Lúc Thủy Hoàng đế nói chuyện mang khẩu âm Hàm Dương rất nặng, đồng thời còn có chút âm điệu Yến Triệu. Điều này e rằng lúc ông còn niên thiếu đã từng sống nhiều năm ở Hàm Đan, cho dù đã qua rất nhiều năm nhưng trong khẩu âm này thủy chung vẫn có dấu vết thời niên thiếu.
Đây có lẽ lời Thủy Hoàng đế đã hết sức để sửa rồi.
- Trẫm mệnh ngươi làm Ưng lang tướng, ngươi nghĩ sao?
- Vi thần...
- Làm Ưng lang tướng vì trẫm thì nhất định phải từ bỏ vài thứ. Ngươi không thể làm Đô Úy Tứ Thủy nữa, điểm này chắc ngươi cũng rõ ràng rồi. Trẫm cũng biết, những năm gần đây, ngươi đã tạo nên cơ nghiệp ở Lâu Thương. Ý đồ của Phù Tô để ngươi thủ ở Lâu Thương, trong lòng trẫm hiểu rất rõ. Nhưng Lâu Thương lại là một địa phương quá nhỏ bé, nếu như thật sự có chuyện phát sinh, sợ rằng đường sống sẽ rất ít.
Những năm gần đây ngươi làm không tệ, hiến rượu Vạn Tuế, bình định Tứ Hồng, tạo giấy Trình Công, kiến công Bắc cương...Trẫm đều thấy hết, bao gồm cả việc ngươi làm ở Ba quận, lại bình loạn Tề Lỗ. Theo lý mà nói, làm một quan to địa phương cũng rất xứng đáng, nhưng tuổi ngươi còn quá trẻ, làm ở địa vị cao sợ là chưa đủ năng lực.
Lưu lang tướng, ngươi năm nay hai mươi ba tuổi?
- Đúng ạ!
- Rèn luyện vài năm nữa, tuổi tác cũng vừa đúng lúc. Đến lúc đó đi Nam Cương khống chế toàn diện, trẫm có thể buông tay bình định xoa dịu Giang Nam. Trữ La Sơn đó, ngươi cũng thấy đấy, người Sở vẫn mang lòng bất mãn với Đại Tần ta, nếu không bình định, chung quy cũng là họa tâm phúc. Lưu Lang tướng, ngươi có nguyện theo trẫm về Hàm Dương không?
Lời của Thủy Hoàng đế thật khiến người khác không theo kịp. Câu trước với câu sau tựa như không liên quan tới nhau, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ, lại cảm giác như vô cùng có liên quan. Dù ý tứ gì thì cũng chỉ có một: Ngươi tuổi còn quá trẻ, để ngươi ở bên ngoài độc trấn một phương, ta quá lo lắng. Theo ta về Hàm Dương tiếp tục rèn luyện đi.
Nghe như là hỏi ý của Lưu Khám.
Giọng của Thủy Hoàng đế có lạnh có mềm mỏng, thế nhưng lọt vào tai Lưu Khám lại có ý nghĩa khác.
Nếu ngươi đồng ý thì đi! Nếu không đồng ý vậy thì có chuyện rồi..
- Vi thần cảm động rơi nước mắt, nguyện phục vụ quên mình vì Bệ hạ!
Lưu Khám không còn lựa chọn nào khác, phủ phục trên mặt đất, miệng hô vạn tuế. Không đồng ý ư? Đây là điều mà người trong thiên hạ đều tha thiết mong ước, vì sao ngươi không đồng ý? Chắc chắn là lòng mang ý xấu!
Lưu Khám chỉ có thể đồng ý.
- Rất tốt!
