- Hả?
Hạng Vũ nghe vậy liền mở to hai mắt, tò mò hỏi:
- Cao nhân giờ ở đâu?
- Ngày bên ngoài trướng, chờ ngài triệu kiến.
Hạng Vũ và Trần Anh nhìn nhau rồi vội vã đứng dậy nói:
- Lão Long, sao ngươi lại để cao nhân đợi ngoài trướng, người đâu, mau mời cao nhân!
Một lát sau, một chàng trai bước vào đại trướng.
Nhìn y khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt trẻ măng nhưng khí vũ hiên ngang, toát lên khí chất trầm ổn.
Đây là cao nhân?
Hạng Vũ ngây người! Sao nhìn còn trẻ hơn ta vậy…
- Tiểu dân Hàn Tín là người Hoài Âm!
Chàng trai trẻ bước vào đại trướng, chắp tay vái chào:
- Nghe danh tiếng tướng quân đã lâu, hôm nay tới yết kiến!
Tuy Dương xưa là cố đô của nước Tống.
Lục Giả nhìn vào bức tường thành dày nặng trịch cổ xưa kia rồi hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay lại.
Từ Tiết quận trở về, y mang theo một tờ minh thư của quận thủ Tiết quận là Vương Khác để đi thẳng tới thành cổ Tuy Dương.
Đây chính là mảnh đất ta thể hiện tài năng!
Y tự động viên mình, từ khi quy thuận Lưu Khám đến nay, Lưu Khám đối xử với y như thượng khách, rất nhiều việc đều thỉnh giáo ý kiến của y trước. Điều này với Lục Giả mà nói, rõ ràng là ơn tri ngộ. Càng như thế, Lục Giả càng mong muốn được cống hiến cho Lưu Khám.
Nhưng y cũng biết rõ, dưới trướng Lưu Khám không thiếu mưu sĩ.
Bất kể là Trần Bình Trần Đạo Tử hay Khoái Triệt… Những người này theo Lưu Khám đã lâu, có thể nói là căn cơ thâm hậu. Một người vừa mới quy thuận như mình đã lên khoa tay múa chân, tất nhiên sẽ khiến đám Trần Bình bất mãn. Vì thế, khi Lưu Khám nghị sự, Lục Giả đa phần đều giữ yên lặng, không đứng ra lên tiếng. Một là vì đám Khoái Triệt đã làm rất tốt, hai là để bảo vệ bản thân.
Lục Giả tin rằng sẽ luôn có cơ hội để y ra mặt.
Hôm nay, cơ hội tới rồi…
Trần Bình đi xa tận vùng Hà Nam, còn Khoái Triệt lại đi Hà Bắc.
Giả Thiệu thì bận rộn trong việc liên lạc với Thục Trung, Thúc Tôn Thông hình như không thích nhúng tay quá sâu, chỉ dạo chơi bên ngoài và tiến cử một số người tài.
Vậy là đã có cơ hội cho Lục Giả biểu diễn.
Sau khi y phụng mệnh giám sát Bành thành, lập tức đã thiết kế ra một bộ chính sách có thể thực thi.
Vốn là tiến thẳng đến Tiết quận, lập minh ước với Vương Khác, rồi sau đó lại xuất sứ tới Chương Hàm, thuyết phục Chương Hàm hợp tác.
Lục Giả hiểu rõ, hiện giờ ở quận Tứ Thủy có thể nói là thế chân vạc. Quân Tần, Quân Sở, còn có quân Lâu Thương… So sánh thì thấy quân Lâu Thương thực lực yếu nhất, nhưng vốn nắm trong tay lại mạnh nhất. Lục Giả muốn chuyển nó thành ưu thế của Lưu Khám.
Như vậy chuyến đi Tuy Dương chính là mấu chốt!
Nếu chuyến đi đó thành công, thế lực của Lưu Khám sẽ đạt tới cực hạn.
