Điển Khách chính là người đảm nhận nhiệm vụ thu phục và giáo hóa man di, Đình Úy là người quản lý hình luật và luật pháp, quyền lực thật lớn. Nhưng, Trần Bình có có một thân phận khác, đó chính là Hữu Thừa tướng, Vương Phu nước Đông Ô Tô.
Sau khi chiến sự Mạc Bắc được dẹp yên, Thiệp Gian liền thống lĩnh Hữu Hộ Quân đóng ở Sơn Dương. Nhiệm vụ chủ yếu của Trần Bình tại nước Ô Tôn bao gồm công việc ngoại giao với Đường quốc và liên lạc với Hữu Hộ Quân. Dựa theo biểu hiện để nhìn nhận, Trần Bình vô ý đã khống chế quân sự nước Ô Tôn. Nhưng trên thực tế, nước Đông Ô Tôn sau khi trải qua mấy lần rung chuyển đã có chút mệt mỏi. Dân tộc du mộc, phần lớn chỉ tập kết khi lâm chiến, bình thường đều tản đi khắp nơi. Cho nên, cái gọi là quân đội nước Đông Ô Tô cũng chỉ một vạn người đóng ở thành Nguyệt Thị Vương mà thôi.
Trần Bình cười nói:
- Đây chính là ý của Ô Tôn Nữ Vương Mạt Ly. Thiệp Gian tướng quân thông lĩnh Hữu Hộ Quân chiến đấu khiến cho bộ chín tám tộc Mạn Bặc vô cùng sợ hãi, mong muốn lớn nhất chính là có thể hòa bình lâu dài với Đại Vương. Mạt Ly hi vọng có thể có quan hệ thông gia với Đại Vương, cho nên mới để thần dẫn theo Liên Hoa đến Hàm Dương.
Thành thân để kết giao?
Chuyện này đối với Lưu Khám mà nói, là một chuyện vô cùng nhạy cảm. Trong lịch sử, Trung Nguyên có được hòa bình, chính là thông qua phương thức thành thân kết giao, để thảo hiệp với dị tộc. Vương Chiêu Quân, Văn Thành công chúa Quân đại danh đỉnh đỉnh vẫn được hậu thế ca tụng, nhưng nói trắng ra chính là dùng phụ nữ để đổi lại hòa bình.
Đây là một điều sỉ nhục. Nhưng nếu dị tộc dùng nữ nhân tới kết hôn nghị hòa lại có một loại cảm giác khác. Lưu Khám không khỏi bật cười, nói với Trần Bình:
- Chuyện kết hôn, trước hết hãy nán lại. Ta sắp sửa thành thân với Mạn nhi, đâu có tâm tư cân nhắc chuyện này? Chỉ có điều, khanh có thể phái người nói với Đông Ô Tôn nữ vương, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta sẽ bảo vệ nàng xưng vương mấy đời tại Mạn Bắc.
Lời nói tuy thô, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Tìn rằng Trần Bình sẽ khéo léo truyền đạt ý tứ của Lưu Khám cho Mạt Ly, đây không phải chuyện Lưu Khám lo lắng.
- Đạo Tử, thế cục tại Mạn Bắc thế nào?
Tiêu Hà đứng bên mở miệng hỏi.
Trần Bình nói:
- Sau khi Thiệp Gian tướng quân chiếm lĩnh Sơn Dương, Mạo Đốn Hung Nô hiển nhiên có chút sợ hãi, lập tức thoái lui ba trăm dặm. Chỉ cần bảo vệ Sơn Dương, chẳng khác nào tóm được gáy của Mạo Đốn, tùy thời có thể đả kích. Mạo Đốn cũng nhận ra tình hình này, vì thế chỉ dám mở rộng lãnh thổ về phía đông. Nhập thu, Hung Nô, Đông Hồ cũng xuất hiện một trận nội đấu. A Lợi Đê giết chết Đông Hồ Vương, hôm nay đã có được Đông Hồ trong tay. . . Chỉ là hôm nay, Đông Hồ nguyên khí đại thương, dựa vào động thái của A Lợi Đê, giống như muốn trực tiếp xung đột với Mạo Đốn. Trước khi ta lên đường, đã sắp xếp tay chân gây mâu thuẫn giữa Mạo Đốn và A Lợi Đê. Nhưng hôm nay vẫn chưa thấy rõ kết quả. Thiệp Gian tướng quân trước khi đi nhờ ta bẩm báo với Đại Vương, xin hãy cho y tùy thời hành động.
