Trong thành Dương Châu, vừa đúng giờ Tuất. Trời đã tối rồi, Mông Điềm đem theo người hầu cận, chậm rãi bước đến cửa trước ngôi nhà.
Dương Châu là một quân trấn, khiến trúc dân dụng không hề nhiều. Ngoài mấy tòa nhà lác đác ra, tất cả mọi người đều sống trong quân doanh. Thậm chí bao gồm cả Mông Điềm cũng như vậy. Có thể sống trong nhà dân, có thể thấy thân phận và địa vị của chủ nhân trong ngôi nhà này không hề bình thường. Mông Điềm khe khẽ thở dài, sai người lên phía trước gõ cửa.
- Ai đó?
Từ bên trong vọng ra một giọng nói có giọng địa phương rất nặng, ngay sau đó cửa hé ra một khe hở, một cái đầu từ bên trong thò ra.
- A, thượng tướng quân!
Mông Điềm hạ giọng nói:
- Vương Ly tướng quân có nhà không?
Người đó chần chừ một lát, Mông Điềm đã hiểu nguyên do. Ông nhẹ lắc đầu, đẩy cửa, tự mình vào trong. Đây là chỗ ở của phó tướng quân Vương Ly, còn người mở cửa là người nhà của lão. Tên đó có ý muốn ngăn cản, nhưng nhìn người hầu cận của Mông Điềm, cuối cùng bỏ cái suy nghĩ đó. Thật ra, trong thâm tâm hắn ta nào không hi vọng Mông Điềm có thể khuyên giải Vương Ly, sớm ngày phấn chấn trở lại?
Vương Ly đang uống rượu trong phòng, trong người đã có chút men say. Từ ngày nhận được bổ nhiệm trở đi, lão uất ức và nóng tính. Luận về sự từng trải trong quân đội, Vương Ly còn nhiều hơn Mông Điềm. Trong trận thống nhất lục quốc, lão theo ông nội – Vương Tiễn, dẫn quân tiến công phá trận doanh của quân Sở.
Còn lúc đó, Mông Điềm vẫn chỉ là Hàm Dương lệnh mà thôi, trận chiến phá Tề, lão lại theo phụ thân Vương Tiễn xuất quân, liên tục chiến đấu trên chiến trường tại đất Tề - Lỗ. Nếu như luận công trạng, Vương Ly tự nhận là cao hơn Mông Điềm. Thế nhưng Mông Điềm đã thành Nội sử, còn lão lại phụ trợ phụ thân, làm một phó tướng quân ở Giao Đông. Loáng một cái vài năm, Đồ Tuy thất bại. Vương Ly còn tưởng lão sẽ phụ trách trận chiến phương Nam, ai ngờ thời gian đó phụ thân Vương Tiễn lại mắc bệnh qua đời, cuối cùng vẫn không thể như ước nguyện. Trận Bắc Cương lần này, Vương Ly thấy vô cùng quan trọng. Sau khi xác định khai chiến với Hung Nô, lão liền lập mười ba bản tấu chương, trình bày cách nhìn của mình về trận Bắc Cương, làm cảm động Thái úy phủ.
Kết quả là…
Thái úy phủ thì thông qua rồi, nhưng còn Bệ hạ lại cho một đòn, lệnh cho Mông Điềm thống soái đôn đốc tác chiến. Còn lão,vẫn chỉ là một phó tướng quân! Việc như thế này nếu đổi lại là bất kì người nào cũng đều không thấy thoải mái. Huống hồ Vương Ly tự nhận là không hề kém so với Mông Điềm, nhưng lại cứ thua hắn.
Càng nghĩ càng thấy chán ghét. Mặc dù ủy nhiệm chức phó tướng quân, luyện binh ở Vĩnh Chính Nguyên, nhưng lão không có tâm tư nào mà đi rèn luyện bọn công tử kia, cả ngày ở Dương Châu mơ mơ màng màng như người say. Còn Mông Điềm, hình như cũng quên mất sự tồn tại của lão, mặc kệ lão ở nơi này, hoàn toàn không đếm xỉa tới.
Nhưng không ngờ hôm nay Mông Điền lại đến…
- Hóa ra là Thượng tướng quân đến nhà, không biết có gì chỉ giáo?
Mông Điềm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc cả phòng, khẽ chau mày, lặng lẽ ngồi xuống đối diện Vương Ly, sau đó chìa tay ra, tên hầu cận đưa lên một cuốn công văn. Mông Điềm đặt công văn trên thực án, đẩy ngược về phía trong, trầm giọng nói:
- Công văn hôm nay Bình hầu đưa tới.
- Liên quan gì đến ta?
Vương Ly trợn trừng đôi mắt đã say men, nhìn Mông Điềm không chút sợ sệt.
- Ta chẳng qua chỉ là một tên Phó tướng quân, ngài là Thượng tướng quân, ngài có thể tự quyết, cần gì phải đến hỏi ta?
- Ngươi cứ xem qua đi rồi hẵng nói.