Tiếp đó, chỉ cần một cơ hội phù hợp, Lưu Khám nhân cơ hội đó thoát khỏi Tứ Thủy, chuyển sang đánh Cửu Nguyên quận là được.
Ở đây có một vấn đề, Lục Giả tự nhận đã nắm được thóp của Chương Hàm. Vì thế, chuyến này nếu thành sẽ lập công lớn.
- Đứng lại!
Không ngờ, vừa đến ngoài thành Tuy Dương, xe ngựa đã bị quân Tần chặn lại.
Tuy nhiên Lục Giả cũng không bối rối, bình tĩnh nói:
- Ta là sứ giả Quảng Võ Quân, phụng mệnh tới đây bàn bạc sự việc với Hàm tướng quân. Bọn ngươi mau thông báo, không được trì hoãn.
Quảng Võ Quân là ai?
Binh lính thủ thành quân Tần giữ thành cũng không rõ lắm.
Nhưng nhìn phong thái của Lục Giả cũng biết y không phải người bình thường.
Vậy là có binh tốt phi báo tới nha phủ Tuy Dương, lát sau đã có một viên đại tướng phi ra từ trong thành, ghìm ngựa ngay trước xe.
- Thiếu phủ đại nhân có lệnh, sứ giả vào yết kiến.
Từ sau khi thành danh trong cuộc chiến Chương Hàm ở bên bờ sông Vị Thủy, trong quân đa phần gọi y là tướng quân. Tuy nhiên lần này, Chương Hàm lại gọi quan danh của y, rõ ràng đặc biệt coi trọng Lục Giả. Lục Giả chắp tay trên xe rồi đánh xe vào trong thành theo vị tướng lãnh kia.
- Quảng Võ Quân có khỏe không?
Trên ngựa, vị tướng Tần đột nhiên lên tiếng hỏi thăm.
Lục Giả giật mình vội đáp:
- Quảng Võ Quân đều khỏe, phiền tướng quân phải lo lắng… Nhưng không biết, quý tính đại danh của tướng quân là gì?
- Ta là Phùng Kính, trước đây có tình đồng chí với Quảng Võ Quân.
- A, hóa ra là đại tướng quân!
Lục Giả đã tìm hiểu rõ các tướng lĩnh trong quân Tần.
Phùng Kính là phó tướng của Chương Hàm, đương nhiên sẽ biết một số chuyện.
Sau khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ đã bức tử cha con Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp, trong đó Phùng Kính đương nhiên không tránh khỏi bị dính líu, cùng nhau vào ngục.
May mà Phùng gia cũng có chút căn cơ ở Hàm Dương.
Về sau Doanh Hồ Hợi cũng có chút hối hận vì năm trước giết cha con Phùng gia quá gấp, nên muốn tha cho Phùng Kính, nhưng hắn ta lo ngại Phùng Kính sẽ ôm hận nên đã điều y tới Ly Sơn phục dịch. Sau khi Chương Hàm rời núi, Phùng Kính đã quy thuận theo, nhiều lần lập chiến công.
Chỉ là Lục Giả không ngờ rằng Phùng Kính này với Lưu Khám cũng có giao tình.
Phùng Kính buồn bã, gượng cười nói:
- Lục tiên sinh sao? Việc trước đây đừng nhắc đến nữa… Phùng Kính giờ chẳng qua là kẻ chờ xử tội mà thôi.
Ta với Bắc Quảng Võ Quân cũng coi như là chí giao, chuyện của hắn… ta ít nhiều cũng biết một chút.
Ngày nay thiên hạ đại loại, quan viên khắp nơi đều lung lay ý chí, nhưng Bắc Quảng Võ Quân lại vẫn đang khổ cực chèo chống cục diện của Tứ Hồng, thật là một chuyện châm chọc.
Phùng Kính thấy xung quanh không có người, bất ngờ hạ giọng nói:
- Lục tiên sinh, quân Sở giờ phản công Trần huyện, quân Ngụy trấn thủ vững chắc không ra, giằng co ở Nãng Sơn, lương thảo Tuy Dương không dồi dào, Chương Hàm hiện cũng vì thế mà phiền não… Tiên sinh hãy lợi dụng cơ hội này một chút.
