Lý Thành nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Đại công tử yên tâm, Thủ Thận đã phái người tới thông tri Thượng tướng quân rồi… phỏng chừng một hai đêm, chắc chắn sẽ đến.
Thủ Thận, là tên của Lý Thành do phụ thân đặt cho. Theo lời của phụ thân y, Lý Tín là tổ phụ của Lý Thành năm xưa, hết sức lông bông kiêu ngạo, dẫn đến phạt Sở thất bại. Vì vậy mong muốn Lý Thành mọi việc đều phải suy nghĩ thật kỹ, thận trọng mà đi. Lý Thành cũng đích xác làm được điểm này, gặp chuyện gì, mặc dù đã có đối sách, y cũng sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới hành động.
Phù Tô đột nhiên hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
- A, thấy cái gì?
- Đừng có giả vờ, trong lòng ngươi rõ ràng biết ta đang hỏi ngươi cái gì.
- Có phải là lời đồn về Bệ hạ?
Phù Tô không nói gì, chỉ là dùng kiếm gõ gõ nhẹ vào càng xe, ý tứ chính là: “Ngươi nói đúng!”
Lý Thành cảm thấy nhức đầu…
Đây chính là việc liên quan đến chuyện trong hoàng gia, mình chỉ là một ngoại thần, sao có thể tùy tiện bình luận? Y trầm ngâm trong chốc lát, thấp giọng nói:
- Đại công tử, lúc thần nghe thấy lời đồn, vô cùng giật mình. Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, không có lửa làm sao có khói… lời đồn đến đây, có kỳ quái.
- Ý ngươi là, có thể đó là sự thực?
Lý Thành cúi đầu nhưng không mở miệng.
- Nếu không phải là sự thật, vì sao xa giá không trở về Hàm Dương, trái lại lại đi tới phương bắc?
- Y theo lẽ thường mà nói, xa giá hẳn là phải về Hàm Dương trước, lập tức xứng danh, một khi đã xứng danh, đến lúc đó Đại công tử cũng chỉ có thể lấy lễ thần để yết kiến. Thế nhưng xa giá lại không trở về Hàm Dương, mà lại lên phía bắc… thần cho rằng, có lẽ là thiếu một thứ gì đó rất quan trọng, không hề thấy danh chính ngôn thuận.
Thân thể Phù Tô run lên, quay đầu chăm chú nhìn Lý Thành.
- Sẽ là vật gì đây?
- Cái này, hạ thần cũng không biết.
Phù Tô gõ kiếm vào càng xe càng nhanh, thanh âm leng keng quanh quẩn trong bầu trời đêm tịch liêu, ánh mắt Phù Tô cực kỳ ngưng trọng.
Sau một lát, y nói:
- Lý Thành, ngươi lập tức truyền lệnh xuống dưới. Bảo ba người Mông Tật, Mông Khắc, Đồ Đồ suất bộ một đường từ Cửu Nguyên đến Du Trung, tuần tra nghiêm mật. Đặc biệt là vùng Quật Dã Hà, Thần Mộc Lĩnh. Cẩn thận kiểm tra người qua lại, nếu như quả thật có người muốn mang đồ gì đến, vậy Thần Mộc Lĩnh chính là chỗ duy nhất có thể đi qua cửa, cũng chính là đường bọn họ nhất định phải đi qua. Nếu có tin tức, lập tức hồi báo.
Lý Thành “dạ” một tiếng, chuẩn bị quay đầu ngựa.
Đúng lúc này, nghe thấy một tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
- Đại công tử, Đại công tử!
Người trên ngựa ghìm ngựa trước xe diêu, xuống ngựa quỳ một gối xuống nói:
- Đại công tử, Thượng tướng quân đã trở về!
- A?
- Thượng tướng quân còn nói, mời Đại công tử lập tức trở về thành, y có chuyện quan trọng cần thương nghị với Đại công tử.
Phù Tô nghe vậy, không nói hai lời, túm lấy dây cương, thoáng một cái xe diêu vòng một vòng:
- Lý Thành ngươi đi truyền lệnh, những người khác theo ta trở về thành!
Lời còn chưa dứt, chiến mã hí dài.
Xe diêu cuồn cuộn nổi lên một mảnh khói bụi, phi nhanh như tên bắn.
Lý Thành cũng không dám chậm trễ, quay đầu ngựa chạy đi. Thật vất vả mới có được chút thanh nhàn, nếu như lời đồn là sự thật, chỉ sợ lại chiến hỏa tới nơi rồi!
Thành Cửu Nguyên, sông Hoàng Hà chảy từ phía bắc về hướng đông. Thành trì mới xây dựng, hùng tráng, uy nghiêm. Lúc đầu xây thành, Lý Thành từ Lâu Thương trở về, đối với cách thiết kế của Lâu Thương trấn khiến Lý Thành khen không dứt miệng. Vì vậy Phù Tô liền tiếp thu kiến nghị của Lý Thành, xây thành theo phương pháp của Lưu Khám, mới tạo nên tòa thành trì hiện nay.
Tính ra, thành Cửu Nguyên là thành quan trọng nhất Bắc Cương. Sau khi Thủy Hoàng Đế hạ lệnh thiết lập quận Cửu Nguyên, người dân trước sau đã di dời đến quận Cửu Nguyên ở được sáu mươi nghìn hộ, ước chừng hai trăm bảy mươi nghìn nhân khẩu, làm cho nơi đây nhanh chóng phồn vinh lên. Thành Cửu Nguyên có sáu mươi nghìn nhân khẩu, đối với Bắc Cương nhiều lần chiến sự mà nói, cũng là tòa thành lớn hiếm có. Sau khi Mông Điềm và Phù Tô ở đây khổ tâm tính toán, càng ngày càng trở nên phồn hoa. Là nơi giao thoa giữa các con đường, gần như thành Hàm Dương.
