Hai ba ngày nữa, toàn bộ có thể qua sông rồi!
Tiêu Hà báo cáo tình hình với Lưu Khám, Tào Tham cũng không ngừng bổ sung thêm.
Lưu Khám không nói gì, đợi Tiêu Hà nói xong, hắn đột nhiên quay đầu nói với Giả Thiệu:
- Đất Hà Bắc, Khoái Triệt có tin tức gì chưa?
- Khoái tiên sinh hai mươi ngày trước từng phái người đưa tin tới, nói là đã thuyết phục được mười hai huyện thành quận Đại, chỉ cần Quân Hầu tới xác minh, mười hai huyện này sẽ do Lý Thiếu Quân tiếp quản. . .Khoái tiên sinh đã xuôi về phía nam, nói rằng muốn thay Quân Hầu mở cửa các quận huyện, thông suốt đường đi.
- Vậy sao?
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu:
- Ly Thạch hôm nay do ai khống chế?
- Quân Tần, Vương Ly!
Sắc mặt Lưu Khám khẽ đổi, nói:
- Xem ra Vương Ly đã thúc đẩy tốc độ tiến quân nhanh hơn, chúng ta cũng phải tăng tốc độ ah.
Tiêu Hà hiểu rõ ý tứ của Lưu Khám, lập tức gật đầu, xem như đã hiểu.
- Lão Khoái lần này đi Thái Nguyên, e là phải gặm một khối xương cứng rồi.
Vương Ly, không dễ thuyết phục giống như quận Đại. .. Quận Đại, là căn cứ của Võ An Quân Lý Mục, uy danh của Lý Mục, thậm chí còn cao hơn nước Triệu. Vương thất nước Triệu dù đã bị diệt nhiều năm, nhưng uy tín vẫn còn như xưa, Khoái Triệt có thể mượn danh tiếng Lý Tả Xa, nhanh chóng vững gót tại quận Đại, thuyết phục quan viên quận Đại. Nhưng điều này không có nghĩa, hắn nhất định có thể thuyết phục Vương Ly!
Giả Thiệu gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói:
- Quân Hầu không cần lo lắng cho lão Khoái, y là người nhìn như kẻ điên, nhưng vào lúc này nếu chưa suy tính kỹ càng, tuyệt đối sẽ không mạo muội đi tìm Vương Ly. . .Nếu như đã quyết định hành động, chắc chắn có thể dùng ba tấc lưỡi thuyết phục Vương Ly.
- Ngươi khá tin tưởng lão Khoái!
Giả Thiệu nghe vậy, không khỏi cười lớn:
- Nhìn chung những người dưới trướng Quân Hầu, duy chỉ có Lục tiên sinh có thể quỷ biện sánh ngang lão Khoái, chúng ta cũng đã sớm lĩnh giáo.
Sau một hồi nói giỡn, khiến cho tâm tình của Lưu Khám được buông lỏng rất nhiều.
Mấy ngày nay, tâm tình hắn không tốt lắm.
Nguyên nhân chủ yếu chính là việc tuyệt giao với Bành Việt tại Cự Dã trạch. Mặc dù sau đó, Bành Việt phái người đưa Thúy Ngọc Tiêu của Bành Cự tới làm lễ vật tặng Lưu Tần, nghe nói đây là vật gia truyền của Hồ Cơ, trước kia Hồ Yển nương nhờ Bành Việt cũng dâng tặng Thúy Ngọc Tiêu này.
Bành Cự, tên là Cự nhưng không phải người cao lớn thô kệch giống Bành Việt.
Cậu giống mẫu thân Hồ Cơ nhiều hơn, tướng mạo thanh tú, có khí chất thư sinh, thích âm luật, cậu với cái tên “Cự” này có chút không thích hợp.
Bích Ngọc tiêu là vật phẩm Bành Cự thích nhất, hôm nay mang tới làm tín vật đưa tặng Lưu Tần.
Đồng thời, xem như truyền đạt ý tứ của Bành Việt: Chúng ta không làm huynh đệ được, nhưng hài tử của chúng ta, dẫu sao cũng là huynh đệ!
Hơn nữa dựa theo người đưa tin, Lưu Khám cũng hiểu được hướng đi của Bành Việt.
Bành Việt đi lần này, e là chiến hỏa xung quanh Cự Dã trạch sẽ nhanh chóng lan tràn ra. . .