Lục Giả kinh ngạc nhìn Phùng Kính.
Những tình huống này, y cũng chỉ là mơ hồ nghe nói đến nhưng không xác định.
Thế nhưng Phùng Kính lại xác nhận những tin này, đối với Lục Giả mà nói rõ ràng là tăng thêm đòn bí mật cho đàm phán.
Phùng Kính vẫn giữ vẻ mặt bình thường, mắt nhìn thẳng phía trước, dường như người ban nãy nói không phải là gã. Quá vui mừng, Lục Giả thầm cảm than:
- Quân hầu nói không sai, Doanh thị đã mất sừng của nó rồi… Ngay cả người như Phùng Kính cũng không còn trung thành với Doanh Thị.
- Phùng tướng quân, nếu có thể, xin mời ngài tùy thời cơ lên phía bắc… Quân hầu từng nói, Chương Hàm tướng quân cũng khó ngăn cơn sóng dữ.
Sau khi xác định tâm tư của Phùng Kính, lúc dừng xe ở nha phủ, Lục Giả đột nhiên hạ giọng nói một câu, rồi sau đó im bặt.
Phùng Kính khẽ gật đầu một cách kín kẽ để không ai phát hiện ra.
Lúc này, có một người bước ra từ trong nha phủ, nhìn Lục Giả đang đứng ngẩng đầu lên dưới bậc thang liền la lớn:
- Thiếu phủ đại nhân có lệnh, mệnh cho sứ giả Quảng Võ Quân vào yết kiến!
Đây là muốn thị uy với ta mà…
Lục Giả thầm nghĩ nhưng chỉ ngẩng đầu cất bước lên bậc thang.
Y dùng giọng điệu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói to:
- Sứ giả của Bắc Quảng Võ Quân – Lục Giả bái kiến Chương Hàm thiếu phủ đại nhân!
Phùng Kính đứng dưới bậc thanh nhìn theo bóng của Lục Giả, khẽ thở dài một cái:
- Lưu quân hầu ngày xưa và Lưu quân hầu hiện giờ đã có thành tựu… Chỉ nhìn dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh của sứ giả dưới tay hắn, Hàm Dương giờ liệu có mấy người được thế?
Có lẽ tùy thời cơ tiến lên phía bắc cũng là hướng đi hay.
Ồ, nghe nói Vương Ly đã triệu tập xong binh mã, chi bằng tìm cơ hội tiến lên phía bắc? Chỉ không biết vị Quảng Võ Quân này thoát thân thế nào!
Tháng hai năm Tần Nhị Thế thứ hai, tình hình chiến đấu ở Tứ Hồng có cục diện yên ắng khác lạ.
Quân Sở sau hai lần liên tục phát động tấn công đã lập tức hành quân lặng lẽ, không còn khai chiến với Lâu Thương nữa; Còn Lâu Thương cũng không tiến hành bất cứ cuộc công kích nào khi quân Sở dừng chiến. Hai bên vẫn giằng co trên vùng bình nguyên Tứ Hồng, không ai có hành vi quá khích.
Cục diện yên ắng này lan đi rất nhanh.
Vốn là Chương Hàm đã ngừng tấn công quân Ngụy, thậm chí còn nhượng cả hai huyện thành là Mông và Ngu đã chiếm đoạt lại, quân lùi trăm dặm, xây một đường phòng ngự ở Tuy Dương. Đồng thời, nhân mã chủ lực từ Tuy Dương đẩy mạnh về phía nam, ba mươi vạn đại quân đã dàn trận thế ở Tương huyện và Tiếu huyện, đồng thời di chuyển tới Trúc ấp. Xem ra, Chương Hàm chuẩn bị tạm thời buông tha cho Nãng quận, muốn tấn công vao quân Sở ở phía nam.