Theo lịch của Tần đã là sang một năm mới rồi.
Chương Hàm ở quận Tam Xuyên nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại đã hơn một tháng mà không hề có động tĩnh gì cả. Mà Trương Sở Trần Thắng thì nhân cơ hội này điều binh khiển tướng không ngừng phái binh mã đến Toánh Xuyên. Dự định lấy Toánh Xuyên làm chủ thể đánh một trận quyết chiến dữ dội với quân Tần dưới trướng Chương Hàm.
Nhưng trước sau gì vẫn không thấy Chương Hàm có hành động gì.
Đến giữa tháng mười một, tuyết bắt đầu rơi. Đây là lần tuyết rơi nhiều nhất ở Sơn Đông trong vòng mười năm trở lại đây. Suốt năm ngày ròng rã không có ánh mặt trời, tuyết đọng lại ở rất nhiều nơi.
Tuyết lớn như vậy, kỵ quân của quân Tần sợ là khó có thể phát huy tác dụng rồi…
Trần Thắng không khỏi thở dài một hơi, theo y thấy, tuyết rơi nhiều như vậy là muốn giúp y vượt qua cửa ải khó khăn này. Chỉ cần có thể vượt qua được mùa đông giá rét này, coi như Trương Sở sẽ có thể khôi phục được không ít nguyên khí. Hơn nữa Ngô Nhuế ở huyện Phiên cũng mang tới cho y rất nhiều đồ quân nhu.
Phiên Quân cam đoan với Trần Thắng, chỉ cần vượt qua mùa đông này, quân Sở ở phía Nam có thể chuẩn bị hoàn tất, sẽ qua sông trợ giúp Trương Sở. Phía Nam có bao nhiêu binh mã? Trần Thắng không biết rõ lắm, nhưng lúc này đây đang ở tình thế khó khăn mà còn có người đồng ý xuất binh giúp đỡ, không hề tính toán giúp Trương Sở củng cố đội ngũ, không thể nghi ngờ đó là một tin vui quá lớn. Được tin tốt cổ vũ, binh mã Trương Sở phấn chấn hẳn lên.
Nhưng ngay ngày hai mươi tháng mười một, Chương Hàm lại đột nhiên phát động công kích, cùng lúc ở ba nơi là Hiên Viên Quan, Nhữ Thủy, Tam Tuyến
Trưởng Sử Tư Mã Hân, Đô úy Đổng Ế đều lĩnh một đội nhân mã, thừa lúc hai con sông đóng băng, bất ngờ đánh vào Toánh Xuyên. Chương Hàm tự mình suất mười lăm vạn Khinh binh bộ tốt lấy tám ngàn Trung úy quân làm chủ lực từ Hiên Viên Quan xuất binh. Trong vòng mười ngày liên tiếp hạ được hai huyện là Dương Thành và Dương Địch.
Đầu tháng mười hai, Tư Mã Hân lãnh tám vạn khinh binh sau khi công phá thành huyện Tương, rồi đột nhiên chuyển hướng, tập kích bất ngờ Ứng Đình, theo đó mà cướp đoạt huyện Lỗ.
Cứ như vậy, liên lạc giữa quận Nam Dương và quận Trần cũng vì vậy mà bị Tư Mã Hân chặt đứt trong phút chốc.
Cùng lúc đó Đổng Ế theo ven sông mà vào Toánh Xuyên. Sau khi chiếm lấy Tân Trịnh và Trường Xã lại tập kích bất ngờ huyện Yên Lăng. Quân tiên phong lại tiến thẳng đến huyện Hứa. Ba ngày sau, Chương Hàm ở dưới thành Dĩnh Âm, chém chết Ngũ Phùng, đại tướng của Trương Sở. Đồng thời bắt sống trọng thần của Trương Sở là Thượng trụ quốc Thái Tứ, tại trận tiền thu được toàn thắng.
Rất nhiều người vốn tưởng là với thế của quân địch sẽ có một hồi đại chiến. Nhưng thế cục lại nghiêng hẳn về một bên.
Quân Tần có dũng mãnh như vậy không?