Chỉ mong Bành Việt đại ca có thể thuận buồm xuôi gió. Mặc dù sau này quyết đấu trên chiến trường, không biết ai thắng ai bại, cũng không uổng một đời đại trượng phu!
- Lão Tiêu, vậy tiếp đến, cần ngươi vất vả rồi.
Lưu Khám trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Đốn Khâu có Ngô Thần là đủ rồi. Đêm nay người và lão Tào mang theo gia quyến vượt sông, ta phỏng đoán sau khi qua sông, e là ngươi sẽ càng bận rộn. Bận rộn thì bận rộn, nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe mới được.
Một câu nói đơn giản, lại khiến Tiêu Hà có loại cảm động khó hiểu.
Y gật đầu, chắp tay thoái lui.
Lưu Khám cầm lấy bản công văn trước mặt, sau khi mở ra, đột nhiên hỏi:
- Ai có thể nói cho ta biết, Lý Lương này là người nào?
- Hồ Quan Giáo Úy Lý Lương, vốn là đạo tặc núi Thái Hành.
Giả Thiệu liền vội vàng giới thiệu:
- Năm trước người này tìm Trương Nhĩ và Trần Dư để nương nhờ, hơn nữa nhanh chóng kéo theo một đoàn nhân mã núi Thái Hành, phá được Thượng Đảng, Hàm Đàn. Không ngờ khi tới, Trương Nhĩ và Trần Dư lập Võ Thần là Triệu Vương, trọng dụng rất nhiều thân tín Võ Thần mang tới.
Vì thế ghẻ lạnh với Lý Lương, phái y tới Tỉnh Hình Quan, ngăn cản quân Tần. ..
Trước khi Vương Ly nhập quan ( Quan ở đây là cửa khẩu quận Nhạn Môn) từng phái người thuyết phục Lý Lương đầu hàng.
Sau khi quy hàng, Lý Lương liền nhường lại Tỉnh Hình, về sau đảm nhiệm chức vụ Hồ Quan Giáo Úy. . .Chỉ có điều lúc này, không phải chúng ta đi thuyết phục Lý Lương, mà là Lý Lương chủ động phái người tới, liền hệ với Quý Bố tướng quân. Nói rằng: Có thể mở một đường Hồ Quan để Quân Hầu đi qua thuận lợi.
- Vì cái gì?
Lưu Khám kinh ngạc nói:
- Y vì sao làm như thế? Đừng nói ta, hắn tiện thể làm, đó là lời chó má. Tiện thể, tiện thể cũng không tiện đến mức ta khi ta đến nơi này.
Giả Thiệu nói:
- Ta phái người tới gặp Lý Lương, nghe nói, Lý Lương vốn mở cửa HồQuan là vì muốn báo ơn Quân Hầu.
- Báo ơn?
Lưu Khám chau mày, xoa nhẹ hai gò má, trầm ngâm không nói.
Sau một hồi, lại hỏi:
- Lý Lương kia là ngươi nơi nào?
- Nghe nói là người Tống Tử!
- Thành Tống Tử?
Lưu Khám càng thêm kỳ quái, cuộc đời này hắn chỉ đi qua Tổng Tử một lần, tựa hồ cũng chưa giúp người nào. . .Nếu như miễn cưỡng mà nói, e là chỉ có Cao Tiệm Ly thôi. Chẳng lẽ nói, Lý Lương này có quan hệ với Cao Tiệm Ly sao? Lưu Khám thực sự không nghĩ ra.
Dù sao đã quá lâu rồi!
Thành Tống Tử kia, cũng là chuyện gần mười năm trước rồi.
Nếu như đơn giản nói đến ấn tượng sâu sắc, cũng chỉ có một người là Cao Tiệm Ly, một người là Xa Ninh. . .Còn người nữa là Từ Công.
Về sau Cao Tiệm Ly giết Tần Vương không thành mà bị giết, Xa Ninh sau khi bị Cao Tiệm Ly bắt không biết còn sống hay đã chết, không có tin tức.
Từ Công?
Trời mới biết y hiện đang ở phương nào?
- Lý Lương này có gì bí ẩn, mau phái người đi điều tra.
- Rõ!
Giả Thiệu vội vàng lĩnh mệnh, chỉ có điều y do dự một chút, không kiềm chế được lại hỏi:
- Chúng ta có thông qua Hồ Quan không?
- Có, đương nhiên thông qua!
