Tấn Dương, phía bắc sông Lâm Phần, ba mặt đều là núi vây quanh.
Trên cổng thành, cờ Thương Long theo gió tung bay phấp phới.
Khoái Triệt ngồi chồm hỗm trong sương phòng, hai mắt khẽ nhắm lại. Nhìn bên ngoài, tựa hồ rất bình tĩnh. Bên ngoài sương phòng, có mười tên Thiết Ưng duệ sĩ đứng nghiêm trang trước cửa ra vào, thỉnh thoảng dò xét tình hình trong phòng. Thấy Khoái Triệt vẫn không nhúc nhích, cũng không có ai vào trong nói chuyện, bọn chúng lại đứng vững thân hình như trước.
Lúc này đã tới Tấn Dương được mười ngày!
Từ khi vừa mới bước vào cửa thành Tấn Dương, Khoái Triệt đã mất đi sự tự do.
Vương Ly không triệu kiến y, cũng không làm khó y, chỉ sắp xếp cho y một gian phòng trong phủ Thượng Tướng Quân, hơn nữa còn phái người chuyên môn canh chừng y.
Mười ngày trôi qua, không biết chủ công hiện tại đã đến nơi nào?
Trong lòng Khoái Triệt rất lo lắng, nhưng không hề biểu hiện trên mặt.
Vào giữa trưa, hàng loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp đến có người đi tới cửa, nói chuyện với gã Thiết Ưng duệ sĩ hai câu, nhưng âm thanh rất nhỏ.
- Khoái tiên sinh, Thượng Tượng Quân mời ngài tới!
Khoái Triệt từ từ mở mắt, đứng dậy, sửa sang lại quần áo và hắc quan đang đội trên đầu cho ngay ngắn, rồi cất bước đi ra sương phòng.
- Dẫn đường!
Giọng nói của Khoái Triệt rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta không nghe ra chút mánh khóe nào.
Vương Ly rốt cuộc muốn gặp ta rồi sao?
Điều này nói rõ, chiến sự tiến hành trên đất Triệu cũng không thuận lợi, mà tốc độ tiến công của chủ công cũng có chút nằm ngoài sự dự liệu của Vương Ly, khiến Vương Ly có chút sốt ruột rồi!
Trong khoảnh khắc, Khoái Triệt đã phân tích ra huyền cơ trong đó.
Hoàn toàn chính xác, Vương Ly giao phong với quân Triệu, thực sự tiến hành không quá thuận lợi. Triệu Vương Vũ Thần kia tự mình thống lĩnh binh mã, trong mấy ngày trước chiếm lại Tỉnh Hình Quan, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vương Ly. Mà quân Tần tại Ngư Dương quận Đại cũng không dốc sức tấn công.
Không hết lực xuất kích, khiến cho Vương Ly vô cùng phẫn nộ.
Nhưng chuyện khiến Vương Ly cảm thấy căm phẫn nhất chính là, Lưu Khám có thể dễ dàng đột phá Hồ Quan, tập trung hỏa lực tại huyện Đồng Đê. Nếu như Lưu Khám phát động công kích sau lưng, rất có thể tạo thành lực uy hiếp cực lớn đối với Vương Ly. Tuy tại Giới Hưu đã có Thiệp Gian trấn thủ, nhưng Vương Ly vẫn rất lo lắng. Bởi vì y hiểu rất rõ bản lĩnh của Lưu Khám. . .Trước kia ở Hà Nam, hắn chính là người hoạch định vô số âm mưu.
Thiệt Gian tuy trải qua trăm trận chiến, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Lưu Khám.
Trước kia một mình Lưu Khám đã quấy đất Hà Nam long trời nở đất, hôm nay trong tay hắn có binh có tướng, lại thêm vố số mưu sĩ dưới trướng.
Nếu như thực sự giao phong, Vương Ly rất lo lắng.
Chỉ có điều, Lưu Khám tựa hồ không muốn dùng sức mạnh, cũng không muốn quá náo động. . .
Nếu không cũng sẽ không phái người đến đây, chỉ là không rõ gã Lưu Khám này muốn làm cái gì? Trong lòng Vương Ly không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
Trên thực tế, Vương Ly hiện tại đã có chút hối hận!
Lão Tần sau khi lên ngôi, nhanh chóng suy yếu, khiến cho Vương Ly có chút giật mình.
Chiến hỏa các nơi liên tục xuất hiện trước mắt, nhưng Hàm Dương lại không có hành động lớn. Mà điều khiến cho Vương Ly cảm thấy khó hiểu nhất chính là, vì sao Triệu Cao có thể làm Thừa Tướng, quản lý việc triều chính. . .Còn Lý Tư – người Vương Ly kính nể nhất, lại có thể trở thành kẻ mưu phản bị giam giữ vào thiên lao.