Cái gọi là tùy thời hành động chính là vượt quyền. Thời cơ tốt đã đến, một khi bỏ qua, khó có thể lấy lại. Thiệp Gian muốn vượt quyền, chỉ là khi phát hiện thời cơ tốt, có thể tiền trảm hậu tấu, không cần xin chỉ thị từ Hàm Dương. Cũng có nghĩa là, toàn quyền khống chế quân đội, thậm chí có thể chỉ huy nước Đông Ô Tôn và Tịnh Châu. Điều này cần có sự tín nhiệm rất lớn, nếu như đổi lại là Chung Ly Muội hoặc Quán Anh, đương nhiên không có vấn đề. Nhưng Thiệp Gian là hàng tướng nước Tần, muốn vượt quyền không khỏi sẽ khiến người khác nghi kị.
Lưu Khám nhăn mày, bởi chuyện này rất phức tạp.
Vượt quyền, há có thể coi nhẹ? Nhưng vấn đề chính là, hắn cũng biết Thiệp Gian đưa ra yêu cầu này cũng phải vô lý.
Trần Bình nói tiếp:
- Lần này thần trở về Hàm Dương, Thiệp Gian tướng quân mệnh cho con trai thứ ba đi cùng thần.
Ồ, xem ra Thiệp Gian tướng quân cũng không phải hạng người lỗ mãng. Lưu Khám biết, tổng cộng Thiệp Gian có ba con trai, lần này cắt cử đi theo, e là y muốn dùng con trai của y làm con tin, để tỏ rõ tâm ý của y: Ta giao con trai cho ngươi, tuyệt đối sẽ không làm phản.
- Thừa Tướng, khanh nghĩ thế nào?
Tiêu Hà híp mắt:
- Đại Vương không cần vội vàng đưa ra quyết định, không ngại hãy quan sát một chút, sau đó sẽ quyết.
- Cũng đành vậy thôi.
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu. . .
- Đạo Tử, Đại Vương muốn phát động quyết chiến, ông nghĩ thế nào?
Tiêu Hà đột nhiên hỏi Trần Bình, khiến Trần Bình khẽ giật mình, cũng không vội vàng trả lời, mà tỉ mỉ hỏi thăm tình hình Quan Đông một hồi.
Sau hồi lâu, y ngẩng đầu nói:
- Đại Vương thực sự lo lắng Giáo úy Nam Hải?
- Ồ?
Lưu Khám ngạc nhiên nhìn Trần Bình. Hắn định sau hai ngày nữa sẽ nói chuyện này với Trần Bình, thật không ngờ, thoáng chốc Trần Bình đoán được nguyên do trong đó. Còn Tiêu Hà có chút tò mò, không nén được lòng, dò hỏi:
- Đạo Tử, ông làm sao biết Đại Vương lo lắng Lĩnh Nam?
Trần Bình nói:
- Ta biết Đại Vương không phải người lỗ mãng, đột nhiên thay đổi sách lược, tất nhiên phải có nguyên do trong đó. Hôm nay Hà Bắc được dẹp yên, chỉ cần không có sơ hở quá lớn, cũng không vấn đề gì. Lý Thiếu Quân thế nào? Thần còn chưa rõ lắm. Nhưng Chung Ly Muội, lão Quán là người đáng tin cậy, hơn nữa còn có Tiểu Trư và lão Khoái phụ tá, đại cục Hà Bắc lúc này đã định. Tuy có Bành Việt tại đó, nhưng có lẽ. . .
