Những khối đá ở trên vách núi của khe cự thạch, hòn nhỏ nhất trọng lượng ít ra cũng hơn năm ngàn cân.
Đá ở Mã Nhĩ Sơn này chủ yếu là núi non kết cấu thành. Về những khối đá nham thạch ở khe núi này, dân gian còn lưu truyền một câu chuyện rất mỹ lệ.
Năm hai mươi hai đời Chu Linh Vương (tức là năm trước công nguyên), Tề Trang Công Khương Quang phát quân chinh phạt nước Vệ, nước Tấn, cướp lấy Triều Ca. Năm sau, Trang Công từ Triều Ca trở về, không có trở về kinh đô Lâm Truy, mà là tập kích Cử quốc. Trong lúc chiến đấu, tướng nước Tề là Lãnh Kỷ Lương bất hạnh chết trận.
Vợ của Kỷ Lương, cũng là người nước Tề.
Sau khi nghe được tin trượng phu chết, Tề Trang Công cũng không biểu hiện thành ý gì, khiến nàng cực kỳ bức xúc, vì vậy lúc trông thấy quan tài của Kỷ Lương ở trên Mã Nhi Sơn liền khóc rống. Khóc phu quân chết, cũng là khiển trách Trang Công bất nghĩa. Nàng khóc rất thê lương làm cho trời đất cũng phải biến sắc, ánh sáng của trăng sao cũng ảm đạm đi. Lúc ấy ở Mã Nhĩ Sơn cũng đang tu sửa Trường Thành, bởi vì nghe thấy Khương thị khóc mà sụp đổ. Một khối đá nham thạch tự dưng từ sườn núi lăn xuống, rớt bên cạnh khe Cự Thạch.
Cho nên, dân bản xứ xưng là thiên khốc nham (đá khóc ngày).
Câu chuyện Kỷ Lương cùng Mạnh Khương thị thời xưa, được đời sau ghi lại với cái tên: Khương nữ khóc Trường Thành hiện nguyên hình.
Ở trong " Tả truyện " có ghi lại khá tương quan.
Đương nhiên, là do lưu truyền trong nhân gian trải qua thời gian dài rồi trở thành khoa trương như vậy. Khương thị cũng không có khóc ở bên cạnh Trường Thành, chỉ ở bên ngoài thành Lâm Truy kinh đô nước Tề khóc vài tiếng mà thôi. Nhưng về sau một truyền mười, mười truyền một trăm, không biết như thế nào lại biến thành câu chuyện mà Lưu KKhám hôm nay nghe được.
Khương nữ khóc Trường Thành?
Tại thời điểm Lưu Khám nghe được câu chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là như vậy.
Ha ha, lịch sử dĩ nhiên là thú vị như thế, rất nhiều chân tướng, theo thời gian trôi qua, đã chôn vùi trong dòng sông dài đằng đẵng. Khiến cho đời sau, chuyện Khương nữ khóc Trường Thành lại trở thành một chứng cớ tố cáo sự tàn bạo của chính sách cai trị nước Tần. Mà sự thật là như thế nào? Hóa ra lịch sử lưu truyền có chút không đáng tin cậy à nha.
Lưu Khám vuốt ve thiên khóc nham, lại đi tới bên vách núi nhìn xuống khe núi.
Khe Cự Thạch không rộng chỉ có thể đủ để một chiếc xe ngựa đi qua. Nếu như ngăn chặn ở cửa vào của khe núi là có thể chia quân Tần làm hai phần.
Vấn đề là, làm như thế nào để dẫn dụ bọn người Từ Phúc tới chỗ này.
Có lẽ đúng là ý trời, mấy hôm nay trời mưa không ngớt, khiến cho Lưu Khám có thể nghĩ ra biện pháp.
Thiết tạp!
Trong nội dung của kịch truyền hình ở thời đại sau không phải thường sẽ xuất hiện tình tiết như vậy sao? Muốn cho người khác đi con theo con đường mà mình sắp đặt, biện pháp tốt nhất chính là thiết tạp. Đương nhiên, Từ Phúccó thể mắc lừa hay không, Lưu Khám cũng không dám cam đoan. Nếu như không thể thành công, thì ngay cả thiết tạp của mọi người cũng sẽ dùng hết.
Khi Lưu Khám nhắc tới ý định này, tất cả mọi người đều cảm thấy rất sợ hãi.
