Huyện Trần rơi vào tay giặc, cũng không để cho thế cục nước Tần kịp hòa hoãn.
Ngược lại, sau khi Chương Hàm triển khai đến cuộc chiến ở Toánh Xuyên, chư hầu các nơi nhao nhao bắt đầu hành động, hướng về nước Tần khởi xướng công kích mãnh liệt.
Môi hở răng lạnh!
Bất kể là Điền Đam, Trương Nhĩ, Vũ Thần hay là Ngô Nhuế, Lưu Bang, bao gồm cả nghĩa quân các nơi đều rõ ràng cái đạo lý đơn giản này.
Hiện nay trong các lộ nghĩa quân, thế lực Trương Sở có thể nói là hùng hậu nhất. Có Trương Sở ở đây, liền có thể thu hút chủ lực của nước Tần, các phương còn lại mới có thể bắt tay vào làm lớn mạnh. Nếu không có Trương Sở, quân Tần tất nhiên sẽ dùng thế gió cuốn mây tan, đả kích trí mạng đối với các lộ nghĩa quân.
Cho nên, Trương Sở vẫn không thể diệt vong. Điền Đam một lần nữa phát động lực lượng trong tay triển khai công kích đối với Tiết quận. Lần này, Điền Đam hiển nhiên đã rút kinh nghiệm được từ lần thứ nhất đánh Tiết quận, không hề liều lĩnh, mà chắc chắn từng bước đẩy mạnh. Đồng thời, quân Tề ngoài việc đang tiến từng bước ổn định, còn áp dụng chiến thuật của y. Điền Đam chính thức xưng danh Tề vương, cũng chiêu mộ một chi mã tặc cường hãn nhất nước Tề. Chi mã tặc này trang bị hoàn mỹ, chiến lược cường hoành, thậm chí không thua kỵ quân tinh nhuệ của nước Tần.
Chủ tướng tên là Sài Vũ, người Cức Bồ nước Triệu cũ.
Từng tham dự loạn ở Ba Điền năm xưa, lão phụ y đã chết trong tay quân Tần. Sài Vũ tự xưng là Bồ tướng quân, dưới trướng có ba nghìn mã tặc, tất cả đều là thế hệ đã trải qua trăm cuộc chiến. Mà chính Sài Vũ lại càng vũ dũng dị thường, có cái dũng mà vạn phu không đỡ. Đã có đội kỵ quân này, có thể nói là thực lực của Điền Đam tăng lên nhiều. Đồng thời tại lúc công kích Tiết quận, với Bồ tướng quân làm chủ soái, tự lĩnh bản bộ nhân mã, tiến vào Tể Bắc, tập kích quấy rối Đông quận. Bồ tướng quân đến đi như gió, gây nên phức tạp lớn cho quân Tần.
Khổ không ai bằng chính là quận trưởng Đông quận, rơi vào đường cùng, đành phải cầu cứu viện từ Tam Xuyên quận và Hàm Dương. Lúc này, Chương Hàm suất lĩnh đại quân đi xuống phía nam, Tư Mã Hân, Đổng Ế đều theo quân xuất chinh. Lưu thử Tam Xuyên quận là trưởng tử của Lý Tư – Lý Do, nhớ ngày trước, Lý Do còn đang khổ chiến tại Huỳnh Dương, ý đồ lập nhiều công trạng để cứu vãn tính mạng lão phụ. Nhưng mà Ngô Quảng bị giết, Trương Sở bại trận, Chương Hàm lập tức liền tiến vào chiếm giữ Tam Xuyên quận, đoạt đi binh quyền của Lý Do, nói rất hay rằng để chủ trì chính sự, nhưng trên thực tế ngang với giam lỏng.
Trong tay Lý Do không binh không tướng, sau khi nhận được chiến báo, cũng không thể tránh được.
Chỉ có thể một bên phái người tới cầu viện Chương Hàm, một bên dùng hỏa tốc sáu trăm dặm đưa tin đến Hàm Dương.
Nhưng chiến sự ở Toánh Xuyên, đúng vào thời khắc mấu chốt, Chương Hàm lại phải chủ trì hội chiến ở Trường Bình, khó có thể bứt ra. Ngược lại là Hàm Dương trả lời đến trước.