Trần Bình bỗng dưng cười cười:
- Lão Khoái thích sử dụng ba tấc lưỡi, ha ha, cơ hội thật tốt, sao có thể bỏ qua?
Lưu Khám không biết có được không, nhưng cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên đối với phản ứng của Trần Bình.
Đúng vậy, Khoái Triệt thực sự muốn chiêu hàng Bành Việt, hơn nữa Lưu Khám cũng đã đồng ý, còn viết một phong thư để Khoái Triệt chuyển cho Bành Việt.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Cự Lộc sẽ tới tay. Chuyện này, tiến hành vô cùng bí mật, ngoài Lưu Khám và Tiêu Hà biết, cũng chỉ có bốn người Chung Ly Muội, Quán Anh, Lý Tả Xa và Khoái Triệt biết rõ mà thôi. Thậm chí ngay cả Lữ Thích Chi cũng không biết đám người Chung Ly Muội đã bắt đầu hành động nhằm vào quận Cự Lộc, hai ngày trước còn viết thư phàn nàn, nói đám người Chung Ly Muội không muốn phát triển, bỏ mặc Bành Việt không có lý do. . . Lưu Khám vì thế, mà viết thư trách mắng Lữ Thích Chi một trận.
Không ngờ, Trần Bình đã đoán được.
Trần Bình lại nói tiếp:
- Ngụy Vương Báo không đáng lo lắng; Chương Hàm Hà Lạc thì. . . Ta cho rằng Đại Vương cũng sớm có mưu đồ. Hạng Tịch dũng mãnh cương liệt, ngược lại chính là một nhân vật, nhưng không cần vội vàng. Mà Đại Vương nóng lòng muốn giải quyết chiến sự Quan Đông, e là lo lắng phát sinh chuyện xấu. Thần cảm thấy, chuyện xấu kia có lẽ chỉ có Nhâm Hiêu Lĩnh Nam. Thần từng sống ở huyện Bái, biết Nhâm Hiêu là người ôm chí lớn, không thể xem nhẹ.
- Theo như ý kiến của Đạo Tử, nên phòng bị thế nào?
- Nếu như thần là Nhâm Hiêu, sẽ nhân lúc Đại Vương quyết chiến với Hạng Tịch, bất ngờ xuất binh cướp lấy Giang Nam, rồi sau đó thuận thế vượt sông. Bởi vậy, sự an bài của Đại Vương sẽ biến đổi. Cho nên, việc cấp bách, Đại Vương nhất định phải đứng vững tại Giang Nam để kháng cự. Theo như thần nghĩ, cũng có thể chiếm đoạt Kinh Tương, đặt chân ở quận Trường Sơn.
Lưu Khám ngạc nhiên nhìn Trần Bình, thật lâu không nói.
Tiêu Hà nói:
- Nghe được Đạo Tử nói lời này, thực sự đáng mừng. . . Chúc mừng Đại Vương, Đạo Tử trở về, thì chức vụ Thái Úy đã không cần suy tính nữa.
Câu nói này khiến cho Trần Bình bối rối. Khi y từ Mạc Bắc trở về, biết được mình được ủy nhiệm là Điển Khách, Đình Úy, cảm thấy đã là cực hạn. Dù sao, tại thời điểm mấu chốt, y không ở bên cạnh Lưu Khám. Hai vị trí độc quyền trong Cửu khanh đã nằm ngoài dự liệu của y, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ đến. . .
Lưu Khám gật gật đầu:
- Lúc trước, ta từng hi vọng lão Đường đảm nhiệm chức Thái Úy, nhưng đáng tiếc y. . .