Lưu Khám cười nói:
- Người ta đã chủ động yêu cầu, chúng ta sao có thể cự tuyệt? Hơn nữa, nếu có thể thông qua Hồ Quan, như vậy giảm bớt không ít phiền toái. Chuyện này, ngươi hợp tác với đám người lão Tiêu. Còn gã Lý Lương này, sau khi có tin tức chính xác, lập tức bẩm báo với ta.
- Rõ!
Lưu Khám thở phào một cái, tựa vào án thư bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.
Không đi Hồ Quan, có được hay không?
Cũng không phải không được. . .Nhưng vấn đề là, không đi Hồ Quan, phải vòng qua núi Thái Hành, không thể tránh khỏi đi qua vùng giao chiến giữa hai nước Tần, Triệu; hoặc ven theo vách núi Thái Hành mà đi, nhưng trong núi này không giống với Thái Hành ở hậu thế, bên trong đất cằn sỏi đá, rất nhiều nơi căn bản không có đường. Sau lên núi, các loại nguy hiểm không biết trước sẽ theo đó gia tăng, vô cùng bất ổn.
Hồ Quan, Lý Lương?
Lưu Khám rơi vào trầm tư.
Đêm đó, Lưu Khám an bài cho gia quyến lên xe vượt sông.
Khám phu nhân và Lữ Tu cũng không muốn đi trước, mà muốn cùng đi với Lưu Khám. . .Nhưng bị Lưu Khám cự tuyệt. . .
Phía nam Đại Hà hôm nay giống như thùng thuốc súng. Thế lực dây dưa khắp nơi, có trời mới biết khi nào biến thành chiến trường.
Càng sớm đi qua, càng thêm an toàn.
Phía bắc Hà Thủy tuy loạn, nhưng còn yên ổn hơn bên này rất nhiều.
Thất vật vả mới có thể khuyên nhủ đám người Khám phu nhân lên thuyền. Chỉ là Lữ Tu để Bạc nữ lại chăm sóc cho Lưu Khám, bởi vì hắn ngày đêm lăn lộn, bên cạnh thực sự cần có người chăm sóc. Bạc nữ có thể chịu được khổ, hơn nữa rất cẩn thận, vừa vặn có thể chăm sóc cho Lưu Khám.
Nếu không, Lữ Tu sẽ không qua sông!
Rơi vào đường cùng, Lưu Khám đành phải giữ Bạc nữ lại.
Sau khi nhìn thuyền trở đám người Khám phu nhân rời đi, Lưu Khám mang theo người quay lại phủ nha Đốn Khâu.
Cũng không đợi hắn ngồi xuống uống một ngụm trà, liền thấy Lý Tất vội vàng chạy tới:
- Quân Hầu, vừa rồi mật thám hồi báo, cách Đốn Khâu sáu mươi dặm, phát hiện quân Tần!
Vốn đã lờ mờ ngủ, thoáng chốc bừng tỉnh.
Lưu Khám mở to hai mắt, ngạc nhiên nói:
- Quân Tần? Là quân Tần phương nào? Có bao nhiêu người, chủ Soái là ai?
Cũng khó trách hắn căng thẳng như vậy, Đốn Khâu tại quận Đông, tiếp cận với Tế Bắc và quận Tiết, quy mô di chuyển lớn như vậy, quân Tần sao có thể không nhận ra? Hơn nữa quận Tiết đang trong lúc hỗn loạn, lại càng khiến Lưu Khám thêm lo lắng. Lúc này, ai thống lĩnh đạo binh mã kia?
- Mật thám chưa điều tra rõ ràng.
- Tiếp tục dò xét!
- Rõ!
Lý Tất chắp tay tuân mệnh, thoái lui thật nhanh.
Lưu Kháp lập tức triệu tập đám người Quán Anh tới thương nghị.
- Lão Quán, ngươi lập tức điểm binh mã, theo ta tiến lên nghênh địch. Thích Chi và Nhâm đại ca ở lại phối hợp với lão Ngô an bài cho lưu dân, nhanh chóng vượt sông đi tới nơi an toàn.
Mọi người sau khi nghe xong, ai lấy đều lĩnh mệnh đi.
Lưu Khám mang theo ba người Quán Anh, Lạc Giáp, Lý Tất, lĩnh một nghìn kỵ quân chạy ra khỏi thành Đốn Khâu.
Lúc này, đã qua giờ Tý.