Phù Tô chạy xe đến gần cửa phủ tướng quân, ghìm ngựa, nhảy xuống xe diêu.
- Đồ Đồ, sao ngươi lại ở đây?
Phù Tô ngoài ý muốn khi thấy Đồ Đồ đứng ngoài cửa phủ, không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Đại công tử, mạt tướng theo Thượng tướng quân đến đây… Thượng tướng quân mệnh mạt tướng ở đây chờ Đại công tử, y đang ở thư phòng tương hầu.
Nghe lời này, Phù Tô ngẩn ra. Luận về chức quan, tất nhiên là Mông Điềm cao hơn y, nhưng vì nguyên nhân thân phận, mỗi lần Phù Tô đến đây, Mông Điềm đều ra cửa đón, cái này gọi là làm đủ cấp bậc lễ nghĩa. Thế nhưng hôm nay Mông Điềm lại không có nghênh tiếp, trái lại chỉ phái Đồ Đồ ở đây chờ mình.
Nhìn thấy dáng vẻ của Đồ Đồ, Phù Tô lập tức ý thức được việc này nhất định có vấn đề.
- Nhanh đưa ta đi vào!
Phủ Thượng tướng quân phủ, Phù Tô rất quen thuộc, căn bản không cần Đồ Đồ dẫn đường. Thế nhưng chẳng biết vì sao, Phù Tô lúc này để Đồ Đồ đi trước dẫn đường. Kết quả một đường đi tới, Phù Tô không khỏi giật mình kinh hãi. Phủ Thượng tướng quân chiếm khoảng ba trăm khoảnh đất, phân thành trong ngoài chín cửa, có xây các võ đài nhỏ.
Mông Điềm có tám trăm thiết giáp quân, ở ngay tại phủ Thượng tướng quân. Dọc đường đi tới chỉ thấy hai bên quân tốt san sát, thủ vệ sâm nghiêm. Mỗi người đều cầm trong tay thương, kiếm, kích lóng lánh, đằng đằng sát khí.
Xem ra, đã xảy ra đại sự rồi
Phù Tô vừa nghĩ, vừa theo sau Đồ Đồ đi tới ngoài thư phòng. Chỉ thấy bên cạnh thư phòng, trên hành lang gấp khúc ngồi chồm hỗm một người thân thể to lớn, dũng mãnh, áo giáp tê giác rách mướp, tóc xõa tung, lưng đeo trường kiếm.
Nhìn trang phục, Phù Tô liếc mắt cũng nhận ra là trang phục của Thiết ưng duệ sĩ. Vừa nhìn thấy người kia, Phù Tô còn tưởng là Lưu Khám, nhưng nhìn kỹ lại, phát hiện ra không phải. Hắn ta tựa hồ so với Lưu Khám trẻ hơn rất nhiều, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lộ ra nét ngây ngô.
Tên nhóc này là ai?
Trông giống như lão Bi…
Người to lớn kia ngẩng đầu, ánh mắt chạm với Phù Tô.
Phù Tô là một người cơ linh, ánh mắt của tên nhóc này thật đúng là mãnh liệt. Nếu so với lão Bi năm đó, tên nhóc này càng nhiều vài phần khí hung độc.
- Đồ Đồ, đó là người phương nào?
Đồ Đồ vừa định mở miệng trả lời, cửa thư phòng mở ra.
Mông Điềm thấy Phù Tô, liền tiến lên phía trước hành lễ, sau đó bất chấp lễ nghĩa quân thần, kéo cánh tay Phù Tô, miệng nhanh chóng nói:
- Đại công tử, mau theo ta đến đây!
- Thượng tướng quân, ngài có việc gì vậy? Có chuyện gì kinh hoàng như thế?
Trong trí nhớ của Phù Tô, Mông Điềm vẫn là người trầm ổn, nhưng lúc này, nhìn Mông Điềm hoang mang rối loạn, như mất hồn mất phách. Điều này làm cho Phù Tô không hiểu, lảo đảo đã bị Mông Điềm kéo vào thư phòng. Vừa mới đứng vững thân mình, mới phát hiện trong thư phòng còn có một người.
Người nọi vừa thấy Phù Tô, liền bước lên hành lễ.
Hình thể hắn thật lớn, vai rộng eo tròn, trên người mặc một bộ nhuyễn giáp rách nát, quần áo ngoài màu đen, trên áo choàng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy được vết máu loang lổ. Còn có một mùi lạ, hình như thời gian rất lâu không tắm, vẻ mặt phong trần, đầy mệt mỏi.
Phù Tô nhìn người nọ, đầu tiên là ngẩn ra, chợt tỉ mỉ quan sát, không khỏi kinh hô một tiếng:
- Bắc Quảng võ quân? Sao lại là ngươi… Ngươi, sao ngươi lại có bộ dạng này!
Lời Canh Tân: Các chương phía trước có chút sai sót, đáng nhẽ là quận Cửu Nguyên thì lão Tân lại viết thành quận Ngũ Nguyên. Quận Ngũ Nguyên được gọi từ thời Hán. Nên từ chương này trở đi lão Tân sẽ đổi lại là Cửu Nguyên.
• Lời người dịch, biên: Mình cũng không để ý nha. Giờ sẽ theo tác giả, cũng gọi là Cửu Nguyên từ chương này.