Thấy lão giả kia tiến đến, y cũng không khách sáo, đưa tay ra hiệu cho lão giả ngồi xuống, tiện tay nhấc một ly rượu, rót đầy đưa cho lão giả.
- Phù Khâu. Mấy năm không gặp, ngươi càng uyên thâm!
Lão giả cười cười:
- Ta sao có thể so với sư thúc? Tám năm trước gặp sư thúc có bộ dáng này, tám năm sau gặp lại vẫn như vậy.
- Dung mạo có thể vẫn vậy, nhưng tâm tình thì không thể.
Phương sĩ trung niên thở dài một hơi:
- Luôn luôn suy tính, rốt cuộc hôm nay có chút thành tựu. Chỉ là ở đây. . . Lại có chút mệt mỏi, mệt mỏi.
Phương sĩ trung niên chỉ chỉ vào ngực chính mình, tiếp tục nói:
- Ngược lại, tinh thần ngươi càng ngày càng tốt. Nghe nói vài năm trước ngươi tới huyện Vu, không biết có thu hoạch gì không? Lão bà ở huyện Vu không phải hạng người thiện lương, nhưng kỳ thực thủ đoạn cực kỳ cao minh, như vậy chắc hẳn ngươi thu hoạch được không ít.
Phương sĩ đầu bạc nói:
- Thanh lão rất khỏe mạnh. Chỉ là đối với việc các vị sư thúc làm, tựa hồ không quá hài lòng. . . Nên trước khi quay về, Thanh lão còn nhờ ta chuyển lời với sư thúc: Thiên hạ năm trăm năm chiến loạn cuối cùng mới bình yên, mà các vị sư thúc chỉ vì cái lợi cá nhân, lại muốn thúc đẩy chiến hỏa, sau này nhất định không được chết tử tế. . . Hơn nữa, Thanh lão còn nói từ nay về sau sẽ ngừng dâng tặng Chu Sa Đan cho các vị sư thúc sử dụng. . . Thanh lão thực sự rất phẫn nộ.
Phương sĩ trung niên vẫnluôn biểu hiện bình tĩnh trầm lạnh lúc này sắc mặt khẽ đổi.
Y bỗng nhiên cười nhạt:
- Ả có Tần Vương làm chỗ dựa, oai hùng chốn Ba Thục, tài sản nhiều vô kể, tự nhiên rất đơn giản. Mà không biết rằng, sáu nước mặc dù bị diệt, nhưng lòng người chưa yên. Nếu như bạo Tần đứng vững, mới là kiếp nạn của dân đen. Mạng của ta, đổi lại bách tính được hạnh phúc ấm lo, như vậy chết đi thì có gì đáng ngại? Ả nếu ngừng cung cấp Chu Sa Đan, ta sẽ tự mình yêu cầu Tần Vương, nghĩ y không thể cự tuyệt. Mọi việc đã chuẩn bị hoàn tất, hơn nữa Lô Sư cũng có tiến triển. Chuyện đến nước này sao có thể dừng lại?
Phương sĩ đầu bạc lặng lẽ không nói gì, chỉ là trong mắt lại lộ ra ánh mắt không đồng tình.
Phương sĩ trung niên cũng không nói thêm gì nữa. Uống một ngụm rượu:
- Ta hẹn ngươi đến đây, chính là muốn nói cho ngươi, đầu xuân ta sẽ ra hải ngoại.
- Sư thúc thực sự muốn. . .
- Nếu không làm thế, Tần Vương nào có thể tin ta? Ít ngày nữa Lô Sư cũng hành động, ta hiện tại làm chẳng qua chỉ là muốn phối hợp với Lô Sư.
- Phù Khâu, ngươi và ta không đi chung đường, ngươi cũng đừng khuyên ta.
Phương sĩ đầu bạch nói:
- Ta chỉ nghĩ, ngài để ba nghìn đồng nam đồng nữ ở hải ngoại, khó tránh tổn thất.
- Khi bạo Tần tàn sát sáu nước, có thể có người đứng ra nói những lời này?
Phương sĩ trung niên biến sắc, giọng nói có phần được đề cao. Khiến chủ quán rượu dường như bị giật mình tỉnh giấc, mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh.
- Được rồi, những thứ cần nói đều nói hết, ta cũng nên đi!
Phương sĩ trung niên nói xong, đứng phắt dậy, đột nhiên cười nói:
- Ta hôm nay trở về huyện Bái thực sự thấy một người rất thú vị. Nhìn tướng mạo thật tốt, nói không chừng sau này có thể làm lên đại sự. Ngươi nếu như có hứng thú, không ngại hãy đi xem?
- Ồ, người kia hình như họ Lưu.