Thủy Hoàng Đế cầm lấy quyển sách:
- Ở đây cách Lâu Thương không xa, trẫm cho ngươi thời gian ba ngày trở về an trí một chút. Trẫm sẽ tiếp tục tuần thú, hai mươi ngày sau rời bến Đông Môn, đến lúc đó, trẫm sẽ an bài cụ thể cho ngươi. Sau khi ngươi trở lại, để gia nhân chuẩn bị một chút, đợi lúc trẫm quay về Hàm Dương sẽ chính thức hạ chiếu. Đến lúc đó, toàn gia nhà ngươi đều chuyển tới Hàm Dương đi. Sau khi ngươi quay lại thì tiếp tục theo trẫm tuần thú, sẽ không được quay lại nhà nữa. Cho ngươi ba ngày để xử lý thỏa đáng ở Lâu Thương. Ngươi đang theo ta tuần thú, trực tiếp trở về Hàm Dưng, rồi sau đó mới phái người tiếp nhận Lâu Thương.
Lưu Khám không khỏi âm thầm kêu khổ, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
- Thần xin cáo lui!
- Lưu lang tương, trẫm nhớ ngươi ở Lâu Thương có một đội nhân mã, có đúng không?
- Đúng ạ!
Lưu Khám không dám giấu diếm, nhẹ giọng hồi đáp.
- Hiện nay Điển Chúc Tây Nam không quá ổn định, ngươi an bài hai nghìn binh mã nhập quận Thục. Ba gia quận Thục, ngươi hẳn không xa lạ!
- A, thần lĩnh chỉ!
Lúc Lưu Khám rời khỏi lều lớn, chỉ cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh nhễ nhại. Đi tới thời đại này, tròn mười năm chưa có người nào giống như Thủy Hoàng Đế vậy tạo nên uy áp thật lớn đối với Lưu Khám như thế.
Hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng khẩn trương, Lưu Khám không khỏi cười khổ, sau này nên làm thế nào đây? Hiện tại muốn chạy trốn đã không còn khả năng, nhưng trong nhà còn có một người, nếu không xử lý thích đáng, chỉ sợ ảnh hưởng đến tính mạng. Thật sự không được thì để Lưu Cự đi theo quân tới Thục Trung vậy. Đây cũng là biện pháp duy nhất mà lúc này Lưu Khám có thể nghĩ ra. Hắn chậm rãi đi về phía quân doanh, lúc đi ngang qua một tòa doanh trại nhỏ, thấy Triệu Cao từ bên hông đi tới, vừa lúc đối mặt với hắn. Lưu Khám vội vàng nhường đường, Triệu Cao không thèm để ý đi thẳng vào trong trại nhỏ.
Lúc hai người đi sượt qua, Lưu Khám còn nghe được tiếng hừ lạnh rất nhỏ của Triệu Cao.
- Bách Lý, Triệu lang trung làm sao vậy?
Triệu Cao làm Lang Trung lệnh Trung xa phủ, vì vậy Lưu Khám xưng hô là Triệu Lang trung.
Bách Lý Thuật cười:
- Lưu lang tướng không cần để ý, dạo gần đây tâm trạng Triệu Lang trung không tốt lắm. Ngài cũng biết đó, trước đó sự việc ở Trữ La Sơn, dù biểu hiện của Tiểu công tử không tốt, đã khiến Bệ hạ không hài lòng, mà Triệu lang trung là thầy giáo của Tiểu công tử, cho nên Bệ hạ cũng bất mãn với y.
Nói xong, Bách Lý Thuật thần bí nói:
- Ta nghe người ta nói, đợi quay về Hàm Dương rồi, Bệ hạ sẽ thôi Triệu Lang trung!
Lưu Khám chau hàng lông mày lại, trong lòng mơ hồ trào lên một cảm giác kỳ lạ. Tựa như đã chạm đến cái gì đó, nhưng lại không nói rõ, nghĩ không ra. Nhìn theo lưng của Triệu Cao biến mất trong tiểu doanh, trong lòng Lưu Khám đột nhiên cảm thấy bất an.
Trở lại quân trướng, Lưu Khám thu dọn hành lý, hắn vốn định dẫn Lưu Tín cùng nhau đi, nhưng Thủy Hoàng đế chỉ cho hắn một quan điệp. Nói cách khác, Lưu Tín cần phải tiếp tục ở lại nơi này. Cũng khó trách, hiện tại Lưu Tín đã nhập biên chế Thiết ưng duệ sĩ, đương nhiên không thể giống như trước, đi lại cùng Lưu Khám được.
