Có lẽ với ánh mắt của hậu thế, Tử Mẫu kiếm không phải là vật gì không bình thường.
Ở hậu thế có một bộ phim tên là “Tân Long Môn khách sạn”, ở trong đó đại hiệp đường đường chính chính cũng sử dụng Tử Mẫu kiếm.
Nhưng ở thời Tần mạt, bị bầu không khí của Chiến quốc ảnh hưởng, đám người hiệp khách đều phần lớn dựa vào bản lĩnh của bản thân mà bình thường sẽ không sử dụng kỹ xảo. Giống như trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, tình huống ám khí bay đầy trời này rất ít gặp. Cái gọi là trộm cũng có đạo, chính là đạo lý này.
Đặc biệt là nhân vật thanh danh như Cái Nhiếp, càng phải như vậy. Một lời bất hòa, rút kiếm giải quyết, không có gì lớn lao cả. Nhưng dùng Tử Mẫu kiếm, là thuộc về thủ đoạn hạ cấp, làm người trơ trẽn rồi.
Cái Nhiếp đã dùng đến Tử Mẫu kiếm đã cho thấy quyết tâm giết Lưu Khám của ông đã kiên quyết đến cỡ nào. Ông muốn giết Lưu Khám, Lưu Khám tất nhiên cũng sẽ không khách khí. Nếu không phải hắn mặc bố giáp Bạc Nữ đưa trước khi đi, chặn lại được một kích trí mạng của Cái Nhiếp, chỉ sợ hiện tại đã là một cỗ tử thi rồi. Trong lòng giận tím mặt, Lưu Khám quét ngang kỳ… Nhưng trong khoảnh khắc đánh trúng Cái Nhiếp, trong lòng hắn đột nhiên lại khẽ động, Xích kỳ chợt trầm xuống, chặt đứt một cánh tay của Cái Nhiếp.
Máu tươi phun tung tóe lên mặt Lưu Khám.
Cái Nhiếp kêu thảm một tiếng, ngã vào vũng máu, Tử kiếm cũng theo cánh tay bị chém đứt, rơi trên mặt đất.
Mười thân binh nhanh chóng xông về phía trước, đao kiếm sáng loáng gác lên cổ Cái Nhiếp, đè chặt ông lại. Chung Ly Muội nhặt thanh Tử Mẫu kiếm từ dưới đất lên, đưa cho Lưu Khám. Hàn khí trên lưỡi kiếm bức người, nổi lên một vòng màu xanh lá, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
- Chủ công, trên thân kiếm có độc!
Mặt Chung Ly Muội biến sắc, nhẹ giọng nói.
Trong lòng Lưu Khám cũng không khỏi run lên, nhìn cái thanh kiếm chỉ dài ước chừng hai thước, rộng một chỉ này, sát ý trong lòng càng tăng lên.
- Chủ nhân, ngài không sao chứ?
Bạc Nữ ở trong đám người chạy tới, nhìn lỗ kiếm trên vạt áo, sắc mặt tái nhợt, giọng nói run run.
Lưu Khám cũng âm thầm nghĩ mà sợ.
Nếu hắn không có mặc vào bố giáp này, chỉ sợ sớm đã toi mạng rồi.
Không nói gì khác, chỉ cần bị một kiếm kia làm rách một chút da thôi, thì hôm nay bản thân ta có lẽ phải bỏ mạng ở đây rồi…
Cười lớn một tiếng, Lưu Khám hòa nhã nói:
- Bạc Nhi, nếu không có áo giáp hộ thân ngươi đưa, hôm nay ta chính là lành ít dữ nhiều rồi.
Mặt Bạc Nữ tái nhợt, hiện lên một vòng đỏ ửng, cúi đầu, cái cổ trắng như ngọc bày ra một đường cong duyên dáng.
Lưu Khám nói:
- Bạc Nhi, ngươi về phủ trước đi, Đồ Đồ bảo mọi người vể hết đi, Chung Ly lập tức phái người tiến hành cảnh giới trong thành. Cái Nhiếp này có thể ban ngày ban mặt đi ám sát, tuyệt không phải là một chuyện tình cờ, cần phải cẩn thận điều tra.
- Dạ!
Lý Thành, Khoái Triệt nhìn nhau, ẩn ẩn đoán được tâm tư của Lưu Khám.
Mặt Cái Nhiếp đầy vết máu đen, tức giận quát:
- Lưu Khám, việc này chính là một mình ta gây nên, ngươi đừng vội liên lụy đến người khác.