Đạo Tử, hôm nay đại chiến đã ngưng, nhưng chức vụ Thái Úy vẫn đang còn trống. Trương Lương mặc dù có thể bày mưu tính kế, nhưng không phải người thích hợp. Biết được khanh trở về, ta liền bàn bạc với Thừa Tướng về việc này. Thừa Tướng đề nghị, để khanh đảm nhiệm, nhưng không biết khanh có đồng ý hay không?
Tâm tình Trần Bình bị kích động, theo bản năng nắm chặt nắm ta đứng lên, đang định trả lời, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập:
- Đại Vương, Đại Vương. . . Hán Trung truyền đến thư khẩn, nói xảy ra chuyện lớn rồi!
Giả Thiệu vội vàng chạy vào đại sảnh. Trong lòng Lưu Khám khẽ bồi hồi, chẳng lẽ chỗ Doanh Quả xuất hiện vấn đề?
- Giả Thiệu, Hán Trung có việc gì gấp?
- Lý Dĩnh phái người, cấp tốc chạy qua sáu trăm dặm đưa thư tới.
Giả Thiệu vừa nói vừa đưa một hộp gấm tới trước mặt Lưu Khám.
Mở thư ra, Lưu Khám đọc nhanh như gió, thoáng chốc trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái.
Tiêu Hà vội hỏi:
- Đại Vương, trong thư Lý Dĩnh viết cái gì?
Lưu Khám đưa thư cho Tiêu Hà, Tiêu Hà lặng lẽ mở hộp gốm trước mắt, liền thấy trong hộp gấm đặt một khối Ngọc Tỷ, đây chính là Ngọc Tỷ Truyền Quốc năm đó Doanh Quả mang đi. Trong tay Lưu Khám cũng có một khối Ngọc Tỷ, là do Doanh Hồ Hợi lưu lại. Lúc trước Doanh Hồ Hợi đăng cơ, nhưng không có Ngọc Tỷ Truyền Quốc trong tay, vì vậy Lý Tư và Triệu Cao bí mật ngụy tạo một khối Ngọc Tỷ. Đương nhiên hắn hiểu rất rõ, Ngọc Tỷ Truyền Quốc vốn do Lý Tư làm ra. Cho nên, khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ, vẫn luôn dùng Ngọc Tỷ Giả để che mắt dư luận.
Hôm nay, Ngọc Tỷ Truyền Quốc thực sự xuất hiện ngay trước mắt Lưu Khám, nhưng hắn không cảm thấy vui vẻ, ngược lại trong lòng lại có chút nặng nề. . .
- Doanh Quả đi rồi?
Xem hết thư, mới đầu Tiêu Hà có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức cảm thấy giống như trút được gánh nặng, thở phào một cái:
- Như vậy cũng tốt, cũng là tiểu công chúa hiểu nặng nhẹ, biết tiến biết lui. Nàng làm như vậy, cũng bớt xấu hổ, có khối Ngọc Tỷ này, Đại Vương có thể danh chính ngôi thuận đăng cơ.
Đúng vậy, Doanh Quả đã đi rồi!
Trong ngày đầu tiên huynh đệ Lý Dĩnh đến, nàng mang theo Cáp Vô Lương và hộ vệ trung thành với Doanh Thị, âm thầm rời khỏi Hán Trung, không rõ tung tích.
- Đại Vương, Lý Dĩnh hỏi, có truy kích Doanh Quả hay không?
Lưu Khám trầm ngâm hồi lâu, khẽ nói:
- Đi thì cũng đi rồi, đừng đuổi nữa! Lệnh cho Lý Dĩnh trở về đi. . . Kỳ thực đuổi hay không đuổi cũng không quan trọng. Nếu như ta làm không tốt, cho dù giết nàng, cũng sẽ có người khác đoạt mất.
Tốt rồi, chuyện này dừng ở đây, chuyện tiếp theo, kính mong Thừa Tướng hao tâm tổn trí.
Trần Bình vốn muốn khuyên Lưu Khám truy sát Doanh Quả, nhưng khi nghe Lưu Khám nói xong, lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở về bụng. . .