Ở Bắc Cương, trừ Mông Điềm ra, uy vọng tối cao chính là Vương Ly, Triệu Bình. Có Triệu Bình tới trấn giữ Cửu Nguyên, cùng lúc tạo nên hậu phương vững chắc, mặt khác có thể đề phòng dị tộc xuất động. Triệu Bình tuy hơi bốc đồng, nhưng thủ thành thì thừa sức, thật ra cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.
Lúc Phù Tô hạ lệnh, khẽ vuốt trán.
- Lưu Quân hầu, ngươi dọc đường đi chịu khổ cực, tạm thời nghỉ ngơi đã. Ừm, ở lại ngay trong phủ Tướng quân đi, đợi đại quân hành động, còn cần Quân hầu xuất mã, vì phụ hoàng báo thủ rửa hận, tiêu diệt tặc tử.
Dứt lời, Phù Tô lẳng lặng nhìn Lưu Khám. Trong nháy mắt, Lưu Khám thậm chí sinh ra một loại cảm giác cổ quái. Trên người vị Đại công tử này lại có khí độ của Thủy Hoàng Đế.
Hắn lập tức chắp tay hành lễ:
- Thần đợi Đại công tử điều khiển.
Nói xong, hắn khom người rời khỏi thư phòng, ở bậc thang thở phào một cái.
Phù Tô sẽ không chết đâu! Đại Tần có vị Đại công tử này ở đây, nói vậy sẽ không tái diễn như lịch sử, bị một đám ô hợp lật đổ. Mình tuy rằng không thể bảo trụ tính mệnh của Thủy Hoàng Đế, nhưng cũng đã cải biến lịch sử vốn có. Sự thật đã thay đổi rồi, sầu lo nhiều năm qua, ở trong giây phút biến mất không còn hình bóng.
Phù Tô tuy rằng khôn khéo, chung quy so ra vẫn kém so với Thủy Hoàng Đế. Chuyện của Lưu Cự… ha ha, tùy tiện lập ra một cái cớ là được. Nhưng trước đó, cần phải giết Trương Lương kia mới được.
- Tín, đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi một chút.
Lưu Khám nhìn thấy Lưu Tín đang ngồi chồm hỗm ở hành lang, đi qua xoa đầu y, nhẹ giọng khuyên. Tên nhóc này, thật đúng là bị cây tình cảm đâm sâu vào rồi. Lúc ở bến thuyền Tam Xuyên, nhìn thấy chiếc xe Doanh Quả bị lật, tên nhóc này giống như điên rồi, căn bản không để ý an toàn của mình, liều mạng giữa nguy hiểm, bị trường mâu của đối phương đâm bị thương, cứ thế nâng xe lên. Lúc Doanh Quả bị bệnh, Lưu Tín biến thành thần thủ hộ, không ăn không ngủ, cả ngày canh giữ bên cạnh. Chẳng bao lâu, hai má vốn phúng phính, cũng đã bị gầy đi, dưới hàm, râu cũng dài như thổ phỉ.
Lưu Tín ngẩng đầu lên, ồm ồm nói:
- Nhị thúc, cháu không phiền lụy!
- Còn nói, ngươi đã bao lâu không có nghỉ ngơi rồi?
Lưu Khám không khỏi nổi giận, kéo Lưu Tín:
- Nhị thúc biết tâm tư của ngươi, thế nhưng… Được rồi, khác không nói, chẳng lẽ ngươi muốn chờ Tiểu công chúa tỉnh lại, liền thấy cái bộ dáng lôi thôi này?
- Cháu…
- Nghe lời, đi tắm, ăn chút gì, ngủ một giấc thật ngon. Đại phu không phải đã nói sao? Tiểu công chúa không có trở ngại, nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục lại. Ngươi ở chỗ này canh giữ trái lại sẽ ảnh hưởng đến Tiểu công chúa nghỉ ngơi… Nghe lời, theo ta xuống dưới nghỉ ngơi đi.
Lưu Tín nghiêng đầu, một lát sau nhe răng, nở nụ cười. Cậu gật đầu:
- Vâng, cháu đã đói bụng rồi!
Nói nhảm, có thể không đói sao? Sức ăn của Lưu Tín vốn đã kinh người, dọc đường ăn không ngon ngủ không yên, làm sao có thể không cảm thấy đói?
Cứ như vậy, Lưu Khám mang theo Lưu Tín xuống dưới nghỉ ngơi.
