Sau khi thỏa thuận xong xuôi với quân Sở, mọi người trong Lâu Thương bắt đầu rút đi. Chỉ có điều, vì không muốn tiết lộ tin tức này ra ngoài sớm, để tránh khỏi tai mắt của Chương Hàm, Lưu Khám rút đi vô cùng cẩn thận. Tình huống Tứ Thủy quận rất phức tạp, quân Ngụy, quân Sở , quân Lâu Thương, quân Tần. . . Mấy phe thế lực quấn bện lấy nhau, các lộ thám báo mật thám chạy tới chạy lui khắp vùng Tứ Hồng.
Cái này gọi là một nhà nữ, ba nhà hứa.
Tình huống của Lưu Khám hiện nay chính là như vậy. Tuy nhiên, tương đối mà nói, quân Ngụy tập trung ở đây để kiếm cơ hội thở lấy hơi, đối với Lâu Thương cũng không phải tình thế bắt buộc. Vì thế, sau khi Lục Giả bí mật đi sứ, liền được Ngụy Cữu thông cảm. Trên thực tế, Ngụy Cữu bây giờ cũng cần Hạng Lương mau chóng mạnh lên, kiềm chế Chương Hàm. Chỉ cần quân Sở có thể kiềm chế Chương Hàm, nước Ngụy dốc lực, mới có thể đối phó với Lý Do.
Binh lực Lý do vốn không cường thịnh như Chương Hàm,nhưng quý ở tinh nhuệ, đặc biệt sau khi hắn đóng quân ở Tảo Dĩ, có thể trực tiếp từ Huỳnh Dương thu được đồ quân nhu bổ sung, lực uy hiếp đối với Đại Lương lại càng lớn. Ở bề ngoài xem như thế giằng co, chỉ khi nào có lý do chính đáng sẽ cấp tốc công kích thành Đại Lương. Mặc dù Ngụy Cữu cũng không muốn quân Sở thu được đồ quân nhu của Lâu Thương, nhưng cũng không thể không tiếp thu điều kiện này. Chỉ có điều khi trao đổi, Lưu Khám đồng ý rút đi khỏi huyện Bái, các loại công việc tại huyện Bái, Cự Dã. . . đều giao cho Ngụy Cữu. Đối với kết quả như vậy, người Ngụy quốc cơ bản có thể chấp nhận.
Nhưng có thể thâu tóm được Cự Dã hay không. . .
Hãy để Ngụy Cữu và Vương Khác thương lượng đi thôi. Ngược lại trong năm trăm năm thời kì Xuân thu - Chiến quốc, không chỉ trăm nhà đua nhau xuất thế, lừa gạt mưu quyền, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Khổng Phu Tử nói, Xuân thu là lễ nhạc tan vỡ. Chiến quốc tranh bá, chính là những cuộc tranh tài quyền mưu. Lưu Khám muốn đứng vững gót chân tại thời đại này, nhất định phải thích ứng được với những chuyện này.
Sau ngày thứ nhất thỏa thuận, Lưu Khám phân bách tính Lâu Thương làm ba đợt, đưa đi khoảng chừng sáu, bảy trăm người. Trong đó không có người bị thương cùng người già trẻ em, cũng sắp xếp một chiếc xa trượng, phụ trách rút đi. Lâu Thương không thiếu xa trượng, lại càng không khuyết đồ quân nhu lương thảo, cái thiếu chính là căn cơ. Những bách tính đổ máu giữ Lâu Thương một lòng muốn theo Lưu Khám, Lưu Khám không thể đi thẳng một mạch, chẳng quan tâm tới ai. Dù sao, ở thời đại này, chuyện thảm như đồ thành diệt môn, cũng không hiếm thấy. Hắn đi rồi, dân chúng cả thành sẽ gặp phải nguy hiểm.