Lưu Khám thở phào một cái, chậm rãi đi đến bên người Cái Nhiếp, khoát tay bảo thân binh lui sang một bên. Cái Nhiếp hoàn hảo không chút tổn hại hắn còn không sợ, chứ đừng nói là Cái Nhiếp đã mất một tay… Ngồi xổm người xuống, lẳng lặng nhìn khuôn mặt không một chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy của Cái Nhiếp, hồi lâu sau Lưu Khám nói tiếp:
- Nhiếp huynh, uổng cho ngươi sống nhiều năm như vậy, còn được xưng là hào hiệp, vậy mà lại là cái đồ hỗn trướng không phân biệt thị phi.
- Lưu Khám, ngươi có thể giết ra, đừng có làm nhục ta.
Lưu Khám thở dài:
- Ta không làm nhục ngươi, mà là muốn nói với ngươi một sự thực.
Vừa nói, hắn vừa khoát tay ý bảo để cho y sinh tới cầm máu cho Cái Nhiếp và băng bó miệng vết thương.
- Ngươi nói ta vong ân phụ nghĩa, nhưng ngươi có biết hay không, sau khi Ô Thị Khỏa vào chiếm giữ Hà Nam đã làm việc gì đối với ta?
Ngươi có lẽ sẽ nói là ta vu oan hãm hại… ha ha, ta cần gì vu oan Ô Thị Khỏa y?
Ngắn ngủi trong hai năm, y cưỡng đoạt ba trăm dặm mục trường ở Kim Sơn, dê bò ngựa trong trường đều bị y chiếm lấy, nữ nhân thành Cù Diễn bị y cướp đi, nhiều tới bốn mươi bảy người, phàm là có chút tư sắc, người của Ô gia y chứ không phải là dùng danh bắt đào nô thì cấu kết quan phủ, tiến hành chà đạp.
Mười ba gia đình, tổng cộng sáu mươi bảy người bị y diệt môn.
Một trăm hai mươi sáu gia đình trôi giạt khắp nơi, hoặc là bị y đoạt đi làm nô, hoặc là bị y giết chết…
Chuyện như vậy, nhiều không kể xiết, mà vẻn vẹn chỉ trên đất Cù Diễn mà thôi. Cửu Nguyên, Tân Thành… trong bốn mươi bốn thành trì của Hà Nam, thì có tới mười bảy thành đều có án oan do Ô gia y gây nên. Nhiếp huynh, việc này ta khỏi cần phải nói, chỉ hỏi ngươi một câu, nếu ngươi cùng Ô Thị Khỏa y không có quan hệ gì, nếu sau khi nghe được những chuyện như vậy, ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ vẫn tán thành việc làm của y?
Mặt Cái Nhiếp tái nhợt, hiện lên một vệt khiếp sợ và hung ác nham hiểm.
Lưu Khám nói thêm:
- Nếu như Ô Thị Khỏa y chỉ là khi nam đoạt nữ, cưỡng đoạt dân tài, ta nói không chừng có thể để cho y một mạng, nhiều nhất là đưa y về Ô Thị. Nhưng y nghìn không nên, vạn không nên cấu kết Hồ Lỗ, ý đồ từ Hà Nam, chiếm Hà Bắc phong ốc, tự lập làm vương.
- Cái gì?
Lần này Cái Nhiếp giật mình thực sự.
- Y cấu kết người Hung Nô đem số lượng lớn đồng thiết đưa vào Long thành.
Theo ta được biết, Nhiếp huynh ngươi đã từng giúp y áp giải hàng hóa mấy lần. Hung Nô là hạng người nào chứ? Bắt bách tính ta, giết người Tần ta, hủy gia viên ta… Mông Điềm tướng quân và Đại công tử cơ hồ đã tụ tập sức lực của một nửa nước ta mới đuổi được bọn chúng ra khỏi Hà Nam. Nhưng là bây giờ, ngươi lại cùng với Ô Thị Khỏa kia đem đồng thiết bán cho người Hung Nô. Lúc này chúng nhỏ yếu, nhưng đợi khi mạnh mẽ về sau, chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại, lại họa hại đến cả triệu sinh linh ở đất Hà Nam! Một đám ác lang kia… mà Nhiếp huynh ngươi chính là đồng lõa nuôi sói bán nước!
Cái Nhiếp thở ồ ồ, sắc mặt tái nhợt, càng đỏ như máu.