Bên cạnh cửa sổ thư phòng, Phù Tô nhìn bóng lưng thúc cháu Lưu Khám, nhịn không được cười một tiếng:
- Thượng tướng quân, thế nào mà người Lưu gia đều sinh ra hùng hổ chi sĩ thế? Trước đây ta nghe Mông Tật nói, ca ca của Lưu Quân hầu, so với hắn còn kinh người hơn, hơn nữa vũ lực siêu quần, ở Lâu Thương có danh xưng là cự hùng.
Mông Điềm đi tới bên cạnh Phù Tô, cười gật đầu.
- Thần cũng cho người thăm dò qua một số chuyện cũ về Lưu gia… tổ tiên của Lưu Quân hầu Lưu Tủng cũng là hùng hổ chi sĩ, ngẫm lại cũng có đạo lý. Vũ vương yêu quý hùng hổ chi sĩ, người có thể là kỵ tướng của Vũ vương, há lại có thể là người bình thường? Chỉ là lúc đó có Ô Mạnh Hoạch Bí, nên thanh danh của ông ta chưa hiển lộ ra mà thôi. . Nhưng theo ta thấy hiện nay, Tam hùng Lưu gia này sợ là cũng không kém bao nhiêu so với lực sĩ của Vũ Vương năm xưa.
- Có những mãnh tướng như vậy, quả thực là phúc của Đại Tần ta!
Phù Tô dứt lời, xoay người lại:
- Thượng tướng quân, lúc xuất binh mong ngươi càng nhanh càng tốt. Chớ để cho tặc tử có cơ hội nghỉ ngơi… Như vậy đi, ta điều thêm đám người Mông Tật tới, cùng ta làm hậu quân, đợi Thượng tướng quân khởi binh, chúng ta xuất phát đằng sau.
Mông Điềm gật đầu:
- Rất tốt!
Ông nhẹ vươn cánh tay, nhìn sa bàn đặt ở thư phòng, đột nhiên cười khổ:
- Không nghĩ tới Bệ hạ lại đột ngột đi như vậy.
Phù Tô lặng lẽ không nói gì…
Có câu, binh mã chưa động, lương thảo đi đầu. Khúc mở đầu của binh pháp Tôn Tử nói: Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã. (Việc quân là việc đại sự của quốc gia, là nơi sống chết, là đạo mất còn, không thể không suy xét)
Khi đại quân khẽ động, mọi sự tình sẽ theo nhau mà đến. Tiền thuế tổn hao, vô cùng kinh người. Lúc ban đầu, Mông Điềm phát động quyết chiến ở Hà Nam, trên mặt là dùng hơn một trăm nghìn binh mã. Nhưng thực tế là điều động người ở các nơi, đạt được hơn trăm vạnngười; đến chiến sự ở Nam cương, Nhâm Hiêu nói là thống binh năm mươi vạn, nhưng thực tế binh mã không quá ba mươi vạn. Tôi tớ lao dịch còn nhiều hơn cả so với binh mã.
Phù Tô và Mông Điềm đều là người hiểu binh. Biết rõ binh mã một khi điều động, sẽ có rất nhiều vấn đề xuất hiện, Phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị các bài luyện tập cho người làm đại tướng, Cái gọi là “Phu vị chiến nhi miếu toán giả thắng, đắc toán đa dã; vị chiến nhi miếu toán bất thắng giả, đắc toán thiểu dã. Đa toán giả thắng, thiểu toán bất thắng, nhi huống vu vô toán hồ!” (Phàm trước khi khai chiến, đoán được thắng là do tính toán đầy đủ. Trước khi khai chiến mà đoán không thắng là tính toán không chu đáo. Tính nhiều hơn tính ít, huống chi không tính toán gì. Quan sát đủ các mặt, ai thắng ai bại có thể đoán trước được.)
Bất kệ là Phù Tô hay Mông Điềm, đều đã đọc binh pháp. Tôn tử mười ba thiên, đọc thuộc làu làu. Chuyện binh giả đại sự, nhìn biểu hiện thì giản đơn, nhưng tính toán nội tình thì vô cùng rườm rà. Hai người thậm chí ngay cả cơm trưa đều không kịp ăn, mãi cho đến khi bầu trời tối đen, mới tính toán đưa ra được một chương trình.
Mông Điềm sẽ xuất phát vào ngày thứ hai, đi Phu Thi giám sát binh mã.
Mà Phù Tô cũng có chút mệt mỏi, vì vậy đứng dậy cáo từ.
Phủ đệ của y chỉ cách phủ của Mông Điềm một cái chợ. Ra khỏi Thượng tướng quân phủ, Phù Tô cảm thấy có chút uể oải, bụng đói kêu vang.
Xuống xe ngoài cửa phủ, y đi thẳng tới thư phòng.
