Trong khoảnh khắc Mông Tật hét lên, Mông Khắc biết là hỏng rồi.
Lão gia tính cách như thế nào, y cũng đã hiểu tương đối… Không sai, chiến pháp lần này của Lưu Khám đích thực không theo quy tắc thông thường, nhưng người ta lựa chọn phương thức chiến đấu đường đường chính chính giành thắng lợi, sao có thể nói là người ta giở trò được?
Huynh trưởng nhà mình đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi! Thua thì thua rồi, sau này thắng lại là được, làm thế này còn ra thể thống gì?
Quả nhiên, trên điểm tướng đài cờ lệnh phấp phới, tuyên bố kết quả thắng thua của trận bình nguyên, Lưu Khám thắng, Mộng Tật thua…
Hơn mười giáp sĩ chạy như bay từ trên điểm tướng đài xuống, sau khi lao đến thao trường, nhảy xuống ngựa bên cạnh Mông Tật, không nói lời nào, lấy dây thừng trói chặt y lại.
- Đại công tử, đừng làm khó bọn ta, Thượng tướng quân có lệnh, ngài đừng có làm loạn nữa!
Lúc này, Mông Tật dường như đã tỉnh táo một chút, không dám tiếp tục xấc xược nữa, theo chân giáp sĩ đi đến đài điểm tướng.
Còn bên kia, Lưu Khám cũng lên ngựa đi về phía điểm tướng đài. Cũng không phải hắn muốn nhìn thấy trò cười của Mông Tật, mà là sau khi đại chiến, cần phải hoàn lại hổ phù, đợi thông báo vòng sau. Những người xem trận ở xung quanh, ánh mắt nhìn Lưu Khám, cũng không còn lạnh nhạt nữa rồi. Thói đời là vậy, ngươi có tài năng thực sự, mọi người tự nhiên sẽ phục ngươi.
Trong quân đội Lão Tần nhân, những hành động lén lút đi đường ngang ngõ tắt thường không nhiều. Bất kể ngươi xuất thân thế nào? Bất luận ngươi gia cảnh thế nào… Thắng, chính là thắng.
Như biểu hiện của Mông Tật hôm nay, mọi người mặc dù có thể thông cảm được nỗi buồn phiền của y, nhưng hoàn toàn không tán thành.
- Lưu Khám phụng mệnh giao trả hổ phù!
Dưới điểm tướng đài, Lưu Khám hai tay nâng hổ phù, nói một cách cung kính.
Bên cạnh, Mông Tật quỳ trên đất, bị dây thừng trói chặt, bên cạnh còn có hơn mười giáp sĩ coi giữ.
Vương Ly cũng đã toại nguyện nên cũng chẳng đứng ra nói lời nào. Hơn nữa còn có một Mông Điềm ở bên trong, thật sự không đến lượt lão nói.
Mông Điềm cho người nhận hổ phù, nhưng không để Lưu Khám rời đi. Lão đứng ở chỗ mép đài, cúi đầu nhìn chằm chằm Mông Tật, mặt mũi tái mét, rất lâu không hề nói lời nào.
- Mông Tật, ngươi vẫn không phục sao?
- Con không phục!
Dù sao cũng đã đến nông nỗi này, nhượng bộ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mông Tật ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói:
- Lưu quân hầu bày trận không như bình thường, con không phục!
Mông Điềm cười giận dữ:
- Ha ha, Mông Điềm ta đúng là đã sinh ra đứa con ngoan không chịu nhận thua… Vậy con nói, cái gì mà theo quy tắc thông thường chứ? Hay là ta phải bảo Lưu quân hầu bày chiến trận ra, để con tấn công cũng không được phản kháng, sau đó phán rằng con đã giành thắng lợi, thì con mới phục đúng không?
Phương pháp binh trận là ở chỗ đồng lòng. Con từ nhỏ đã học binh pháp, Tôn Võ mười ba chương con thuộc làu như cháo chảy, vậy chắc con cũng biết trong “Hư thực thiên” có câu: Nước vì có đất nên chảy, binh vì có địch nên thắng. Binh pháp luôn thay đổi thế trận, nước luôn thay đổi hình dạng, kẻ mà có thể vì quân địch mà thay đổi để giành thắng lợi, mới gọi là thần.
Lưu quân hầu làm rất tốt, hôm nay hắn dụng binh, xứng đáng với một chữ “thần”. Mà trước ngày mười lăm thao diễn này ta cũng đã được nghe nói rồi. Lưu quân hầu kỷ luật nghiêm minh, thuộc hạ dưới trướng có thể áp chế không gian xung kích của kỵ quân của con, xứng danh là tướng.
Mà con thì trái lại không hề biết dụng ý của hắn, thua rồi, con có muốn nói gì không?