Phương sĩ trung niên không đợi phương sĩ đầu bạc mở miệng, liền hiên ngang bước đi.
Phương sĩ đầu bạc đứng dậy muốn đi, lại bị gã chủ quán kéo lại:
- Ngài còn chưa trả tiền rượu!
Sư thúc này, có tật xấu nhiều năm nay cư nhiên đến giờ vẫn chưa đổi. Chẳng trách đi nhanh như vậy, hóa ra là chưa trả tiền.
- Thạch Đầu, trả tiền!
Thiếu niên đứng bên cạnh từ đầu đến cuối không nói lời nào vội vàng thanh toán, rồi cùng với phương sĩ đầu bạc rời khỏi quán rượu.
- Sư phụ, chúng ta đi đâu?
Phương sĩ đầu bạch đột nhiên nói:
- Thạch Đầu, vừa nãy sư thúc nói gã họ Lưu kia? Ta nhớ rất rõ vài năm trước tại Ngão Tang, chúng ta cũng gặp phải một người tướng mạo cổ quái, chẳng phải ngươi còn nhờ một người thân của mình chú ý đến kẻ đó đấy sao. Người đó có phải họ Lưu hay không? Ta mơ hồ không nhớ rõ.
Phương sĩ trẻ tuổi suy nghĩ một chút:
- Đúng là họ Lưu. Chỉ là sau chuyện hôm đó, người mang theo ta đi huyện Vu cầu kiến Thanh lão, ta cũng chưa hỏi qua. Sư phụ, người sẽ không cho rằng người mà sư thúc tổ vừa nói và người chúng ta trước kia gặp là một đấy chứ?
- Uhm. . . Như vậy, ngươi đi tới huyện Bái hỏi thăm chút tin tức về người thân của ngươi. Ta trở về huyện Lưu trước, sau khi mọi chuyện xong xuôi, hãy trở về tìm ta. Uhm, chờ khi xong chuyện, chúng ta sẽ quay về huyện Vu. Thanh lão còn chờ ta qua đó, thương lượng chuyện cống đan.
- Thạch Đầu xin ghi nhớ!
Phương sĩ trẻ tuổi chắp tay từ biệt phương sĩ đầu bạc, hai người bọn họ mỗi người đi một ngả.
Lúc này, ánh nắng chiều tà chiếu xuống khiến toàn cảnh một mảnh đỏ rực.
Lâu Đình, phía tây bình nguyên Tô Bắc, chủ yếu là bình nguyên và ruộng đồng, còn có chút đồi núi rải rác.
Đồi núi, sườn dốc, bình nguyên, chỗ cao chỗ thấp đan xen vào nhau. Địa hình phập phồng giống như củ gừng. Phía tây nam và phía tây có vài ruộng đồi thưa thớt, còn phía bắc là bình nguyên, phía nam và tây nam có ruộng đồi và bình nguyên đan xen vào nhau. Tổng thể mà nói, tây cao đông thấp, cao nhất cao , thước so với mặt nước biển, thấp nhất , thước. Đi về phía nam, qua huyện Từ chính là hồ Hồng Trạch, chỉ là hồ nước chưa được hình thành.
Hoài Thủy ở nơi này gấp khúc, vì thế hình thành một khối trạch địa.
Đồng thời, Tuy Thủy, Biện Thủy cũng đổ vào chỗ này, hình thành một dải đất phi thường màu mỡ và vô cùng phức tạp.
Lâu Đình chủ yếu là người nước Sở làm chủ, không như huyện Bái tập hợp đông đúc dân chúng sáu nước. Giống vậy, trên mảnh đất này, thù hận đối với lão Tần nhân cũng kém xa so với huyện Bái. Lâu đình chỉ có hộ, nhưng đều là bách tính cố Sở thuần túy nhất.
Công thự đã xây xong, nằm ở vị trí gần Tuy Thủy.
Đình là công thự triều Tần ít sửa sang nhất, nhưng cũng giống như công thự khác, đều dùng ngói xanh. Từ xa xa nhìn lại, cảm lấy bắt mắt vô cùng.
Tường bao quanh cao chót vót, càng tăng thêm sự uy nghiêm.
Tường bên trong, toàn bộ đều dùng vỏ trai lớn đốt thành bột phấn quét lên, tạo thành một màu trắng sáng khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Thời điểm đoàn người Lưu Khám tới Lâu Đình, kho lương thực đã bắt đầu thi công.
Phụ lão bản xứ đều nghênh tiếp ngoài đình, thế nhưng khi thấy Lưu Khám, hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Thứ nhất là vì Lưu Khám cao lớn, vai rộng lưng eo; thứ hai là vì Lưu Khám còn quá trẻ.