Nếu Lý Do có thể đánh tan Đông quận và Tể Bắc giải trừ nguy hiểm ở Tiết quận, triều đình có thể miễn xá tội danh cho phụ tử Lý Tư. Chỉ vì điều này, Lý Do liều mạng cũng phải thành công. Tuy y không đồng ý một số việc làm của lão phụ, nhưng dầu gì Lý Tư vẫn là phụ thân y, công ơn nuôi dưỡng không thể không báo. Hơn nữa, có thể trọng trưởng binh quyền mà nói, chắc hẳn phía Hàm Dương cũng sẽ cố kỵ nhiều hơn một chút.
Ngay vào lúc Chương Hàm phá được Huyện Trần, không để ý đến y, Lý Do khởi binh ở Lạc Dương, binh phát Đông quận!
Đầu tháng giêng nông lịch.
Theo tập tục cổ xưa, ngày hôm nay mới là thời điểm bắt đầu một năm mới.
Sau khi Thủy Hoàng Đế thống nhất sáu nước, đem đem ngày mùng một tháng mười nông lịch làm ngày đầu năm mới. Mặc dù đã hơn mười năm, nhưng rất nhiều người, đặc biệt là dân chúng, vẫn có thói quen đem ngày đầu tiên của tháng giêng làm ngày đầu tiên của năm mới. Ngày đông giá rét cũng đi qua.
Trong năm đã qua này, xảy ra rất nhiều biến cố làm cho người ta khó có thể quên được.
Vốn là Doanh Hồ Hợi đăng cơ làm Tần Nhị thế, chợt xảy ra khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quangr oanh oanh liệt liệt. Một đế quốc mạnh mẽ như vậy lại chìm trong một biển máu, hiện lên vẻ ảm đạm. Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, Trương Sở quật khởi nhanh, đồng thời cũng bại nhanh như vậy.
Việc này cũng có nhiều người đã cảnh báo. Doanh Tần mặc dù suy sụp, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, vẫn lấy được chiến lực khổng lồ như cũ.
Trần Thắng chạy trốn đến Nhữ Âm, ven đường thu nạp không ít tàn binh bại tướng, trong tay nắm mấy chục nghìn binh mã như trước, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.
Thế nhưng y còn chưa ngồi ấm chỗ, Nam Dương liền truyền đến tin dữ: Trưởng sử Tư Mã Hân của quân Tần phá được Uyển huyện, Nam Dương quận bị quân Tần đoạt lại. Đại tướng Tống Lưu của Trương Sở ở trong loạn quân không rõ sống chết. Phó tướng Đặng Thuyết suẫt lĩnh tàn quân, lui giữ Sơn Đô, lấy Miện Thủy tránh hiểm, khó khăn lắm mới đứng vững được. Tuy trong tay còn khống chế ba vùng Đặng huyện, Trúc Dương và Toản huyện, nhưng trên thực tế đã vô lực phản công.
Mười bốn huyện Nam Dương đã bị mất hai phần ba. Bốn huyện của Sơn Đô đã thuộc về đất man hoang xa xôi, ở hậu thế, bị phân chia đến Hồ Bắc, phụ cận thành phố Đan Giang Khẩu.
Trần Thắng khóc không ra nước mắt, y nghĩ mãi mà vẫn không rõ, đang êm đẹp, một tình thế tốt như thế, sao đột nhiên lại tan tác như vậy?
- Vương thượng, hiện nay tướng quân Lữ Thần đang đóng tại Hạng huyện, chắc hẳn quân Tần trong chốc lát cũng khó có thể công phá.
Việc cấp bách là phải cùng Phiên Quân kết minh, đồng thời phái sứ giả, cùng thủ lĩnh các nơi liên hợp. Chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản quân Tần, để đợi ngày phục khởi. binh mã của Phiên Quân, hiện nay đã qua Giang Thủy, đóng quân ở Hạ Thái (hiện nay là Phượng Đài huyện, An Huy)… Phiên Quân đã phái ra sứ giả, đang đợi ở ngoài điện. Sứ giả kia nói, Phiên Quân hy vọng Vương thượng có thể di giá đến Hạ Thái, cùng y thương nghị cụ thể công việc.
Trần Thắng không khỏi mở to hai mắt nhìn Trương Hạ.
Y thậm chí còn tưởng mình nghe lầm, hoặc là Trương Hạ nói sai rồi?
Ta dầu gì cũng là Trương Sở vương, ngươi một cái Phiên Quân, theo đạo lý hẳn là nên đến Nhữ Âm gặp ta, như thế nào hiện tại lại muốn ta đi tới Hạ Thái gặp ngươi?