Mông Tật ơi Mông Tật. Con càng ngày càng sa sút, kém cỏi. Đánh giá tình hình quân địch không chính xác, là thứ nhất; hành động thiếu suy nghĩ, là thứ hai; lâm trận không biết tiến lui, chỉ biết tiến công, là thứ ba. Con thua không hề oan uổng! Hôm nay, lại bị đánh cho tơi bời, còn tự xưng hổ phù cái nỗi gì?
Hừ, ta thấy con còn không bằng con mèo bệnh, còn làm quân hầu cái gì, đánh trận cái gì, công trạng cái gì?
Trước mặt mấy nghìn người, Mông Điềm không hề nể tình Mông Tật, mắng cho Mông Tật cúi đầu, không dám nhìn phụ thân trên điểm tướng đài.
Mông Điềm cười nhạt:
- Con có cảm thấy thua Lưu quân hầu là mất mặt không? Cho rằng bản thân võ nghệ cao cường, muốn lấy lại thể diện?
Nói xong, ông cười khà khà, ánh mắt xoay chuyển:
- Sao, Lưu quân hầu có đồng ý lĩnh giáo võ thuật cao siêu vô song của Mông quân hầu không?
Lưu Khám ngẩn người ra, ngạc nhiên nhìn Mông Điềm.
- Nếu như thượng quân hầu có lệnh, Khám nào dám không tuân?
- Được!
Mông Điềm cười phá lên, lúc ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Mông Tật, đột nhiên trở lên lạnh lùng:
- Mông Tật, ta cho con và Lưu quân hầu giao đấu!
Nhưng, không thể đấu không.
Như vậy đi, nếu như con lại thua, ta sẽ tước bỏ chức quân hầu của con, làm thuộc hạ dưới tướng Lưu quân hầu, giống như Đồ Đồ, làm từ chức khinh binh!
Trước, khi Mông Điềm cho Mông Tật và Lưu quân hầu đấu võ, mọi người còn cho rằng Mông Điềm cho Mông Tật một cơ hội lấy lại thể diện.
Nhưng sau khi ông nói xong câu nói cuối cùng, mọi người đều kinh ngạc. Nếu như Mông Tật còn thua một lần nữa thì đúng là mất hết sạch thể diện. Nhưng lại nghĩ, võ nghệ của Mông Tật được coi là vô địch trong Vĩnh Chính Nguyên, Lưu Khám dáng người to, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Mông Tật.
Mông Điềm nói xong, lạnh lùng nói:
- Mông Tật, con có dám nhận lời không?
- Mông Tật đồng ý đấu với Lưu quân hầu một trận!
Mông Tật đã nghe ra rồi, lão gia đã thật sự tức giận. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của y, nếu như không đồng ý, chỉ sợ sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi nhà, ra khỏi Vĩnh Chính Nguyên. Với người bình thường mà nói, không tham gia quân ngũ có lẽ là một chuyện tốt. Nhưng đối với đứa con nhà tướng như Mông Tật, nếu như không tham gia quân ngũ, hơn nữa còn bị đuổi ra khỏi doanh quân, sau này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu trước mặt người khác.
- Nếu đã như vậy, các người các ngươi đi chuẩn bị, đợi thao diễn vòng hai kết thúc, sẽ tiến hành giao đấu.
Sức chiến đấu của Lưu Khám rốt cục như thế nào, trong Vĩnh Chính Nguyên này, những người biết chỉ đếm trong đầu ngón tay.
Quán Anh biết, Trần Đạo Tử biết, Lữ Thích Chi biết… Ngoài ra, cũng chỉ có Phàn Khoái, Nhậm Ngao rõ, Thiệu Bình cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi.
Nghe nói đấu tướng, bọn Quán Anh đều không nhịn được cười.
Lữ Thích Chi đem ra một cái đĩa, vô cùng hung hăng:
- Nào, nào, nào, lại đây xem, Khám ca giành thắng lợi trong vòng mười chiêu, đặt vào đây… Giành thắng lợi trong vòng hai mươi hiệp, đặt vào đây… Bên đây là trong vòng ba mươi hiệp, nhanh nhanh đặt vào đây. Mau đặt vào đây!
Phùng Kính ngẩn người, đám người này quá kiêu ngạo rồi!
- Chỗ này thì sao?
Phùng Kính nhìn thấy bảng đồng mà Lữ Thích Chi vẽ ra, chỉ vào chỗ còn trống ở giữa, nói:
- Là đặt cược Mông Tật thắng à?
Dù Phùng Kính là Quân hầu, Lữ Thích Chi lại không hề để ý đến cái chức vị đó. Ở sòng bạc không có to nhỏ, Lữ Thích Chi khinh khỉnh:
- Đây là đặt cược cho Khám ca thắng trong vòng ba hiệp, ta đặt Khám ca nội trong ba hiệp sẽ giành thắng lợi… Nhanh tay đặt cược, nhanh tay đặt cược, chậm là không kịp đâu!