Hắn vội bước lên một bước, khẽ nói:
- Triệu Lang trung, có thể để cho hạ thần nói với tùy tùng một câu không? Ngài cũng biết đấy, những tên tùy tùng của hạ thần toàn người thô thiển, chưa từng gặp qua những người có địa vị lớn.
Thái độ cung kính của Lưu Khám, Triệu Cao rất hài lòng.
- Vậy nhanh lên một chút, đừng để Bệ hạ chờ.
Thế là, Lưu Khám dưới con mắt đố kị của rất nhiều quan viên, đi đến bên cạnh Lưu Tín, khẽ thì thầm vài câu, bảo Lưu Tín ở đây đợi.
Sau đó, hắn đi theo Triệu Cao vào trong cung Lạc Dương. Trên đường, hai người không hề nói chuyện với nhau. Lưu Khám đi phía sau, nhìn Triệu Cao đi như bay ở phía trước, cảm thấy có chút kì quặc. Những thái giám trong phim truyền hình thời hậu thế, đi lại thường là khép chân, bước bước nhỏ, nhìn khó chịu biết mấy. Nhưng Triệu Cao này, dường như đã phá vỡ nhận thức của Lưu Khám đối với thái giám. Lão đi rất nhanh, bước đi rất lớn, thậm chí một bước bằng hai bước của một người bình thường. Đồng thời, từ trong bước đi có nhịp điệu của Triệu Cao, Lưu Khám nhìn ra lão cũng là một người có võ nghệ cao cường.
Võ nghệ của Triệu Cao này rất lợi hại sao? Một người như vậy, sao lại phải làm thái giám?
Ôm nỗi nghi hoặc, hai người đi đến phía trước đại tiền.
Đại điện của cung Lạc Dương vàng son lộng lẫy, không kém so với cung Hàm Dương. Triệu Cao dừng bước, ra hiệu bảo Lưu Khám không cần đi tiếp nữa.
- Lưu Đô Úy cứ đứng ở đây đợi chỉ.
Nói xong, Triệu Cao cũng không quay đầu lại, bước đi như bay lên bậc thềm, trong chớp mắt đã chìm vào trong bảo điện rực sáng.
Đứng ở bậc thang phía dưới, Lưu Khám có thể nghe thấy trong đại điện mơ hồ truyền đến tiếng âm thanh giống như có tiếng trúc, lại có mùi thức ăn bay tới mê hoặc lòng người. Thủy Hoàng đế đang ở trong cung, dùng cơm cùng các thần tử. Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Khám không khỏi cười gượng, nuốt nước bọt. Muốn triệu kiến ta, lại để ta ở chỗ này ngửi mùi thức ăn, thật đúng là, thật đúng là quá đáng! Nhưng ai bảo người ngồi trong đại điện kia, là vị hoàng đế thiên cổ.
Lưu Khám tuy trong lòng có chút bất mãn, nhưng lại không thể không nhẫn nại, ngoãn ngoãn đứng thẳng ở bậc thềm dưới chờ Thủy Hoàng đế hạ chỉ.
Thời gian đã trôi qua một chút...
Trời đã tối sầm. Trong Lạc Dương cung có một trận gió nhỏ thổi đến khiến Lưu Khám bất giác giật mình.
Cảm giác này, đúng là không dễ chịu tí nào! Vừa đói vừa rét, đại khái là cảm giác như vậy. Bây giờ Lưu Khám lại ngưỡng mộ những quan viên đang đợi ngoài cung... Ở ngoài cung Lạc Dương, ít nhất có thể hoạt động một chút. Nhưng ở trong cung, hắn không dám cựa quậy. Mặc dù là quy định của Lão Tần, không rườm rà như trong hoàng cung hậu thế, nhưng chẳng may làm ai đó không vui, thì sẽ phải chịu tội rơi đầu. Người đang ngồi trong cung điện kia chính là Tần Thủy Hoàng. Hơn nữa, Lưu Khám mơ hồ cảm thấy được, hình như có vô số ánh mắt từ một nơi bí mật nào đó đang nhìn chằm chằm vào hắn. Khiến hắn không dám di chuyển lung tung.
Lưu Khám đứng ở ngoài điện hơn nửa canh giờ, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Lý Do từ trong điện bước ra, đi xuống bậc thềm.
- Lưu Đô úy theo ta về thôi!
- Gì chứ?
- Hôm này Bệ hạ có chút mệt mỏi, không gặp ngươi nữa... Ngươi về trước đi, cứ nghỉ ngơi ở trong dịch quán ấy. Mấy ngày nữa tự có chỉ cho ngươi.
Cái này gọi là đạo lí gì chứ!
Lưu Khám không nhịn được chửi thầm mấy câu!
Lúc thì muốn gặp, lúc lại nói không gặp. Đây không phải là lấy người khác ra làm trò đùa sao? Trời lạnh như vậy, đứng ở đây vừa hứng gió lạnh vừa phải nhịn đói hơn nửa canh giờ, đến mặt cũng chưa nhìn thấy đã đuổi đi rồi? Nhưng còn cách nào khác! Ai bảo lão là chủ, mình là thần? Ai bảo lão là Tần Thủy Hoàng cơ?
Tâm tư Đế vương thật khó nắm bắt. Cho dù Lưu Khám thông minh, cũng không tìm ra cách đoán tâm tư của Thủy Hoàng đế.
Đi theo Lý Do, hắn đi ra khỏi Lạc Dương cung. Trong lòng tuy rằng khó chịu, cơ thể cũng mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn gắng sức tỏ thái độ anh hùng. Vừa đi ra khỏi cổng Lạc Dương cung, Lưu Khám liền thở phào nhẹ nhõm.