Lão Tần, rốt cuộc sao vậy?
Vương Ly nghĩ mãi không rõ, mà bây giờ cũng không muốn hiểu rõ.
Chuyện y quan tâm nhất chính là, không ai có thể mong chóng dẹp phản loạn vùng Sơn Đông, sau đó xua quân nhập quan, hỏi thăm một phen.
Nếu như Hồ Hợi vẫn như trước, y sẽ không thèm để ý, mà vận dụng lực lượng dòng tộc Vương Thị, lập tân Đế khác.
Về phần Triệu Cao? Vương Ly thực sự không để vào mắt. . .Y có binh có danh vọng, không phải đám người Chương Hàm, Phùng Kiếp có thể sánh bằng.
Chỉ có điều, trước khi giải quyết chuyện này, Vương Ly nhất định phải dẹp loạn phản loạn, mới có thể có được uy danh.
Khoái Triệt cất bước đi vào đại sảnh phủ Thượng Tướng Quân, không hề để ý tới cách bày biện trong đình viện, đặc biệt là cái nồi đồng lớn đặt trên ngọn lửa cháy hừng hực. Thứ này là để đánh đòn phủ đầu sao? Ta vừa đi qua mười hai huyện quận Đại, cảnh tượng này đã thấy nhiều rồi. Lục Giả có thể hiên ngang ở quận Tứ Thủy, ta sao có thể lép vế y? Dù thế nào đi nữa, ta cũng là người thân cận nhất bên cạnh chủ công, nếu như thua Lục Giả, thực sự rất mất mặt với chủ công.
Cho nên, y bình tĩnh đi tới phòng, khẽ khom người:
- Thuộc hạ của Quảng Võ Quân – Xá Nhân Khoái Triệt bái kiến Thượng tướng quân.
- To gan!
Hai gã Thiên tướng lạnh lùng quát:
- Đứng trước mặt Thượng tướng quân, còn không quỳ xuống?
Khoái Triệt không thèm để ý tới hai người kia, chỉ nhìn Vương Ly cười nói:
- Lòng tôn kính nằm ở trong tâm. Nếu như Thượng tướng quân để ý tục lệ như vậy, Khoái Triệt quỳ xuống đâu có sao?
Vương Ly vốn muốn ra uy với Khoái Triệt, nhưng thật không ngờ, bị Khoái Triệt mở miệng nói y là hạng người mua danh chuộc lợi.
Lời nói kia rất rõ ràng, lòng tôn kính nằm ở trong tâm, mà không phải hình thức. Tôn kính hay thất kính không phải vấn đề quỳ hay không quỳ. . .Nếu như ngươi là người thích hư vinh, ta quỳ đâu có sao. Chỉ có điều, cái quỳ này, không liên quan tới lòng tôn kính hay không tôn kính.
Thực sự chỉ là dạng chủ nhân và thuộc hạ.
Vương Ly giơ tay lên nói:
- Tiên sinh đã đến, không cần so đó những tục lệ này.
- Ta nghe nói Thượng Tướng Quân chính là con cháu của danh tướng, Vương Tiễn đại tướng quân, Vương Bí đại tướng quân đều là những người Triệt vô cùng kính nể. Hai vị Vương tướng quân rất khiêm tốn, chiêu hiền đãi sĩ. Nghe nói Vương Bí đại tướng quân tại Giao Đông đối đãi với các danh sĩ địa phương giống như thượng khách, có thực hay không?
Vương Bí trước kia đóng quân ở Giao Đông, thực sự làm như vậy.
Bô lão có tiếng ở địa phương, đến khuyên can Vương Bí, Vương Bí đều tự mình đón chào.
Gia gia ngươi chiêu hiền đãi sĩ, phụ thân ngươi rất khiêm tốn. . .Vậy lúc này, Vương Ly thượng tướng quân người nên làm thế nào cho phải, ngươi nhìn mà noi theo.
Thủ hạ ngồi gần Vương Ly, chính là tâm phúc của y – đại tướng Tô Giác.
Y giận tím mặt:
- Tiểu tử đáng chết, ngươi vô lễ như vậy, chính muốn thử bảo kiếm của ta sắc bén hay không?
Khoái Triệt đảo mắt, rồi không thèm nhìn Tô Giác, tiếp đến chỉ thấy y mỉm cười. Nụ cười này khiến cho Vương Ly cực kỳ lúng túng.