Mang những người dân này rút đi, tất nhiên sẽ rất phiền phức. Nhưng có hại thì cũng có lợi, đó là thu mua được lòng người, cái gọi là 'Nhân nghĩa', không phải là chậm rãi tích tụ như vậy sao? Đối với quyết định này, trong Lâu Thương cũng chia thành hai phái.
Lấy đám người Giả Thiệu dẫn đầu phản đối chuyện dẫn theo bách tính rút đi, nhưng Thúc Tôn Thông và Tào Tham, đối với chuyện này lại rất tán thành.
Danh tiếng, cũng là một loại căn cơ! Tại sao Hạng Lương sau khi qua sông, có thể ung dung tiếp nhận nhân mã Trương Sở? Hạng Vũ mới đánh tới Quảng Lăng, vì sao các nơi tại Đông Dương lại không bàn mà cùng nhau dâng thành? Nguyên nhân đơn giản là vì danh tiếng của Hạng gia. Còn có Điền Đam, Ngụy Cữu. . . những người này, không phải cũng nhờ danh tiếng mà tạo uy sao? Thậm chí trong lịch sử, Lưu Bang xuất thân từ hạng chân đất, cũng dựa vào việc nhập quan trong ước pháp Tam Chương, tranh thủ tạo nên danh tiếng, lúc này mới đi Hán Trung, bách tình bên trong quan ải dồn dập đi theo làm kinh động Hàn Ngu Vương. Mà trước khi Lưu Bang nhập quan, chẳng qua chỉ là chư hầu bình thường mà thôi.
Đây chính là tác dụng của "Danh Tiếng" .
Hôm nay gặp phải chút phiền phức, khó khăn, thế nhưng chỗ tốt của việc này, sau này sẽ từ từ lộ ra.
Ngày thứ hai, Lâu Thương đưa đi năm trăm người!
zen nào:
Cứ như vậy, Chương Hàm liều mạng xông về phía Lâu Thương, Hạng Lương thì liều mạng ngăn cản Chương Hàm. Khu vực Trúc Ấp, Phù Ly, xã Trạch Hương, huyện Kỳ đã biến thành chiến trường tràn ngập máu tanh, hàng ngày, song phương đều phát sinh đủ loại chiến đấu, mỗi ngày tử thương tổng cộng lên tới mấy ngàn người. Mà ở khu vực Tứ Hồng, Hạng Vũ cũng chuẩn bị đầy đủ các sự việc, trong quân doanh tiếng trống không ngừng, trên dưới Lâu Thương hô lớn "Giết" rung trời. Nếu như không tới gần, sẽ cho rằng, nơi này đang phát sinh chiến đấu kịch liệt.
Lưu Khám cho bách tính rút đi đâu vào đấy, đồng thời bắt tay hủy hoại toàn bộ phương tiện trong Lâu Thương, ví như cơ cấu ở thiết lư, tuyệt đối không lưu lại chút vết tích nào, còn các loại vũ khí kiểu mới cũng không mang đi, mà tiêu hủy ngay tại chỗ.
Lương thực, đồ quân nhu có thể lưu lại, nhưng những thứ không thuộc về thời đại này, Lưu Khám tuyệt sẽ không lưu lại.
Ngày thứ mười bảy, Hạng Vũ phái người đến đây giục, xin Lưu Khám tăng tốc độ rút đi. Trên thực tế, lúc này Lâu Thương đã rút đi khoảng hai phần ba, chỉ có điều, tuyên bố với quân Sở, mới rút đi một nửa mà thôi. Nguyên nhân là muốn bắt chẹt một chút xe chuyện chở của quân Sở. Dù sao giờ khắc này quân Sở, đã bị dồn ép đến mức không thể kiên nhẫn được nữa. Phù Ly một đường chiến sự, quân Sở càng ngày càng căng thẳng. Hạng Lương đã phái sứ giả tới giục Hạng Vũ thúc đẩy tiến trình, chiếm lĩnh Lâu Thương sớm ngày nào thì thương vong giảm bớt đi từng đó. .