Lý Do xoay người lên ngựa, bỗng nhiên cười nói:
- A Khám, hôm nay biểu hiện rất tốt đó!
Biểu hiện?
Ta biểu hiện lúc nào?
Lưu Khám ngẩn người, đang định mở miệng hỏi. Lý Do đã cướp lời:
- Trời không còn sớm, ngươi quay về dịch quán ăn chút gì trước đi... Hì hì, sau này e là ngươi có lúc không được nhàn rỗi. Khoảng hai ngày nữa, Bệ hạ sẽ không tìm ngươi nữa, tranh thủ thời gian dẫn cháu ngươi đi thăm Lạc Dương đi.
- Lý Quận thủ?
Lưu Khám còn chưa dứt lời, Lý Do đã giơ roi quất ngựa đi.
Lưu Khám chưa kịp hiểu gì cả, đi về dịch quán. Lưu Tín đói từ lâu lắm rồi, lập tức đứng lên, bảo dịch quán chuẩn bị đồ ăn. Cậu ăn nhồm nhoàm, rất ngon lành. Nhưng Lưu Khám lại không ăn uống gì, ngồi một bên, nghĩ về cảnh tượng xảy ra ngày hôm nay, nhưng nghĩ mãi không ra manh mối nào cả.
Đúng là một Hoàng đế khó đoán!
Mấy ngày tiếp theo, giống như Lý Do đã nói, Thủy Hoàng đế không triệu kiến hắn. Nhưng cũng không có ý chỉ nói, để cho Lưu Khám rời khỏi Lạc Dương. Những quan viên cùng đợi giá với hắn trước kia đều đã không còn ở Lạc Dương nữa rồi, đều quay về quê nhà rồi. Quan viên cả một vùng Lạc Dương rộng lớn, cuối cùng chỉ còn lại thúc cháu Lưu Khám, Lưu Tín và hai mươi gã thân vệ đi cùng.
Cả ngày không có việc gì đáng làm, Lưu Khám dẫn theo Lưu Tín đi dạo quanh thành Lạc Dương. Đi hết Lạc Dương, đi đến vùng ngoại ô... Ban đầu, Lưu Tín còn có chút hứng thú với việc này. Nhưng sau hai ngày, hứng thú của cậu mất hẳn. Cảnh trí cỏ cây hoa lá không còn sức hấp dẫn nữa, ăn no bụng, luyện chút võ còn thích hơn là chu du bốn phía. Còn Lưu Khám, cũng không mấy hứng thú. Phải biết là, Lạc Dương lúc này mặc dù phồn hoa, nhưng chỉ là phồn hoa, nhiều người mà thôi.
Hậu thế, những cảnh trí này cơ bản không còn nữa. Đi xa thì lo lạc đường, ở trong Lạc Dương thì đi hai vòng là đủ, chẳng còn gì phải lưu luyến. Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, cũng chẳng có cảnh sắc muôn hoa đua thắm. Hiu quạnh, ngoài hiu quạnh ra, hầu như không còn gì. Vì vậy, Lưu Khám cũng ở trong dịch quán, lúc không có chuyện gì làm, thường luyện võ đấu sức với Lưu Tín.
Những thân vệ dưới sự dẫn dắt của hai thúc cháu, dường như cũng chẳng có hứng chơi đùa. Cưỡi ngựa, luyện võ, ngày tháng cứ như vậy trôi qua.
Thấm thoắt đã sắp mười ngày trôi qua. Vào buổi tối ngày thứ tám kể từ khi Thủy Hoàng đế đến Lạc Dương, Lưu Khám với Lưu Tín vừa mới đấu võ xong, người đầm đìa mồ hôi trở về phòng. Đang chuẩn bị tắm nước nòng, bỗng nghe bên ngoài có tiếng người hô to:
- Đô Úy Tứ Thủy Lưu Khám đâu? Mau đến tiếp chỉ... Bệ hạ có chỉ, Lưu Khám tiếp chỉ!
Lưu Khám ngẩn người, vội vàng thuận tay phủ lên người chiếc áo bào, bước ra gian ngoài.
Chỉ thấy ngoài cổng dịch quán, Lý Do và một gã nội thị áo đen đang đứng ở đó, dịch quan quỳ xuống nghênh tiếp, kính cẩn lễ phép..
- Lưu Đô Úy tiếp chỉ!
Lý Do nhìn Lưu Khám, mỉm cười, sau đó nghiêng người nhường đường.
Gã nội thị đến truyền chỉ lại không phải là Triệu Cao.
Gã tiến lên phía trước, dâng thánh chỉ lên nói:
- Bệ hạ có chỉ, Đô Úy Tứ Thủy Lưu Khám, kiên quyết hùng võ, thông tuệ nhạy bén. Kỳ tổ là Lưu Tùng, mặc dù vì việc Tiên vương, mà trốn tội Trung Nguyên, nhưng con trai Lưu Thị trong lòng có Lão Tần, trung dũng tốt đẹp. Từ khi ra làm quan đến nay, lập nhiều kiến công, không phụ mệnh Lão Tần oai hùng.
Lần này trẫm tuần thú phía đông, lệnh cho Lưu Khám theo giá, làmTrung Lang kỵ tướng quân tiên phong. Từ ngày hôm nay, đi theo hộ vệ.
Ý chỉ đến bất ngờ này khiến Lưu Khám trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đi theo giá?
Lưu Khám ngẩn người nhìn Lý Do, thật sự là có chút hồ đồ, đang yên đang lành, sao lại để cho hắn theo giá? Còn trở thành Trung Lang kỵ tướng nữa?