Lưu Khám thống lĩnh binh mã rời xa Đốn Khâu mười dặm, chỉ thấy thám mã chạy đến, quỳ một chân trước ngựa Lưu Khám nói:
- Khởi bẩm Quân Hầu, đã điều tra rõ ràng, quân Tần chính là binh mã quận Đông, nhìn cờ hiệu tựa hồ là Quận Thủ quận Tam Xuyên Lý Do đích thân dẫn binh tới đây.
Lý Do?
Trong đầu Lưu Khám ù ù một tiếng, không khỏi trừng mắt há miệng.
Tại sao Lý Do lại tới đây?
Cũng Không phải hắn sợ Lý Do, chỉ là Lý Do dù sao cũng không giống những người khác, là loại người rất khó dây dưa. Người này, lợi hại nhất chính là chữ “ Ổn “. Sẽ không dễ dàng mạo hiểm, không tham đại công, mà từng bước từng bước tiến lên để có thể giành được thắng lợi. Bất kể cuộc chiến Huỳnh Dương khi trước, hay về sau vây quét Bồ tướng quân tại quận Đông, ngoại trừ dựa vào chỗ “ Ổn”, y còn có tính kiên nhẫn.
Lúc này Lý Do xuất hiện, khiến Lưu Khám thực sự lo lắng.
Dù sao Lưu Khám hôm nay cũng không có Lâu Thương yểm hộ. . .Căn bản không thể dựa vào thành Đốn Khâu.
- A Khám, ta dẫn người ngăn cản Lý Do!
Quán Anh tiến lên chờ lệnh:
- Ngươi lập tức tổ chức nhân mã, nhanh chóng qua sông. . .Nhưng lưu dân kia, không được, không thể tiếp quản nữa rồi.
- Lý Do lần này tới, nhận định nhằm vào ta, dựa vào tính tính của y, ngươi căn bản không thể ngăn cản.
Lưu Khám lắc đầu, đột nhiên nói:
- Lý Tất, Lạc Giáp, hai người các ngươi lập tức dẫn người quay về, lệnh đám người Tiểu Trư chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa bất chắc.
- Vậy còn ngài?
- Ta đi gặp Lý Do, xem y rốt cuộc muốn làm gì?
Quán Anh nói:
- Ta cùng đi với ngài.
- Lão Quán. . .
- A Khám huynh đệ, hai ta quen nhau hơn mười năm, có thể nói không đánh không quen biết. Mười năm giao tình, có vô số lần vào sinh ra tử, người khác có thể đi, duy chỉ có ta không thể. Nếu như ngươi gặp chuyện gì, không ai gọi ta là lão Quán nữa, vậy sống có ý nghĩa gì?
Quán Anh cười nói với Lưu Khám, trên mặt đen nhánh kia không chút nào sợ hãi.
Lưu Khám cũng cười, có được tri kỷ như vậy, chết có gì đáng tiếc?.
- Ngươi chẳng phải muốn theo ta đi chịu chết đấy chứ? Vậy hãy cùng đi. . .Trước hết phải nói rõ, ngươi chớ để Lý Do uy hiếp, sợ tới mức tiểu ra quần đấy.
- Ta nhổ vào, ai tiểu ra quần, còn chưa biết đâu?
Từ khi Lưu Khám được phòng làm Đô Úy Tứ Thủy, sau đó trở thành Quảng Võ Quân, cũng thấy Quán Anh không còn đùa giỡn với hắn như trước nữa. Có đôi khi, Lưu Khám thậm chí cảm giác Quán Anh xa lánh hắn, không còn là huynh đệ tốt từng tặng hắn Đại Hoàng cung, theo hắn cùng đi thành Tống Tử, tại Phú Bình vào sinh ra tử nữa.
Nhưng hiện tại, cái cảm giác này lại trở về. . .
Lý Do không mang tới quá nhiều binh mã, chỉ có một nghìn kỵ quân.
Chỉ là trong một nghìn kỵ quân này, có hơn mười chiếc xe lớn, tất cả đều do chiến mã kéo, lúc này chạy ầm ầm rất có khí thế.
Bên ngoài thành Đốn Khâu ba mươi dặm, đám người Lưu Khám, Quán Anh gặp Lý Do.
Quân Tần trong lúc cấp tốc, đột nhiên một tiếng tiêu vang lên, hơn nghìn con chiến mã đồng loạt dừng bước, nhanh chóng triển khai trận thế.