Nhưng cuối cùng, Chung Ly Muội vẫn đồng ý với kế sách của hắn. Lưu Khám không muốn đánh bạc, thì cũng phải đánh. Đánh bạc Từ Phúcsẽ không phát hiện ra kế hoạch này, đánh bạc Từ Phúcsẽ đi về phía khe Cự Thạch.
Nếu muốn đánh bạc vậy thì phải chuẩn bị tốt hai việc.
Nếu như Từ Phúc không mắc câu. mấy người Lưu Khám cũng chỉ có thể trực tiếp động thủ cướp người. Đến lúc đó hươu chết về tay ai, cũng còn chưa biết. Tuy nhiên, rất may mắn, cuộc đánh bạc lần này Lưu Khám đã dành phần thắng. . .
Từ Phúc cũng không hoài nghi cái trạm gác tự nhiên mọc ra. Trên thực tế hai ngày mưa, cũng khiến cho tinh thần cảnh giác của Từ Phúc lơ là đi rất nhiều. Đầu óc hắn cũng căng thẳng đến độ muốn nổ tung, còn hơi sức nào mà đi phân biệt trạm gác kia là giả hay thật? Từ Phúc sẽ không đi kiểm tra, nếu như thuộc hạ của y, thì càng không phân biệt nổi.
Vấn đề kế tiếp chính là làm như thế nào để cắt đứt được nhân mã của từ thành phố.
Ánh mắt của Lưu Khám nhìn ngay về phía những tảng nham thạch lớn ở trên các vách núi.
Chung Ly Muội lắc đầu liên tục. Tỏ vẻ không đồng ý với dự định này của Lưu Khám.
- Khám huynh đệ, không phải ta muốn nói nhưng lời làm mất khí thế.
Chung Ly Muội đi đến bên cạnh những tảng đá thiên khóc nham. Dùng sức đẩy hai cái,
- Ngươi nhìn xem, những tảng đá này có phải nặng lắm không? Ta ước chừng ít ra cũng phải nặng hơn năm ngàn cân. Hơn nữa, chúng đều đã trải qua gió táp mưa sa, ngươi những tảng đá này đã bị hòa cũng một chỗ với vách núi rồi.
Tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Chung Ly Muội nói:
- Không phải là người trời sinh thần lực có thể nâng được vạn cân, thì theo ta là không cách nà làm nó động đậy được.
Lưu Khám đi vòng quanh thiên khóc nham nửa vòng, lại nằm sát trên mặt đất, quan sát chỗ nối tiếp của nham thạch với mặt đất.
Nếu như có Lưu Cự ở đây thì tốt rồi!
Đây là ý niệm đầu tiên của Lưu Khám, dựa vào sức lực của hắn và Lưu Cự, nói không chừng có thể rung chuyển những khối đá mà lại giống như những hòn núi nhỏ này. Còn nếu như dựa vào chính mình, e rằng sẽ có điểm nguy hiểm, trừ phi, có giúp đỡ. . . Chậm đã, giúp đỡ? Tròng mắt của Lưu Khám chuyển động, linh quang lóe lên.
Cho ta một cái điểm tựa, ta có thể nâng cả trái đất.
Đây là câu nói giống như bị thần kinh của một nhà bác học lừng danh đã từng nói qua. À, hình như là Aristotle thì phải. Khi còn ở trường trung học không chịu khó học môn vật lý, chon nên không nhớ rõ rồi. Ông ta có thể nâng cả địa cầu, ta sao lại không có thể lay động được những khối nham thạch đáng chết bày cơ chứ? Ít nhất, ta còn có thể tìm được một điểm tựa.
- Chung Ly, ngươi phái người tìm hiểu hành trình của Từ Phúcđịa, lưu lại cho ta mấy người ở chỗ này, ta suy nghĩ biện pháp.
Chung Ly Muội có chút không tin tưởng Lưu Khám , nhịn không được nói:
- Ngươi muốn dùng biện pháp gì vậy? Không có khả năng thành công đâu, chúng ta cần chuẩn bị thủ đoạn khác thì hơn.
- Có lẽ sẽ thành công đấy.
Lưu Khám nghiêm trang nói:
- Không thử sao có thể biết được? Chung Ly, ta cho ngươi biết, hôm qua ta mộng thấy Thần Tiên. . .
Bọn người Chung Ly Muội nghe được chuyện này, đều ngẩn cả người!