấu máu.
Xem ra hắn phải mang định về kiểm nghiệm mới được! Hắn cẩn thận dùng dụng cụ nhổ định, mang con khỉ dẫn CHu Hạo về thành.
Trở về thư phòng, công việc tiếp theo của hắn là hóa nghiệm dấu màu hồng đó. Đúng như hắn nghĩ, máu đây chính là máu người, nhóm máu tương đồng nhau (chứng tỏ không phải của hai người. ND), là máu của nam.
Sáng hôm sau, khi Mạnh Thiên Sở vừa đến nha môn thì Mộ Dung Huýnh Tuyết đã vội vã từ ngoài vào, thấy hắn cũng không thèm để ý, hắn gọi giật lại hỏi: "Huýnh Tuyết, muội gấp gì vậy?"
Huýnh Tuyết gấp rút đáp: "Mẹ muôi đột nhiên không khỏe, muội đang định nhờ người khiêng mẹ đi gặp lang trung."
Hắn thấy nàng gấp như vậy, vội nói: "Mời lang trung tới nhà là được rồi, khiêng tới khiêng lui mẹ muội sao chịu nỗi?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết cắn môi miễn cưỡng cười: "Không ngại gì, Mạnh gia, ngài lo việc ngài, muội đi gọi huynh đệ giúp sức." Nói xong vội chạy đi.
Mạnh Thiên Sở biết nàng nhất định vì thiếu tiền rồi, xem ra cũng khó cho một cô nương lo cho cả nhà, cho dù là thời hiện đại đã khó, huống chị là cổ đại. Hắn vội nói: "Cứ để ở nhà đi, lang trung không cần thỉnh, ta trực tiếp nhờ Giai Âm đến khám."
"Vậy... sao có thể được? Nhà muội nhỏ lại hẹp, Giai Âm tỷ tỷ hiện giờ có mang không tiện đâu."
"Ta nói được là được, ta về nói cho Giai Âm, muội về nhà chờ đi."
"Vậy.... muội và huynh đi tiếp Giai Âm tỷ tỷ, trên đường muội tiện chiếu cố tỷ ấy."
"Không cần đâu, có vợ của Chu Hạo là Lý Lâm Tĩnh theo, không có gì, muội về lo cho mẹ trước."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu, cảm kích nói: "Mạnh gia, đa tạ huynh!"
Mạnh Thiên Sở vịn vai nàng, nhẹ nhàng bảo: "Ngốc quá! Hai chúng ta đều.... cái đó rồi, còn khách khí cái gì! Mau về đi!"
Mộ Dung HUýnh Tuyết e thẹn cười, gật gật đầu, chuyển thân đi vội.