Hết cách, Lưu Khám cũng chỉ trấn an Lưu Tín, phân phó Tiết Âu đi theo chăm sóc cho cậu, còn hắn thì một mình trèo lên Xích Thố, ngày đêm rời khỏi Hành dinh, đi thẳng về hướng Lâu Thương.
Từ Hoài Âm đến Lâu Thương lộ trình cũng không xa, qua Tứ Thủy là tiến vào cai trị của Lâu Thương. Lưu Khám đi không ngừng nghỉ, cả một ngày đêm thì tới bên ngoài trấn Lâu Thương.
Việc Lưu Khám đột ngột trở về làm mọi người đều bất ngờ. Lưu Khám cũng không nghỉ ngơi, suốt đêm triệu tập đám người Phàn Khoái, Trần Bình thương nghị trong thư phòng, nói rõ ngọn nguồn sự việc.
Khoái Triệt nhíu mày nói:
- Với tuổi của Chủ công, làm được Đô úy Tứ Thủy đã là lớn rồi, muốn tiến thêm một bước, sợ là vô cùng trắc trở. Bệ Hạ muốn mượn con đường Thiết ưng duệ sĩ qua vài năm nữa thì mới cho Chủ công ra ngoài đảm nhiệm. Tâm tư này thật ra có thể lý giải. Dù sao, Nhâm Hiêu là ví dụ rồi. Chủ công có công huân và năng lực, nhưng còn thiếu kinh nghiệm lý lịch. Ưng lang tướng cũng không tệ, đợi tuổi tác của Chủ công đủ rồi cho ra ngoài đảm nhiệm chức vụ, văn võ cả triều sẽ không dị nghị. Chỉ là...từ bỏ Lâu Thương...
Khoái Triệt và Trần Bình nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu.
Dù sao, Lâu Thương này đã tích lũy tâm huyết bao năm của mọi người, sao có thể bỏ được, thật sự là không cam lòng. Mà không từ bỏ thì cũng có thể làm được gì?
Đồng thời, những người từng ở bên Lưu Khám sẽ đi về đâu?
Đây đều là những vấn đề cần giải quyết. Trần Bình, Khoái Triệt có thể đi Giang Dương, nhưng đám người Tào Tham có đồng ý không? Chỉ sợ là không!
- Như vậy đi, Đạo Tử và lão Khoái âm thầm chỉnh đốn và sắp đặt, đến khi chiếu lệnh tới thì theo Chung Ly và lão Quán đến Giang Dương trước. Nếu Giả Thiệu bằng lòng, có thể theo ta đến Hàm Dương. Còn Lão Tào bọn họ...nếu như không muốn đi, đến lúc đó sẽ theo ý tự bản thân bọn họ thôi.
Nhưng người và vật trong Thiết Lư có thể mang đi được thì mang đi hết. Nếu không thì...
Đạo Tử, chuyện này ngươi và tiểu Trư xử lý, nói chung, chuyện Thiết Lư tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, phải cực kỳ thận trọng.
Thiết Lư chính là xưởng công binh của Lưu Khám, ít nhất hiện tại mà nói, những thứ trong đó không thể tiết lộ ra.
Tròn một buổi tối, đám người Lưu Khám ở trong thư phòng thương nghị chi tiết việc dời nhà, đến hừng đông, Lưu Khám đã hai ngày không được nghỉ ngơi, cuối cùng cũng bị cơn buồn ngủ vây lấy, lúc trở lại phòng ngủ, vừa nằm xuống là ngủ tròn một ngày.
Lúc chạng vạng, Lưu Khám tỉnh dậy, Lữ Tu đưa Lưu Nguyên và Lưu Tần đến thăm hỏi. Nhoáng cái đã hơn nửa năm không được đoàn tụ với người nhà, theo lý mà nói, Lưu Khám hẳn phải thân thiết với bọn nhỏ hơn, nhưng thời gian không còn, hắn ôm Lưu Tần, nắm tay Lưu Nguyên đi dạo trong trang viên một lúc, sau đó lại vội vã tới phòng Khám phu nhân.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Tuy rằng bọn nhỏ muốn ở thêm với hắn, nhưng lúc này hắn thật sự không còn thời gian nữa. Khám phu nhân nghe xong tình hình, khi biết rõ thân phận của Lưu Cự thì mặt trở nên trắng bệch.