- Lưu quân hầu, chúng ta đã sớm thỏa thuận, ngài phải mau chóng rút khỏi Lâu Thương. Vì sao đến hiện tại mới rút đi được một nửa? Dựa theo tốc độ này của các ngươi, kỳ hạn ba mươi ngày đảo mắt vài cái là đã đến, lúc đó làm sao giao nhận?
Hạng Vũ bị thúc cuống cuồng, cũng tự mình dẫn người đi tới dưới thành Lâu Thương, trao đổi lại với Lưu Khám. Ở phía sau y, quân Sở uể oải vung vẩy binh khí, hò hét khản cả họng. Hai người Lưu Khám và Hạng Vũ, mỗi người một ngựa, ở trong trận gặp gỡ. Lần này cũng là lần hai người lần đầu gặp lại sau trận đại chiến dưới thành Lâu, người nào người nấy đều rất có khách khí.
Lưu Khám mang bộ dạng thật khó khăn, thở dài nói:
- Thiếu tướng quân, không phải ta không muốn mau chóng rút đi, nhưng Thiếu tướng quân cũng biết đấy, việc dọn nhà không phải là một chuyện dễ dàng. Đặc biệt những lão nhân gia kia, hận không thể mang cả phòng ở của mình đi, vì thế họ gần như là mang cả nhà đi theo, mà xa trượng của Lâu Thương ta cũng không quá sung túc, đúng là khó có thể tăng nhanh tốc độ. . . Như vậy đi, có thể thư thả khoảng mười ngày nữa hay không?
Mười ngày, vậy ít nhất cũng thương vong thêm mấy ngàn người đó!
Hạng Vũ trợn tròn mắt hổ nhìn Lưu Khám.
- Quân hầu, đại trượng phu làm việc phải mau lẹ, sảng khoái. Ngài có yêu cầu gì, cứ thẳng thắn nói ra đi. Cái vẻ cứ dây da dây dưa như vậy, thực sự không thoải mái chút nào. . . Muốn cái gì, cứ mở miệng nói.
- Cái này. . .
Lưu Khám mang theo bộ mặt đầy vẻ khó khăn.
Hắn trầm ngâm một chút, sau đó nhẹ giọng nói:
- Nếu thiếu tướng quân đã nói như vậy, ta cũng sẽ không khách khí nữa. Dân chúng không muốn rời đi, bởi vì có một ít nguyên nhân. Chủ yếu là. . . mọi người lo lắng, một khi chúng ta rút khỏi Lâu Thương, đến thời điểm quý quân đổi ý, chúng ta sẽ gặp phải phiền phức. Thiếu tướng quân cũng biết, chúng ta có thể kiên trì đến hiện tại, chính là dựa vào thành Lâu Thương tường cao kiên cố. . . Nếu như rút khỏi nơi này, chúng ta chẳng khác nào mất đi tấm bình phong. Đến thời điểm ấy chỉ có mấy ngàn nhân mã, làm sao chống đỡ được với đội quân mười vạn người đều như hổ như lang của Thiếu tướng quân được chứ? Dân chúng, vô cùng lo lắng.
Hạng Vũ nghe được giận tím mặt.
- Đại trượng phu nói ra một lời, tứ mã nan truy!
Y râu tóc dựng ngược, lớn tiếng quát lên:
- Lưu quân hầu, Hạng mỗ có thể bảo đảm, chắc chắn sẽ không làm ra hành động bất tín bất nghĩa như thế. Nếu có đổi ý, ngày khác sẽ như mũi tiễn này!
Lúc nói chuyện, y từ bên trong lọ tên rút ra một mũi tiễn, bẻ gãy thành hai đoạn.
Lưu Khám lập tức nghiêm mặt nói:
- Ta biết Thiếu tướng quân chính là người có tín nghĩa, nếu Thiếu tướng quân nói như thế, ta nhanh chóng rời đi. Chỉ có điều. . .
Hạng Vũ sắp điên mất rồi!