Đối với kết quả này, không chỉ có Trần Thắng không ngờ được mà ngay cả các đội quân khác cũng thật không ngờ. Ít ra cũng phải ác chiến một chút chứ, vì sao chỉ nhoáng một cái đã thành kết cục như vậy? Sức chiến đấu của quân Tần quá lớn làm cho Ngụy Vương Ninh Lăng Quân Ngụy Cữu hoảng sợ lập tức rút đi.
Đại Lương vốn được lấy làm Quốc đô, nhưng lúc Dĩnh Âm bị công phá, Ngụy Cữu lập tức lui lại về hướng bắc, vượt qua Tể Thủy, định đô ở Lâm Tể.
- Chu tiên sinh cho rằng Ninh Lăng Quân có vẻ không chống nổi!
Lưu Khám tại phòng khách điền trang triệu kiến Chu Thị.
- Hôm nay Trương Sở chưa diệt, Chương Hàm vẫn còn một quận chưa xuất binhasmNinh Lăng Quân thì rút lui trăm dặm chạy tới Lâm Tể... A. Ngay cả thành Đại Lương đều đỡ không được quân Tần, chứ đừng nói là Lâm Tể...
Nói tới đây, Chu Thị mặt đỏ tới mang tai.
- Ta lập tức tới Lâm Tể trước, thuyết phục Ninh Lăng Quân xuất binh quận Nãng, chỉ là chuyện lúc trước Quân hầu đã đáp ứng, còn nữa hay không?
Lưu Khám cười nói:
- Chỉ cần Ninh Lăng Quân có thể đánh chiếm Tuy Dương. Ta lập tức dâng tặng mười vạn thạch lương thực, hai mươi vạn mũi tên, tám ngàn bộ khôi giáp. Nhất định không nuốt lời! Chờ khi nào Ninh Lăng Quân được
Chương . Ngày diệt vong của Trương Sở.
Theo lịch của Tần, dường như đã được một năm.
Chương Hàm ở quận Tam Xuyên nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại đã hơn một tháng mà không hề có động tĩnh gì cả. Mà Trương Sở, Trần Thắng thì nhân cơ hội này điều binh khiển tướng không ngừng phái binh mã đến Toánh Xuyên. Dự định lấy Toánh Xuyên làm chủ thể, cùng với Chương Hàm đánh quân Tần. Đã đến hồi quyết chiến dữ dội.
Nhưng trước sau gì vẫn không thấy Chương Hàm có hành động gì.
Đến giữa tháng mười một, tuyết bắt đầu rơi.
Đây là lần tuyết rơi nhiều nhất ở Sơn Đông trong vòng mười năm trở lại đây. Suốt năm ngày ròng rã không có ánh mặt trời, tuyết đọng lại ở rất nhiều nơi.
Tuyết lớn như vậy, kỵ quân của quân Tần sợ là khó có thể phát huy tác dụng rồi…
Trần Thắng không khỏi thở dài một hơi, theo y thấy, tuyết rơi nhiều như vậy là muốn giúp y vượt qua cửa ải khó khăn này. Chỉ cần có thể vượt qua được mùa đông giá rét này, coi như Trương Sở sẽ có thể khôi phục được không ít nguyên khí. Hơn nữa Ngô Nhuế ở Phiên Huyền cũng mang tới cho y rất nhiều đồ quân nhu.
Quân Phiên cam đoan với Trần Thắng, chỉ cần vượt qua mùa đông này, quân Sở ở phía Nam có thể chuẩn bị hoàn tất, sẽ qua sông trợ giúp Trương Sở.
Phía Nam có bao nhiêu binh mã?
Trần Thắng không biết rõ lắm, nhưng lúc này đây đang ở tình thế khó khăn mà còn có người đồng ý xuất binh giúp đỡ, không hề tính toán giúp Trương Sở củng cố đội ngũ. Không thể nghi ngờ đó là một tin vui quá lớn. Được tin tốt cổ vũ, binh mã Trương Sở phấn chấn hẳn lên.
Nhưng ngay ngày hai mươi tháng mười một, Chương Hàm lại đột nhiên phát động công kích.