Lý Do từ kỳ môn phóng ngựa chạy ra, đối mặt với Lưu Khám.
Quân Tần yên tĩnh, không chút động tĩnh.
Lưu Khám không rõ, rốt cuộc Lý Do có ý gì?
Vì vậy lập tức thúc ngựa tiến lên, Xích Kỳ đặt ngang trên An Kiều, hắn chắp tay trầm giọng nói với Lý Do:
- Lý Quận Thủ, xa cách mấy năm, có khỏe không?
Lý Do gỡ Đâu Ngao xuống, lẳng lặng nhìn Lưu Khám.
Trước khi Lưu Khám không kiềm chế được nữa, y đột nhiên thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Lưu Quân Hầu, không ngờ chúng ta gặp nhau trong tình huống này. Thế sự vô thường, năm đó từ biệt tại Lạc Dương, vốn tưởng rằng ta và ngươi có thể thăng chức rất nhanh, không ngờ rơi vào tình cảnh này.
- Cha ta tự vẫn rồi!
- Hả?
Lưu Khám thoáng chốc không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Lý Do:
- Lý Thừa Tướng. . .
Lý Do gật gật đầu:
- Phụ thân từ khi bị Triệu Cao hãm hại, nhốt vào thiên lao, Triệu Cao sợ Bệ hạ hỏi đến, vì vậy ngày ngày khảo xét tra tấn. Cha ta tuổi đã cao, khó chịu được nổi nhục này. Vài ngày trước, ông nhờ một ngục tốt tại Hàm Dương mang tin đến, nói ông đã hết ý chí sinh tồn, chuẩn bị chết để thứ tội với Tiên Đế. . .Phụ thân ta sớm an bài cho ta, nhưng ta thân là phò mã lão Tần, có thể làm được gì chứ?
Lý Tư đã chết rồi sao?
Lưu Khám không khỏi cảm thấy vô cùng đau xót.
Là vì Lý Tư? Hay bởi vì những thứ khác? Lưu Khám không nói rõ được. Giờ phút này, tâm tình của hắn đủ ngũ vị tạp trần ( ngọt, chua, cay, đắng, mặn), thật lâu không nói thành lời.
Lý Quận Thủ hôm nay đến đây, chỉ vì muốn nói cho ta biết việc này sao?
Hai gò má Lý Do co quắp lại, thúc ngựa tiến lên mấy bước, thấp giọng nói:
- Đại công tử, đây là sự thật sao?
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không lên tiếng.
Lý Do thở dài một tiếng, chua chát cười cười:
- Quân Hầu không cần lo lắng, Do hôm nay đến đây cũng không có địch ý. Phụ thân ta vừa đi, tâm tư ta theo đó khô héo, chiếu lệnh của triều đình đối với ta không có ý nghĩa gì. . .Nguyên nhân ta còn ở nơi này, đơn giản chỉ muốn truyền lại lời của phụ thân trước lúc lâm chung.
Lúc Lý Tư sắp chết, ông cảm thấy trong lòng rất áy náy.
Không phải ông nhát gan tiếc danh, tham quyền thế, liên thủ với tên Triệu Cao kia, thì sao có cục diện ngày hôm nay?
Ông chết là chuyện nhỏ, nhưng hi vọng có thể giữ lại một ngụm nguyên khí cho Quan Trung, cho nên lệnh Lý Do lưu lại quận Tam Xuyên, xem như đền bù tổn thất.
- Tâm ý của phụ thân ta, ta thực sự hiểu rất rõ.
Lý Do nói:
- Kỳ thực, ta mới đầu sớm có ý định rời đi, nhưng trước đó tính mạng của phụ thân ta nằm trong tay ta, ta vì thế không thoát thân được. Hiện tại phụ thân ta đã mất, nhưng binh mã của Chương Hàm đã khống chế quận Tam Xuyên, ta cũng khó có thể thoát thân. Ta chết, không có gì đáng tiếc, nhưng Lý gia không thể tuyệt hương hỏa.
Phụ thân ta sinh ra mấy huynh đệ ta, ta hôm nay cũng có hai nam ba nữ. . .
Quân Hầu, ta nghe nói Quân Hầu muốn bắc tiến Hà Nam, cho nên một lòng chú ý, chỉ vì hôm nay thực sự muốn nhờ vả Quân Hầu!
Thoáng chốc, Lưu Khám tựa hồ đã hiểu mục đích của Lý Do!