Thành danh đến nay, gian vọng tiểu nhân chết dưới kiếm của ông nhiều vô số kể, dù ai nghe thấy tên Cái Nhiếp của ông, đều phải duỗi một ngón cái ra khen ngợi một tiếng hảo hán. Người làm hiệp nghĩa, trọng tình trọng nghĩa, coi nhẹ chết của bản thân mình, xem luật pháp như cặn bã. Cái Nhiếp một mực không biết là trong đó có lầm lỗi gì, thậm chí cho rằng, là nam tử phải như vậy mới đúng. Nhưng là hôm nay, dĩ vãng ông xem trọng, lại bị Lưu Khám mắng không đáng một đồng.
Tuy nói, Cái Nhiếp không hiểu được cái gì là đại nghĩa dân sinh, nhưng việc Hồ Lỗ giết hại dân sinh thì ông lại biết.
Sinh ra ở Du Thứ, ông đã gặp qua không ít thảm trạng bị Hồ Lỗ cướp bóc, nhưng chưa bao giờ có một lần, cho rằng những chuyện đó có quan hệ với ông.
Đúng hay là sai?
Những cảm xúc cứ tới ào ạt tới làm cho Cái Nhiếp cảm thấy trời đất quay cuồng.
Lý Thành thấy cảm xúc của ông bắt đầu kích động, lập tức sinh ra cảnh giác, khoát tay bảo thân binh chuẩn bị, chỉ cần Cái Nhiếp có chút không ổn, lập tức đánh chết tại chỗ. Lưu Khám lại không thèm để ý chút nào, lẳng lặng nhìn Cái Nhiếp. Sau một hồi, Cái Nhiếp đột nhiên rống to một tiếng:
- Ngươi đừng nói nữa!
- Được rồi, ngươi không muốn ta nói, ta không nói nữa!
Lưu Khám đứng dậy:
- Ta vẫn còn một câu nói kia, người làm hiệp, vì nước vì dân. Cái gì là hiệp? không phải là ngươi cầm lấy kiếm, giết mấy cái tên tiểu nhân gian vọng, giệt trừ mấy tham quan ô lại liền có thể được xưng một chữ “hiệp”. Nam nhi đại trượng phu, phải bảo vệ quốc gia, đỉnh thiên lập địa… Niếp huynh, chính ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu như cảm thấy lời ta nói không đúng, ngươi còn có tay trái, cầm kiếm tới giết ta đi.
Nói xong, hắn nói với y sinh:
- Chẩn trị cẩn thận cho Nhiếp đại hiệp!
Một người thân binh dẫn ngựa tới, Lưu Khám xoay người lên ngựa, đi vào trong thành, không thèm nhìn lại Cái Nhiếp một cái.
Nếu như nói trước đó trong lòng hắn còn mộng hiệp khách, như vậy hiện tại, hắn đã không hề lưu luyến rồi… Cái gọi là hiệp khách, thì như thế nào?
Lão tử mưu được nghiệp lớn của thiên hạ, cùng với người phạm tội như ngươi, sao có thể nói giống nhau?
Trong khoảnh khắc này, tâm tư Lưu Khám đã không còn nghĩ cái gì là “ngang hàng”, “dân chủ”. Trong bất tri bất giác, hắn đã lột xác trở thành một nhân vật có thể bao quát thương sinh. Cái Nhiếp, thiên hạ đệ nhất kiếm khách… có là gì đâu!
Lý Thành cùng Khoái Triệt thúc ngựa theo sau.
Y sinh kia ngoắc tay bảo y hộ binh tiến lên, dùng cáng nâng Cái Nhiếp lên.
Lúc này đây, Cái Nhiếp không còn giãy dụa, mà đã chìm vào mê man trên cáng, thần trí ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng đã hôn mê.
Mã Ấp lâm vào khủng hoảng.
Sau khi Lưu Khám trở lại phủ nha, lập tức triệu tập ba người Khoái Triệt, Lý Thành và Chung Ly Muội.
- Chung Ly, ngươi lập tức triệu tập đội ngũ, khởi hành suốt đêm, khống chế hai vùng Bình thành và Thiện Vô. Tra xét cẩn thận, đem những người tham gia ám sát bắt toàn bộ, tuyệt đối không thể buông tha một người.
- Dạ!
Chung Ly Muội đứng dậy định đi, lại bị Khoái Triệt gọi lại.
- Chung Ly tướng quân, ngươi biết làm thế nào để điều tra sao?