- Trương khanh, ngươi có phải hay không…
Trương Hạ cười khổ nói:
- Vương thượng, lúc này không giống ngày xưa. Phiên Quân vừa đoạt được Thọ Xuân, liên tiếp chiến thắng, có thể nói là binh hùng tướng mạnh. Hiện nay chúng ta chỉ còn lại mấy thành bên trong Nhữ Âm, thái độ của Ngô Nhuế tất nhiên không giống với lúc trước, Vương thượng cần phải nhẫn nại mới được.
- Khốn kiếp, ta đường đường là Trương Sở Vương, có thể nào lại đi gặp cái Ngô Nhuế kia? Để y tới Nhữ Âm gặp ta!
- Vương thượng!
Trương Hạ bịch một tiếng quỳ xuống:
- Quân Tần đóng ở Huyện Trần, tùy thời đều có thể đánh tới, chỉ bằng Thương đầu quân trong tay Lữ Thần tướng quân, thì chưa đủ. Mặc dù dưới trướng Vương thượng có mấy chục nghìn binh mã, nhưng lúc này sĩ khí đã hạ, nếu không có chút thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, sợ khó có thể tái chiến.
Ngày xưa, Việt vương Câu Tiễn, là Ngô vương Phù Sai đánh bại, gần như bị diệt quốc.
Nhưng lúc đó y nằm gai nếm mật, cuối cùng khiến cho Việt quốc phục hưng, còn giết chết Phù Sai, tiêu diệt Ngô quốc. Vương thượng hiện nay, chỉ có noi theo Việt vương Câu Tiễn kia, hôm nay nhẫn một chút, ngày khác mới có thể ngóc đầu trở lại. Hiện tại Phiên Quân thế lớn, mà quân Tần lại đang nhìn chằm chằm, Vương thượng nghĩ lại a.
Trần Thắng nghe Trương Hạ khuyên bảo một phen, lập tức lệ rơi đầy mặt.
Y lôi kéo hai tay Trương Hạ:
- Cô có mắt không tròng, không nhìn được đại tài của Trương khanh, bạc đãi Trương khanh… Hiện nay vào lúc nguy nan này, mới biết được nhân tâm ủng hộ hay phản đối. Nếu như Cô có ngày phục khởi, nguyện cùng Trương khanh cộng hưởng thiên hạ… Thôi thôi thôi, ngày nay không giống ngày xưa, Cô phải đi gặp Phiên Quân kia.
Tựa hồ Trần Thắng đã hiểu rõ, nguyên do y thất bại.
Y vốn xuất thân từ lớp người quê mùa, nói tới trong lòng vẫn còn có chút tự ti. Từ khi Trương Hạ theo y khởi sự, sau khi Trần Thắng đắc thế, ít nhiều cũng hơi xem thường, ngược lại một mặt trọng dụng mấy người quý tộc nước Sở cũ là Trương Nhĩ, Trần Dư, Tống Bạn, Thái Tứ.
Nhưng thực tế, những người này sao lại để mắt đến Trần Thắng?
Sự thật chứng minh, những quý tộc y xem trọng kia, hoặc là không đáng trọng dụng, hoặc là mang tâm tư khác. Chỉ có người giống như Trương Hạ, đi theo y từ khi khởi sự, một mực theo y, trung thành và tận tâm, càng vì y mà giải ưu xuất mưu. Thậm chí Trần Thắng còn nghĩ: Nếu trận chiến ở Trường Bình, ta để cho Trương Hạ chủ trì quân vụ, có phải hay không sẽ có cục diện khác? Ta nghĩ, cũng mạnh như Vũ Bình quân của Tống Bạn đi.
Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, mặc kệ Trần Thắng có hối hận như thế nào, sự thật đã vô pháp cải biến.
Hơn nữa, quân Tần ở Huyện Trần đang nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể xuất kích, cũng làm cho Trần Thắng không có thời gian đi cảm khái và hối hận. Sáng sớm hôm sau, xa giá từ Nhữ Âm khởi hành, rồng rồng rắn rắn hướng Hạ Thái tiến tới. Cùng lúc đó, hai chi quân Tần lặng lẽ xuất phát tới Huyện Trần, một chi hỏa tốc đến Tuy Dương cứu viện, một đội binh mã khác thì thẳng hướng Tiếu huyện. Chương Hàm cũng tạm thời đình chỉ truy kích Trần Thắng.