Cùng lúc ở ba nơi là Hiên Quan, Thủy Thủy, Tam Tuyến
Trường Sử Tư Mã Hân, Đô úy Đổng Ế đều lĩnh một đội nhân mã, thừa lúc hai con sông đóng băng, bất ngờ đánh vào Toánh Xuyên. Chương Hàm tự mình dẫn một trăm năm mươi ngàn quân Khinh bộ với tám ngàn quân Trung úy là chủ lực từ Hiên Quan xuất binh. Trong vòng mười ngày liên tiếp hạ được hai huyền là Dương Thành và Dương Địch.
Đầu tháng mười hai, Tư Mã Hân lãnh tám mươi ngàn Khinh binh sau khi công phá thành Huyền Tương, rồi đột nhiên chuyển hướng, tập kích bất ngờ Ứng Đình, theo đó mà cướp đoạt Lỗ Huyền.
Cứ như vậy, liên lạc giữa quận Nam Dương và quận Trần cũng vì vậy mà bị Tư Mã Hân chặt đứt trong phút chốc.
Cùng lúc đó Đổng Ế theo ven sông mà vào Toánh Xuyên. Sau khi chiếm lấy Tân Trịnh và Trường Xã lại tập kích bất ngờ Lăng Huyền. Quân binh lại tiến thẳng đến Hứa Huyền. Ba ngày sau, Chương Hàm tại Dĩnh Âm, chém chết Ngũ Phùng, đại tướng của Trương Sở. Đồng thời bắt sống trọng thần của Trương Sở là Thượng trụ quốc Thái tử tại trận tiền thu được toàn thắng.
Rất nhiều người vốn tưởng là với thế của quân địch sẽ có một hồi đại chiến. Nhưng thế cục lại nghiêng hẳn về một bên.
Quân Tần có dũng mãnh như vậy không?
Đối với kết quả này, không chỉ có Trần Thắng không ngờ được mà ngay cả các đội quân khác cũng thật không ngờ. Ít ra cũng phải ác chiến một chút chứ. Vì sao chỉ nhoáng một cái đã thành kết cục như vậy? Sức chiến đấu của quân Tần quá lớn làm cho Ngụy Vương Trữ Lăng Quân Ngụy Cữu hoảng sợ lập tức rút đi.
Đại Lương vốn được lấy làm Quốc đô, nhưng lúc Dĩnh Âm bị công phá, Ngụy Cữu lập tức lui lại về hướng bắc, vượt qua Tể Thủy, định đô ở Lâm Tể.
- Chu tiên sinh cho rằng Trữ Lăng Quân có vẻ không chống nổi a!
Lưu Khiêm tại phòng khách điền trang triệu kiến Chu Thị.
- Hôm nay Trương Sở chưa diệt, Chương Hàm vẫn còn một quận chưa xuất binh. Trữ Lăng Quân thì rút lui trăm dặm chạy tới Lâm Tể... A. Ngay cả thành Đại Lương đều đỡ không được quân Tần. Lâm Tể...
Nói tới đây, Chu Thị mặt đỏ tới mang tai.
- Chuyện đã nói có thật hay không?
Lưu Khiêm cười nói:
- Chỉ cần Trữ Lăng Quân có thể đánh chiếm Dương. Ta lập tức dâng tặng mười vạn thạch lương thực, hai mươi vạn mũi tên, tám ngàn bộ khôi giáp. Nhất định không nuốt lời! Chờ khi nào Trữ Lăng Quân được huyện Bái. Tất cả đồ quân nhu, lương thực ở Lâu Thương đều chờ Ninh Lăng Quân đến đây kiểm kê. Thế nào?
- Một lời đã định!
Chu Thị cùng với Lưu Khiêm vỗ tay ba lượt, lập thành minh ước.
Sau khi đưa tiễn Chu Thị, Lý Thành và Giả Thiệu cùng lên đầu thành Lâu Thương. … nhẹ giọng hỏi:
- Quân hầu, Lão Ngụy này có thể tin được không?
Lưu Khiêm cười nhạt nói:
- Các ngươi thấy Ngụy Cữu có thể làm nên đại sự sao? Đáng tiếc gã Chu Thị này cũng là một nhân tài. Tiếc là trong đầu của gã chỉ có lão Ngụy, không thể cho ta sử dụng. Thực đáng tiếc.