- A Khám, việc này sao con không nói sớm?
Lưu Khám cười khổ nói:
- Mẫu thân, con nào nghĩ đến sự việc lại phát triển đến mức này? Cũng may Bệ hạ phân phối cho con hai ngàn nhân mã nhập Thục, kế hiện nay cũng chỉ có thể để huynh trưởng và tẩu tẩu trà trộn vào trong quân, cùng nhau đi Giang Dương trước. Đợi Lão Khoái và Quán Anh bọn họ đến đó rồi, Mạn nhi thì đã đứng vững gót chân ở Thục Trung, đợi sau khi đến Giang Dương, con sẽ nghĩ biện pháp khác, giải vây cho huynh trưởng.
Khám phu nhân không biết nói gì hơn. Việc đã phát triển tới nước này, bất luận là ai cũng không nghĩ ra được biện pháp gì. Hơn nữa, mấy năm nay Lưu Khám bôn ba quanh năm, Lưu Cự vẫn ở bên cạnh chăm sóc bà, tình cảm ngày càng sâu sắc, lão phu nhân đã sớm coi là con trai ruột của mình. Mà Vương Cơ cũng đã ở Lưu gia nhiều năm, Lão phu nhân thật sự không nỡ thấy Lưu Cự gặp chuyện không may.
Nhưng bởi vậy, thì lại khổ A Khám rồi!
Lão phu nhân nghĩ tới đây, không kìm nén được rơi lệ đầy mặt, khiến Lưu Khám lại khuyên giải một hồi. Đợi lão phu nhân bình tĩnh trở lại rồi, lúc này Lưu Khám mới quay về phòng, hai đứa bé đã ngủ, Lữ Tu đang may vá dưới đèn.
Lữ Tu đã hai mươi hai tuổi, đã không còn tính cách trẻ con nữa, tính cách trầm ổn lên rất nhiều. Đặc biệt từ lúc Lữ Trĩ mất đi, đã mang đến đả kích rất lớn cho Lữ Tu. Khi còn bé, nàng vẫn coi tỷ tỷ là mục tiêu, nay tỷ tỷ đã mất, nàng muốn làm thật tốt, để tỷ tỷ không thất vọng.
- A Tu, ngày mai ta đi sớm, sẽ xuất phát đến Đông Môn Khuyết trước. Lần ra đi này chỏ sợ tình hình sẽ có chút biến cố. Ta phỏng chừng lúc ta theo giá quay về Hàm Dương thì các muội cũng đang đến đó. Ruộng đất ở Lâu Thương không thể giữ được nữa, muội nghĩ cách bán đi. Ngoài ra, muội âm thầm thông báo cho Trần Vũ và phụ mẫu của muội, nếu như bọn họ không muốn tiếp tục ở Lâu Thương nữa thì đem ruộng đất của bọn họ cùng với của chúng ta bán hết đi. Nhưng việc này không được gióng trống khua chiêng mà phải âm thầm giải quyết. Chắc hẳn thời gian vẫn còn đủ để bán được giá tốt. Bán đất xong hãy gửi tới quận Thục giao cho Mạn nhi xử lý.
Lữ Tu gật đầu, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lưu Khám, liền vươn tay xoa nhẹ nhàng:
- A Khám, việc trong nhà huynh không cần lo lắng, muội sẽ nghĩ cách xử lý thỏa đáng. Ngược lại huynh ấy, phải theo giá, trách nhiệm nặng nề. Nói chung, cần phải cẩn thận mới được. Nhớ bảo trọng sức khỏe, đợi xử lý xong việc ở đây, muội và mẫu thân cũng đám nhỏ sẽ mau chóng tới Hàm Dương hội hợp với huynh.
Có lẽ, đối với Lữ Tu mà nói, đi Hàm Dương cũng không phải là chuyện không hay gì. Lưu Khám chỉ biết cười khổ một tiếng, ôm Lữ Tu vào lòng: Nếu không phải bất đắc dĩ, nói thật lòng, ta thật sự không mong mọi người đi Hàm Dương!