Có gia nhân mang nước ấm tới, rửa mặt xong, cảm giác tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Bọn hạ nhân đã chuẩn bị sẵn cơm nước, bày trước mặt Phù Tô. Đừng thấy Phù Tô sinh ra trong hoàng gia mà cẩm y ngọc thực, ngược lại thói quen sinh hoạt lại ảnh hưởng rất nhiều từ phụ thân Doanh Chính, rất đơn giản, không xa hoa lắm. Nhớ ban đầu, Doanh Chính dùng binh đánh sáu nước, trong phủ phải giảm chi.
Bữa cơm chỉ có một bát canh hoàng dương, một nồi thịt, một tấm bánh mà thôi.
Phù Tô cũng là thói quen này!
Mặc dù rời xa Hàm Dương, trời cao hoàng đế ở xa, nhưng vẫn duy trì sinh hoạt đơn giản, cơm nước vẫn là một canh một thịt, một bánh.
Y bẻ bánh, ngâm vào bát canh, lại bỏ thêm một chút hành thái, sao đó gắp một miếng thịt, một ngụm ăn hết.
Đang chuẩn bị ăn canh, đột nhiên nghe gia nhân bẩm báo:
- Tỳ tướng quân Vương Ly đang ở ngoài phủ cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng Đại công tử.
Trước đó đã nói, Phù Tô dùng người, nhìn xuất thân, nhìn gia thế…
So về năng lực, Vương Ly đích thực là kém hơn Mông Điềm, thế nhưng Vương Ly cũng có chỗ xuất sắc của lão, tỷ như cầm binh, đích thực là vô cùng xuất chúng. Về mặt cầm binh, Vương Ly có chút kế thừa của tổ phụ Vương Tiễn và phụ thân Vương Bân. Luận binh pháp, nói thật lão cũng không kém Mông Điềm bao nhiêu.
Chỗ thiếu hụt của Vương Ly là tính cách lão, thiếu kiên định.
Ví như, năm đó Lưu Khám giao thủ với người Hung Nô ở Phú Bình, huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc đều ở bên trong, nhưng Mông Điềm không có nửa chút xao động. Mặc dù Phù Tô xin ông xuất binh, Mông Điềm cũng không chút dao động. Đó là người một khi đã quyết định, liền tuyệt đối sẽ không có một chút do dự nào.
Mà Vương Ly không làm được như thế.
Đây cũng là nguyên nhân Phù Tô coi trọng Mông Điềm.
Vì người làm tướng, then chốt chính là niềm tin. Nếu tùy tiện dao động, sẽ liên lụy ba quân. Từ sau khi kết thúc đại chiến ở Nam Hạ, Vương Ly vẫn ở quận Cửu Nguyên và Vân Trung luyện binh, vài năm gần đây, làm rất tận tâm tận lực, Phù Tô đối với lão cũng có chút tin tưởng.
Hơn nữa Vương Ly là tôn tử của Vương Tiễn, sao Phù Tô có thể không tin tưởng lão?
Nghe nói Vương Ly cầu kiến, Phù Tô đầu tiên là ngẩn ra, thầm nghĩ:
- Đã muộn thế này, Vương Ly tới tìm ta. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
- Mời!
Phù Tô nói xong, ăn vài ba miếng hết bát canh. Lúc này, Vương Ly theo gia nhân vào thư phòng của Phù Tô, trước tiên hành lễ, sau đó hỏi;
- Đại công tử, mạt tướng hôm nay thấy binh mã Cửu Nguyên hình như có điều động, chẳng lẽ người của Nguyệt thị và Đông Hồ tới khiêu khích?
- Chuyện này, vốn ta dự định ngày mai mới công bố với dân chúng!
Phù Tô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Vương Ly nói:
- Phụ hoàng băng hà rồi…
- A?
Vương Ly nhìn như rất giật mình, nhưng lại tựa hồ có chút làm ra vẻ. Chỉ là ngọn đèn hôn ám, Phù Tô cũng không thấy rõ ràng. Vương Ly nói:
- Bệ hạ băng hà rồi ư?
Phù Tô gật đầu, từ thư án lấy ra Ngọc tỷ:
- Là bị tặc tử làm hại… Hoàng muội trước khi phụ hoàng lâm chung, nhận ủy thác bảo quản Ngọc tỷ. Lúc phát hiện ra việc này, muội ấy không kịp ngăn cản cho nên mang theo Ngọc tỷ, trốn ra hành doanh, một đường gian nan đến đây truyền tin.
Nói đến đây, trong lòng Phù Tô không khỏi run lên.