Lý Do giơ tay vẫy vẫy về phía trước, liền thấy thấy đám kỵ quân đột nhiên tách sang hai bên, mở ra một lối đi.
Hơn mười chiếc xe lớn từ từ đi tới, dừng sau lưng Lý Do.
Mười thanh niên cả nam lẫn nữ, có người còn ôm trong lòng đứa nhỏ, đi xuống xe ngựa. Lý Do cũng xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Lưu Khám:
- Do khẩn cầu Quân Hầu, bảo vệ hương khói Lý gia ta. Nếu như Quân Hầu có thể đồng ý, Do có một cọc lễ vật lớn, nguyện dâng tặng trước mặt Quân Hầu.
Trong đám người kia, người cao lớn nhất cũng sánh ngang Lưu Khám.
- Đây là con trai trưởng của ta – Lý Dĩnh, trước kia từng tham gia trận chiến Hà Nam Địa, chỉ có điều không cùng quân doanh với Quân Hầu; Đây là con trai thứ Lý Trì năm nay tuổi, đọc thuộc lòng luật pháp, từng nhận chức trưởng sử môn hạ Lạc Dương lệnh ; Trưởng nữ Lý Diễm vợ của Bạch Thuật; Con gái thứ Lý Tuy vợ của Mạnh Tục, Mạnh Tục vốn đảm nhiệm chức vụ Thiếu Phủ Thiếu Giám, sau được phụ thân ta điều đến quận Tam Xuyên, đảm nhiệm chức vụ Huyện Úy Huỳnh Dương; tiểu nữ Lý Hành, chính là vợ của Bạch Vô.
Bạch Thuật Bạch Vô chẳng phải anh em huynh đệ thân thích, Bạch Thuật tinh thông y đạo, từng nhận chức Thái Y Thừa; Bạch Vô khéo việc đồng áng, vốn trị túc tại nội thừa.
Nay muốn giao phó cho Quân Hầu, kính mong Quân Hầu đừng từ chối. . .
Lý Do nói xong, liền vẫy tay một cái:
- Các người, còn không mau bái kiến Quảng Võ Quân!
Lúc này Lưu Khám cũng xuống ngựa. Hắn bị chiêu này của Lý Do, làm hắn có chút hồ đồ.
Đám người cả nam lẫn nữa kia tiến lên:
- Bái kiến Quảng Võ Quân, xin Quân Hầu thu nhận!
- Mau đứng lên, mau đứng lên!
Lưu Khám có chút cuống tay cuống chân, nhìn Lý Do nói:
- Lý đại ca, lúc này muốn làm gì?
Nếu như nói, trước kia Lưu Khám có chút kiêng kỵ Lý Do. . .thì lúc này đây đã giảm bớt vài phần tâm tư đề phòng. Nghe Lưu Khám xưng hô theo cách khi ở Lạc Dương trước kia, trên mặt Lý Do hiện lên một tia cười tươi sáng. Y tiến lên hai bước, cầm hai tay Lưu Khám.
- Khám huynh đệ, ngươi còn có thể gọi ta là đại ca, ta rất vui.
- Mau để tất cả bọn họ đứng dậy, rồi hãy nói.
- Các ngươi còn không tạ ơn Quân Hầu thu nhận!
Lý Do thét ra một mệnh lệnh, khiến con cháu Lý gia nhao nhao mở miệng cảm ơn, sau đó đứng dậy.
- Khám huynh đệ mặc dù ít tuổi, nhưng cũng giống như huynh đệ của ta.
Các ngươi sau này theo Khám huynh đệ, cần nghe mệnh lệnh của hắn, chuyện của Quân Hầu, giống như chuyện của ta.
- Hài nhi xin ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo!
Lý Do kéo hai tay Lưu Khám, lắc mạnh.
Đây chính là muốn ủy thác ah!
Lưu Khám không kiềm chế nổi tâm tình, nói:
- Lý đại ca, sao không theo ta cùng bắc tiến?
Lý Do lắc đầu:
- Ai cũng có thể bắc tiến, chỉ có ta không thể bắc tiến. . .Khám huynh đệ, ngươi cũng biết phía nam Đại Hà, có rất nhiều con mắt đang chằm chằm nhìn ta? Chỉ cần ta rời khỏi nơi này, sẽ có vô số lộ binh mã truy kích. Triệu Cao hiện tại phong tỏa tin tức phụ thân ta qua đời, để ta không biết; nhưng y luôn luôn đề phòng ta, chưa lúc nào buông lỏng. Ta ở nơi này, còn có thể ổn định tất các đạo nhân mã, kể cả Chương Hàm.