Vương Ly tỏ vẻ khinh thường, cầm công văn lên, mở ra, sau khi nhìn một lúc, vẫn ở trên thực án:
- Người là do ngài chọn, ta xem làm gì? Bên Vĩnh Chính Nguyên có Bình hầu trông nom, thêm một người như ta không nhiều lên, mà bớt một người như ta cũng không ít đi, huống hồ ta cũng không có việc gì.
- Ly đại ca, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái.
- Ta không hề không thoải mái… ha ha… Ta thoải mái vô cùng.
Mông Điềm thở dài:
- Ta với ngươi đều cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng nhau gia nhập đại doanh Lam Điền, cùng được phong đất và ban chức tước… Luận về tư cách, ta còn phải gọi ngươi một tiếng lão đại ca. Nói thực lòng, trận Bắc Cương lần này, bản tấu chương của ngươi bệ hạ cũng đã xem qua, nhưng bệ hạ cho rằng, chiến sự Hung Nô tuyệt đối không thể kéo dài, nhất định phải giành thắng trong một trận. Kế hoạch của ngươi tốt thì có tốt, nhưng không có cách nào phù hợp với yêu cầu của bệ hạ, ngươi đã rõ chưa?
- Ta sao lại không rõ!
Vương Ly bỗng nhiên giận dữ:
- Đánh thắng trong một trận, nói sao mà dễ như vậy? Cách đánh của người Hung Nô không phải ngài không biết. Bọn Hồ mọi rợ đó sinh ra trên lưng ngựa, lớn lên trên lưng ngựa, lãng du như cơn gió, hành tung thoắt ẩn thoắt hiện. Duy chỉ có cách xây công sự tầng tầng lớp lớp, không ngừng dồn ép những tên đó hoạt động trong khoảng không gian phía Nam sông Hoàng Hà, sau đó chờ thời cơ mà quyết chiến. Đây là tình hình thực tế, ngài không phải không biết, sao còn không nói giúp ta?
Mông Điềm cũng giận dữ nói:
- Ta sao lại không biết từ sông Hoàng Hà trở về Nam, đất đai bằng phẳng, hàng nghìn dặm đất phù sa, thích hợp với cách chiến đấu của người Hung Nô? Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu như ngươi lấy cách xây dựng công sự, cần bao nhiêu năm mới có thể tìm được thời cơ quyết chiến? Có khi phải dài qua Trường Thành, ba nghìn dặm đất phù sa, ngươi cần xây bao nhiêu thành trì, đóng quân bao nhiêu binh mã, tiêu tốn bao nhiêu thời gian? Ngươi đã tính toán chưa?
Ta thừa nhận, chiến lược của ngươi rất ổn thỏa, nhưng ngươi có từng nghĩ qua chưa, nếu như theo cách đánh của ngươi, quân Hung Nô còn chưa đánh hết, đại Tần ta đã chống đỡ không nổi rồi? Ly đại ca, đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu ý của bệ hạ sao? Cái mà bệ hạ cần chính là tốc chiến tốc thắng, ba mươi vạn đại quân, cho dù có tổn thất một nửa, chỉ cần đánh tan Hung Nô, bệ hạ cũng không tiếc.
Thời gian, bệ hạ không quan tâm những cái khác, chỉ quan tâm thời gian. Vì thế nên mới cho ta làm chủ trận chiến này, ngươi cho rằng ta muốn hay sao? Đôn đốc trận chiến này, đồng nghĩa với việc ta sẽ phải gánh vác tính mạng của ít nhất là mười vạn người. Ly đại ca, ta với ngươi đều phiền muộn, nhưng đây là ý chỉ của hoàng thượng.
Vong Tần giả hồ! (Tần mất tại Hồ: Câu sấm thời Tần Thủy Hoàng)
Thủy hoàng đế lúc ủy nhiệm cho Mông Điềm chức soái, từng kéo tay y nói:
- Quân Hung Nô một ngày chưa bị tiêu diệt, trẫm còn ăn ngủ chưa yên. Mông Điềm, tâm sự của trẫm, ngươi chắc đã hiểu. Trẫm muốn ngủ ngon, nhưng có thể ngủ được hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi, hiểu không?
Những lời này, chỉ những lúc có mặt thân tín như Mông Điềm, Thủy hoàng đế mới nói ra. Vương Ly ngẩn người nhìn Mông Điềm, một hồi lâu sau, bỗng nhiên vươn tay hất rượu và thức ăn trên thực án xuống đất, lại nhặt công văn lên xem.
- Ta tính có ba đường tiến công, dụ quân chủ lực Đầu Man quyết chiến. Bây giờ, ta phô trương thanh thế ở hai vùng Bắc Địa và Thượng Quận, ý đồ tạo ra hiện tượng giả, ép Đầu Man phải dựa vào Vân Trung, còn đằng sau thì quyết chiến với Đầu Man ở núi Giả Dương. Binh mã ba đường, hai giả một thật. Bắc Địa, Thượng Quận binh mã chẳng qua chỉ là giả, quân chủ lực quyết chiến chính là ở Vân Trung.
Vương Ly dường như không nghe thấy, “Ơ” lên một tiếng.
