Mắt thấy Lưu Cự hình như không có việc gì, cả người đã đánh tới, Lưu Khám cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa.
Xích Kỳ múa ra, thân cũng theo Kỳ mà đi, từng vòng lửa theo thân hình của hắn mà phát ra, giao thoa cùng một chỗ, vô cùng chói lọi. Mà Lưu Cự cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, Lang nha bổng vang lên vù vù, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy từng vệt hình ảnh còn sót lại.
Keng keng keng…
Tiếng nổ liên tiếp phát ra, Lưu Khám lui về phía sau liên tục.
Càng đánh, hắn càng kinh hãi, sát khí trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Người này quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khó có thể tin nổi. Phải biết rằng, trên thực tế mỗi một kích của Lưu Khám đều phải dùng kỹ xảo mới có thể hóa giải được.
Sức mạnh. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ Lưu Cự chính là dùng cứng đối cứng để tranh thắng thua. Những cái khác không nói, chỉ với thân thể và tố chất của y cũng đủ để cho Lưu Khám líu lưỡi. Sức mạnh của Lưu Khám lớn được bao nhiêu? Trong lòng hắn biết rất rõ.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã sử dụng Thái cực quyền và phương pháp hóa kính, cũng đồng nghĩa với Lưu Cự mỗi một lần chống đỡ, ngoài trừ sức mạnh của bản thân Lưu Khám ra, còn có sức mạnh của chính bản thân y. Gia tăng như vậy, sợ là lực có đến một nghìn cân, người bình thường có thể chịu được sao?
Nhưng người này lại hình như không có việc gì cả!
Nếu như có một ngày nào đó, y khôi phục được ký ức; nếu có một ngày nào đó, y phải trở về phía Trương Lương, trên đời này còn có ai là đối thủ của y nữa?
Hạng Võ?
Cũng đánh ngang nhau mà thôi!
Nhưng đừng quên, Lưu Cự còn có đứa con riêng của vợ. Cậu ta cũng là một tiểu quái vật vạn người không đỡ nổi.
Càng nghĩ lại càng thêm lo lắng, Lưu Khám lại càng thêm kích động khó có thể kìm nén ý muốn giết chết Lưu Cự. Đột nhiên hắn xoay người, kéo Xích Kỳ mà đi.
Lưu Cự đang đánh thỏa thích thấy điệu bộ của Lưu Khám như vậy, vội vã hét lớn:
- Đệ đệ, đừng đi, chúng ta lại tiếp tục.
Vừa nói y vừa đuổi theo.
Lưu Khám lui một bước, đã có một kế, là Tha đao kế.
Chỉ thấy lúc hắn chạy đi, đột nhiên bước kế tiếp lảo đảo, nhìn giống như là muốn ngã sấp xuống vậy. Lưu Cự ngẩn ra, vội vã thu hồi Lang nha bổng muốn tới nâng dậy, nhưng sau đó, bỗng nhiên Lưu Khám xoay người lại, Kỳ theo thân đi, một đường vòng lửa chói lọi chợt xuất hiện.
- A!
Bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Trong lòng Lưu Khám run rẩy, đối diện là ánh mắt quan tâm của Lưu Cự.
Trong mắt này mang theo tự trách cùng xấu hổ, hướng về phía Lưu Khám, vươn tay đến, tựa như không hề cảm nhận được một kích này của Lưu Khám là muốn giết chết y.
Tay mềm nhũn, trong đầu của Lưu Khám hiện ra hình ảnh mẫu thân tóc bạc.
Một Kỳ này nếu như thực sự hạ xuống, chỉ e là mẫu thân đau buồn đến chết…
Nghĩ tới đây, Lưu Khám chẳng đành lòng. Xích Kỳ ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, lưỡi thương sắc bén chỉ còn cách một ngón tay là chém xuống người của Lưu Cự.
- Đệ đệ, đây là chiêu số gì của đệ vậy, thật là lợi hại!
Lưu Cự vẫn không biết là y vừa mới từ quỷ môn quan trở về, đôi mắt mở lớn, hiếu kỳ nhìn Lưu Khám.
Lưu Khám quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa võ đài, Vương Cơ cầm một cái áo lớn, đứng ở nơi đó sắc mặt tái nhợt.
Lại nhìn Lưu Cự một chút, đột nhiên Lưu Khám thở dài một hơi, thu hồi Xích Kỳ, vỗ vỗ vai Lưu Cự nói:
- Ca ca, huynh phải nhớ kỹ, trên chiến trường, thiên biến vạn hóa, không thể có một chút lơi lỏng. Nếu vừa rồi là đối thủ của ta, hiện giờ đầu của huynh đã rơi xuống đất rồi.
Nói xong, cũng không xem phản ứng của Lưu Cự, hắn kéo Xích Kỳ, hướng ngoài võ đài mà đi.
Trong lúc đi qua cạnh Vương Cơ, Lưu Khám có thể cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi phát ra từ trong nội tâm của Vương Cơ.
Ta thật không thể làm một người có tâm địa đen tối được a!
Bên ngoài võ đài, Lưu Khám ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng khẽ thở dài. Hắn so ra kém Lưu Bang! Lúc Lưu Bang bị Hạng Võ uy hiếp sẽ nấu chín cha của còn cười tủm tỉm nói với Hạng Võ, đừng quên để dành cho y một chén canh. Lòng dạ sao mà đen tối, bộ mặt sao lại dày đến thế…Lưu Khám không hiểu, một người như vậy, ở trong lịch sử đến tột cùng là làm thế nào mà có được thiên hạ? Lại còn được vô số người tán thưởng?