- Thế nhưng. . .
- Khám huynh đệ, ta cũng biết thế cục bất lợi, nhưng ta không đi được.
Ta đi theo ngươi, nói không chừng còn liên lụy tới ngươi, ngay cả vợ con cũng không thể bảo toàn. Hơn nữa, ta ở nơi này, xem như ngăn chặn sóng gió tại phía nam Đại Hà . Nếu như ta đi, Hà Nam tất nhiên sẽ loạn. . .Ta mặc dù hận Triệu Cao tận xương tủy, nhưng không thể không lo lắng cho dân chúng quận Tam Xuyên.
Lưu Khám không biết nên khuyên Lý Do thế nào.
Mà Lý Do chỉ vỗ vỗ cánh tay hắn, chỉ về phía kỵ quân nói:
- Những kỵ quân này, tất cả đều là tư binh do Lý gia thành lập, Quân Hầu bắc tiến, đang cần nhân thủ. Bọn họ vốn xuất thân từ Bắc cương, nay tặng cho Quân Hầu, xem như một chút lòng thành, cảm kích Quân Hầu bảo vệ hương hỏa Lý gia ta.
Nói xong, y từ trong lòng lấy ra một phong thư.
- Khi Quân Hầu bắc tiến, tất nhiên phải qua quận Thái Nguyên.
Đến lúc đó cầm phong thư này, tìm chủ tướng quân Tần Thiệp Gian, giao cho y phong thư này. Y xem xong phong thư này, tất sẽ không làm khó ngươi.
- Lý đại ca, hãy cùng đi với ta.
Lý Do cười cười, không tiếp tục dây dưa vấn đề này với Lưu Khám nữa, chỉ vỗ vỗ cánh tay của hắn, rồi xoay người nhìn đám nhi nữ.
- Lúc này không còn sớm, Quân Hầu sớm quay về đi.
Nếu như sau này ngươi có thể trở lại Hàm Dương. . .Xin hãy thay ta thu nạp thi cốt của phụ thân ta, chôn cất tại Thái Đông Môn, Do vô cùng cảm kích.
Thái Đông Môn, chính là quê quán của Lý Tư.
Lưu Khám gật đầu, xem như đồng ý.
Lý Do ngắm nhìn nhi nữ hồi lâu, lúc này mới trở mình lên ngựa, chắp tay nói với Lưu Khám:
- Khám huynh đệ, lần này đi Bắc cương, Do cầu chúc ngươi bay xa vạn dặm, cáo từ!
Nói xong, y quay đầu ngựa, vung roi thúc ngựa mà đi.
Trong kỵ quân chạy ra hơn trăm kỵ, theo Lý Do đi xa.
Đám người Lý Dĩnh liền dẫn theo huynh muội, quỳ gối bên bờ Đại Hà, hướng về bóng dáng Lý Do phía xa xa, nặng nề dập đầu vang mấy tiếng, nước mắt chảy như suối trào.
Lưu Khám đi đến bên cạnh bọn họ, nâng từng người đứng dậy.
- Do Quận Thủ cầu người được người, các ngươi chớ đau lòng quá mức, nếu không sẽ khiến Do Quận Thủ đau lòng.
- Lý Dĩnh, đội kỵ quân này do ngươi tạm thời thống lĩnh, theo ta cùng áp trận hậu; đám người còn lại lập tức vượt qua Đốn Khâu, trong đêm vượt sông!
- Chúng ta nguyện tuân mệnh Quân Hầu!
Con cháu Lý gia đồng loạt khom người hành lễ, nhao nhao lên xe ngựa đi về phía Đồn Khâu.
- A Khám huynh đệ, trong đó có sự lừa gạt không?
Quán Anh đi tới bên cạnh Lưu Khám, nhỏ giọng nói.
Lưu Khám lắc đầu:
- Lý Do đâu cần đùa nghịch âm mưu như vậy? Y nếu như thực sự muốn gây bất lợi cho chúng ta, chỉ xua binh mà đến, chúng ta rất khó có thể chống đỡ. Gặp chuyện bi thương, chắc hẳn tâm tư Lý Quận Thủ lúc này đã như tro tàn. . .