Theo lý, Đình Trưởng chẳng qua chỉ là một tiểu quan không đáng để đông người đón tiếp. Nhưng Lưu Khám không giống với Đình Trưởng. Chuẩn xác mà nói, Lưu Khám là Thương lệnh, cấp bậc sánh ngang với Tam Bách Thạch Thương Lệnh. Còn so với Đình Trưởng, phải lớn hơn một vài cấp bậc.
Một khi Lâu thương xây dựng xong, Lưu Khám sẽ tương đương với Trưởng Trấn hậu thế.
Ngoài việc quản lý một nghìn hộ, hơn nữa nhân khẩu còn gấp bốn lần. Quan trọng nhất chính là, làm thuộc hạ của Nhâm Hiêu, tính chất Lâu Thương thuộc về quân trấn. Chỉ hơn một chữ " Trấn " nhưng tính chất hoàn toàn khác. Nói cách khác, Lưu Khám là người đứng đầu trong lãnh địa nam bắc dài trăm dặm, đông tây dài một trăm năm mươi dặm. Đặc biệt hắn nắm binh quyền trong tay, dựa vào điểm này mà nói, càng có lực uy hiếp phi thường.
Giao tiếp xã giao với những gã cáo già này, Lưu Khám có chút bực mình chỉ để Đường Lệ và Khoái Triệt tiếp đãi.
Hắn hìu mẫu thân đi vào công thự.
Mười sáu gian phòng, chia thành hai dãy.
Khám phu nhân, Lữ Tu, Lưu Cự, mẹ con Vương Cơ ở hậu viện, còn những người khác đều ở ngoài tiền viện. Trong đình còn có một biệt viện, có ba gian nhà gỗ. Đây là nơi giam giữ tù nhân, chỉ là bên trong không có ai, khiến người ta cảm thấy việc trị an ở Lâu Đình hẳn là không quá tồi.
Sắp xếp Trình Mạc và Khoái Triệt là đủ rồi!
Thế nhưng Chu Lan và năm mươi gã quân Tần kia, sau khi tập hợp cũng chỉ có thể dựng một tòa binh doanh đơn sơ bên cạnh công thự. Cách công thự năm mươi bước, nếu như xảy ra chuyện, lúc đó cũng có thể xem xét. Cho tới khi tất cả an bài thỏa đáng, trời cũng đã tối.
Lưu Khám đứng trên bậc thang trước đình, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn ánh trăng sáng tỏ.
Trăng đêm nay rất tròn. . . Ồ, ngày hôm nay hình như là trung thu, tiếc rằng không có bánh trung thu ăn. Nhoáng cái, Lưu Khám đã tới thời đại này năm năm. Chẳng hiểu vì sao, khi Lưu Khám đứng trên bậc thang Lâu Đình ngẩng đầu nhìn trăng sáng, lại có chút hoài niệm về thời gian ở huyện Bái.
Lữ Tu nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lưu Khám, kéo cánh tay hắn.
- A Khám, huynh đang suy nghĩ cái gì?
Lưu Khám nói:
- Huyện Bái, ta đang suy nghĩ về huyện Bái.
Hắn cúi đầu thoáng liếc nhìn Lữ Tu, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:
- Lâu Đình sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì. . . Ta đang suy nghĩ, những người ở huyện Bái giờ khắc này đang làm gì? Uống rượu ngắm trăng, hay bận rộn công việc? Không biết, bọn họ còn nhớ ta không. . . A, thời gian tại huyện Bái, ta hận, hận người huyện Bái không chịu tiếp nhận ta. Thế nhưng ta rời đi, lại có cảm giác nhớ mong khôn tả. Nàng nói xem, có phải ta khiến người khác rất căm ghét không?
Lữ Tu giơ tay lên khẽ vuốt vuốt làn môi của Lưu Khám.
- Sao có thể như vậy? Rõ ràng A Khám là một người đại nhân đại nghĩa, vì sao khiến người ta căm ghét?
Lưu Khám cười cười không nói nữa, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh mờ nhạt không rõ.
Hải thượng sinh minh nguyệt
Thiên nhai cộng thử thì.
Tình nhân oán diêu dạ
Cánh tịch khởi tương tư.
Diệt chúc liên quang mãn
Phi y giác lộ tư.
Bất kham doanh thủ tặng
Hoàn tẩm mộng giai kỳ. . .
(Bài thơ: Vọng nguyệt hoài viễn của Trương Cửu Linh)
Hắn lắc đầu thật mạnh: Thực sự là kỳ lạ, đang yên lành vì sao ta lại nhớ tới bài thơ này?