- Người do Thượng tướng quân chọn cũng là người tài giỏi, cố nhiên… Thiệu Bình nói, mười lăm ngày nữa diễn võ, hắn ta định sắp xếp cho Lưu Khám và Mông Tật giao đấu.
Ý kiến hay…
Quân đội của Lưu Khám mặc dù có ba trăm giáp sĩ cường tráng của quận thủ chống đỡ, nhưng muốn chiến thắng hổ khúc của cháu Tật, e là không có khả năng.
Mông Điềm cười nhạt một tiếng:
- Tên nghiệt tử đó trẻ người non dạ, nếu như không có Bình hầu kịp thời ngăn cản, tên đó đã phạm đại tội tấn công vào đơn vị bạn rồi, ta định không tha cho nó. Hai năm nay, tên nghiệt tử này quá thuận lợi, thuận lợi đến nỗi cho rằng nó có hổ khúc là có thể thiên hạ vô địch. Theo ta thấy, chưa chắc lần này nó đã thắng được Lưu Khám. Ta lại xem trọng Lưu Khám, vừa có thể dạy cho hai tên nghiệt tử kia một bài học.
Vương Ly không nhịn được cười:
- Ngươi làm cha thật là thú vị. Người ta ai cũng mong sao con mình nở mày nở mặt, ngươi lại mong cho hắn thất bại sao?
- Thượng tướng quân, ta với ngài đánh cuộc, ngài có dám không?
Mông Điềm bình tĩnh nói:
- Ly đại ca cứ nói đừng ngại. Muốn đánh cược cái gì?
Vương Ly nói:
- Chúng ta lấy chuyện diễn võ của cháu Tật và Lưu Khám ra cá cược. Nếu như Tật thắng, ta sẽ đốc thúc chiến sự quân Vân Trung, nếu như cháu Tật thua, ta lập tức về Vĩnh Chính Nguyên, toàn lực luyện tập binh sĩ, nghe theo điều khiển của ngài. Không biết thượng tướng quân có dám cá cược không?
Mông Điềm nghe vậy, không khỏi vui mừng.
- Ly đại ca, ngươi nói vậy có thật không?
- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!
Mông Điềm giơ cánh tay ra, cười:
- Đã nói như vậy, ta với ngươi đánh cược… Mười ngày sau, chúng ta cùng đến Vĩnh Chính Nguyên giám sát diễn võ.
- Thượng tướng quân, ngài thua chắc rồi!
Vương Ly không kìm được cười ha ha:
- Ta không biết vì sao ngài lại xem trọng tên Lưu Khám đó như vậy, có thể đúng là hắn ta có bản lĩnh. Nhưng Hoài Hán không bằng Bắc Cương. Bọn trộm cướp của Tứ Thủy càng không so được với đội quân tinh nhuệ Đại Tần chúng ta. Cháu Tật xuất thân đại doanh Lam Điền, từ lúc thống quân đến nay, chiến công lững lẫy, làm sao để một tên Thương lệnh oắt con so sánh được?... Khà khà, Thượng tướng quân, đến lúc đó kết quả là ngài thua thì đừng có mà nuốt lời đấy.
- Ly đại ca cũng không được nuốt lời mới được!
Mông Điềm nhìn Vương Ly, không nhịn được cười phá lên.
Hai người còn nói một hồi nữa, đầu tiên chọn thống soái sở bộ Bắc Địa Quận, sau đó Mông Điềm mới đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi chỗ của Vương Ly, Mông Điềm thở phào một cái.
Người hầu cận bên lão không kìm được nhẹ nhàng hỏi:
- Thượng tướng quân, trận cá cược giữa ngài và Vương Ly tướng quân thật sự là có chút bất lợi. Tật công tử và Khắc công tử có tài năng thật sự, còn Lưu Khám kia cứ coi như có bản lĩnh thì chẳng qua cũng chỉ là nơi Lầu Thương chật hẹp, sao có thể là đối thủ?
- Nếu thua thì ngài làm thế nào?
Mông Điềm cười cười, lắc đầu nói:
- Ta sẽ không thua đâu… khà khà… một người mà trong vòng sáu năm có thể tăng liên tục bảy chức vị, chẳng phải là người tài giỏi hay sao?
Đúng là hắn chưa từng vào đại doanh Lam Điền, cũng chưa trải qua chiến sự gì cả. Nhưng ta có một linh cảm, Tật và Khắc không thể là đối thủ của Lưu quân hầu. Để chúng nó nhận một bài học, cũng để hiểu đạo lý “thiên ngoại hữu thiên”. (ngoài bầu trời vẫn còn bầu trời.) Hơn nữa, cứ coi như Lưu Khám thua đi, cũng không có vấn đề gì. Việc ta quan tâm là quá trình của trận đấu Hung Nô. Còn trận tiến công cuối cùng do ai chỉ huy không quan trọng. Cái quan trọng là, ta nhất định phải đánh bại Đầu Man… Quyết không thể để bọn chúng có cơ hội phát triển lớn mạnh.
Mông Điềm nói xong lại thở phào.
- Đi thôi, chúng ta quay lại lều trại, mười lăm ngày sau, thắng bại tự nhiên sẽ có kết quả cuối cùng.