Khi không có ai là anh hùng cho nên mới để một thằng nhãi ranh thành danh sao!
Trong đầu bỗng hiện ra một câu nói như thế.
Lưu Khám cố sức nắm chặt Xích Kỳ: Ta không phải anh hùng, nhưng cũng không thể bắt chước theo kẻ tiểu nhân…Lưu Bang, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện.
Tắm rửa sạch sẽ, Lưu Khám đi tới phòng khách phủ nha.
Mới vừa ngồi xuống, đã thấy Tư Mã Hỉ vội vã từ ngoài cửa chạy vào.
Sau khi được An Kỳ chữa trị, lại điều dưỡng hơn một tháng, thân thể Tư Mã Hỉ đã tốt hơn. Chỉ có điều cánh tay đã mất thì không thể nào hàn gắn lại được.
Nhưng Tư Mã Hỉ không vì vậy mà chán nản.
Không đợi cơ thể phục hồi hoàn toàn, cậu đã không thể chịu nổi, cầu xin Thích Cơ tìm bọn người Khoái Triệt, muốn tìm đọc các loại thư từ. Bởi vì mất một cánh tay cho nên phần lớn thời gian đều để Thích Cơ ở bên cạnh cậu mà đọc. Thích Cơ cũng đã từng học với Trương Thương, sau lại học với Trình Mạc, ngoại trừ biết được chữ tiểu triện của nước Tần, thậm chí bao gồm các chữ của sáu nước ít nhiều cũng biết được.
Lúc Thủy Hoàng đế hạ lệnh đốt sách, Lưu Khám đã từng không ngại ngần cho Lữ Tu thu gom lại.
Đương nhiên, phần lớn sách vở được bảo vệ, bị cháy chỉ là ở chỗ trống của mộc giản mà thôi. Dù sao Lâu Thương cũng chiếm một phần ba diện tích, cho nên không có một ai dám tìm Lưu Khám gây phiền phức. Chỉ là có rất nhiều thư tịch Lưu Khám còn chưa kịp xem, cho nên hiện giờ Tư Mã Hỉ được tiện lợi tất cả.
Lữ Tu cùng phu nhân, cũng hết sức giảm việc cho Thích Cơ, để cho nàng chuyên tâm đọc sách cho Tư Mã Hỉ.
Ai cũng có thể nhận ra, Tư Mã Hỉ biểu hiện hỉ hả giống như trước, thế nhưng tận sâu trong lòng lại cất chứa mối hận thật lớn.
Lúc Lưu Khám trở về, Tư Mã Hỉ đã hoạt động như thường.
Chỉ là thấy tay áo của cậu trống trải làm Lưu Khám cảm thấy hổ thẹn.
Nếu lúc trước không phải Lưu Khám khăng khăng bồi dưỡng cho Hàn Tín, cánh tay của Tư Mã Hỉ cũng sẽ không mất. Cũng là xuất phát từ ý muốn bồi thường, lúc Lưu Tần xin làm học trò của Công Thúc Liêu, Lưu Khám hết lòng sắp xếp cho Tư Mã Hỉ cùng vào, làm thư đồng cho Lưu Tần.
Thật ra chính là để cho Tư Mã Hỉ làm học trò của Công Thúc Liêu.
Mà Tư Mã Hỉ này, cũng không phụ lòng kỳ vọng của Lưu Khám. Một lòng cố gắng học tập, mặt khác cũng chủ động yêu cầu Lưu Khám cho làm việc.
Cậu đã trưởng thành, thân thể cũng trở nên cao gầy.
Lưu Khám cũng biết, Tư Mã Hỉ học cũng có chỗ dùng. Vì vậy mới sắp xếp cho cậu làm Trung Quyên, làm thư tá môn hạ của Lưu Khám, phụ trách xử lý công văn. Là Trung Quyên, chính là người thân cận. Ở hậu thế ý nghĩa của Trung Quyên, phần lớn là chỉ thái giám hoạn quan, nhưng trường hợp này ở lúc này là chỉ người thân cận.
- Hỉ tử, có chuyện gì mà vội vã vậy?
Cử chỉ của Tư Mã Hỉ rất chững chạc, khom người trả lời:
- Chủ công, ngoài cửa có một người tự xưng là bạn cũ của ngài, muốn cầu kiến chủ công.
Bạn cũ?
Lưu Khám thật sự là không nghĩ ra, hôm nay hắn còn có bạn cũ nào.
Lẽ nào là người Ba Thục sao? Vừa nghĩ đến Ba Thục, Lưu Khám không khỏi có chút kích động, vội vã đứng lên nói:
- Mau mau cho mời.
Tư Mã Hỉ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là lúc ra ngoài, cậu hướng về phía trong đình viện, đưa mắt ra hiệu cho Quý Bố đang đi tuần tra phủ nha, Quý Bố lập tức hiểu ý.
Lưu Khám tài cao mật lớn, ở trong nhà cứ một mực chờ đợi tin tức của Ba Thục, vì vậy không thèm để ý.
Nhưng cũng không có nghĩa là những người khác cũng không thèm để ý. Tư Mã Hỉ đã trải qua chuyện của Hàn Tín, càng trở nên cẩn thận hơn.
Cậu ra hiệu cho Quý Bố tăng cường thủ vệ để ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Sau đó mới mang theo người đi vào phòng khách. Lưu Khám vừa thấy người, không khỏi nao nao.
Không phải là người ba Thục nhưng quả thật là hắn có quen biết. Người này nói cũng không sai, thật sự là bạn cũ…Lưu Khám đứng dậy, bước nhanh về phía người ấy mà đón tiếp.
- Chu tiên sinh, sao ngài lại đến đây?