Điều này cũng không phải là tự dưng trùng hợp.
Đám người Nhâm Hiêu vừa lúc ra khỏi thành dò xét, kết quả là có người chạy tới gây rối.
Thoạt nhìn tựa hồ rất ngẫu nhiên, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm nghĩ, sẽ phát hiện bên trong không bình thường chút nào. Quá khéo, thật sự là quá khéo.
Có thể nắm giữ được hành tung của đám người Nhâm Hiêu, ở tại huyện Bái có bao nhiêu người có thể làm được. Mà Ung Xỉ vừa khéo là một trong số ít những người có thể biết được điều này. Nếu như chuyện này không liên quan tới Ung Xỉ, thì mới là chuyện nực cười.
Tuy rằng Lưu Khám còn chưa tới hiện trường, nhưng trong lòng đã nhận định như thế.
Quán rượu Đỗ Lăng, là tên cửa hàng do Nhâm Hiêu và Lưu Khám đặt. Đỗ Lăng, chính là thuộc Bát Bách Lý Tần Xuyên. Dựa theo lý giải của Nhâm Hiêu đối với sự xuất thân của Lưu Khám, hậu nhân của hắn là Lưu Thị Đường quốc. Lúc Lưu Thị Đường quốc bị Tây Chu tiêu diệt, Đỗ Lăng được phong quốc, cho nên Nhâm Hiêu đưa ra cái tên này cũng là có ý tứ sâu sắc bên trong.
Chỉ tiếc, Lưu Khám không biết.
Cho tới giờ, hắn cũng không rõ vì sao Nhâm Hiêu lại muốn cái tên như thế.
Không chỉ có hắn không rõ, bao gồm cả Chu Xương, Thẩm Thực Kỳ cũng vậy, đều không hiểu rõ hàm nghĩa hai từ Đỗ Lăng là gì.
Lúc này, cờ hiệu chữ vàng nền đen bình thường vẫn được treo tại trên đỉnh cửa hàng đã không còn, hơn mười bẫu không chất ở cửa đã bị đập nát, mặt Trình Mạc toàn máu, được một hỏa kế của quán đang nâng đỡ vẫn cứng rắn đứng chắn ở ngoài cửa. Trong cửa hàng rất hỗn loạn, hai ba người giúp việc được Thẩm Thực Kỳ thuê tới giúp đang nằm rên rỉ dưới đất.
Một thanh niên tuổi chừng trên dưới hai mươi, đầu vấn “trách” (khăn vấn đầu), oai hùng đứng ở trong điếm nghe những tiếng kêu la.
- Đám gian thương các ngươi, rõ ràng là có rượu tốt mà lại bán cho chúng ta rượu kém. Ta nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay nếu như không bán rượu tốt cho chúng ta, ta sẽ đốt cửa hàng này. Lão già chó kia, còn không mau đi gọi tên Lưu gia tử có tiếng không có miếng kia đến cho ta? Ta muốn hỏi hắn tại sao lại làm ăn như thế!
Thời cổ đại “Trách” chính là khăn vén đầu, đồng thời cũng có cách vén riêng biệt. “Trách” cũng quấn quanh đầu như khăn, nhưng ở giữa cần phải để lộ tóc ra ngoài. “Trách” trước cao sau thấp, nhưng có thể căn cứ vào có lễ gia quan hay không mà phán định thân phận.
Vấn “trách” mà chưa có gia quan (lễ đội mũ), chủ yếu là dân thường giàu có hơn một chút. Người như thế, đại bộ phận bán dạo là việc chính, mặc y phục màu trắng, đồng thời căn cứ vào màu sắc của "Trách" để phân biệt là người phương nào. Trong thất hùng Chiến quốc có Hàn Thượng Thanh! Thanh niên này đầu đội “Trách”, đã biểu lộ thân phận của y chính là hậu duệ Cố Hàn, y lại mặc y phục trắng, càng toát lên phong thái hơn người.
Di tộc Cố Hàn sao?
Tuy rằng sáu nước thống nhất đã là chuyện được hầu hết mọi người thừa nhận, nhưng vẫn có một số người không dám đối mặt. Thanh niên này có lẽ chính là một trong số đó.
Lưu Khám thấy chỉ y chỉ có một mình, hơn nữa lại tay không, vì vậy đưa Võ Sơn kiếm giao cho Chu Xương, vượt lên đám đông đi vào trước cửa hàng.
Trong giây lát, trên đường phố yên tĩnh.
Trình Mạc được hai hỏa kế nâng tới:
- Chủ nhân, Trình Mạc vô năng, đã để tiểu tặc kiêu ngạo này lộng hành, không giữ được cửa hàng.
Trên mặt Trình Mạc đầy vết máu, tóc bạc rối tung, nhìn vô cùng thảm hại.
- Lão Chu, đưa mọi người đi tìm lang trung đi. Lão Trình, chuyện này không phải lỗi của lão, lão đến tác phường bên kia làm việc đi.
- Vâng!
Trình Mạc theo thói quen Lão Tần Nhân đáp ứng một câu.
Chu Xương tìm vài người, cẩn trọng đi vào trong cửa hàng, vòng qua thanh niên kia như tránh ôn thần, đưa người bị thương đi ra ngoài. Thanh niên kia không hề ngăn cản, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lưu Khám, bàn tay bất giác nắm chặt lại thành quyền, đầy vẻ cảnh giác.
Bởi luyện võ từ nhỏ, nên từ lúc Lưu Khám vừa xuất hiện, y đã cảm thấy một loại áp lực: Đây là một người khó đối phó.
Lưu Khám cũng không để ý tới thanh niên kia, chỉ khom lưng nhặt lên cờ hiệu, nhẹ nhàng phủi bụi trên đó, ngoắc một người giúp việc tới, đưa cờ hiệu cho người đó, sau đó bình tĩnh trầm giọng nói:
- Đi, mau treo lên.
Nói xong, hắn mới nhìn lướt qua thanh niên kia, nhưng vẫn để ý, mà quay người lại nói với khách nhân đang đứng vây quanh xem:
- Từ hôm nay, thương nhân Toánh Xuyên, quận Nãng đến tiểu điếm sẽ không được nghênh đón, tiểu điểm cũng sẽ không bán rượu cho người ngoài. Nếu ai tự ý bán cho người ngoài, tiểu điểm cũng sẽ đối đãi với người đó như người nơi khác. Được rồi, một chuyện đã xong, mọi người giải tán đi.
Toánh Xuyên, quận Nãng là lãnh địa của Cố Hàn. Những lời này của Lưu Khám ý tứ vô cùng rõ ràng: Sau này quán rượu Đỗ Lăng xuất phẩm ra bất luận loại rượu gì cũng sẽ không bán cho con dân Cố Hàn. Nếu ai lén bán rượu cho thương nhân Cố Hàn, vậy thì sau này hắn sẽ không bán rượu cho người đó nữa.
Độc quyền! Đây là ưu thế của Lưu Khám. Tứ thủy hoa điêu vừa ra, đã khiến cho trên thị trường tràn ngập rượu của Lưu Khám, người nào cũng muốn mua bằng được. Chí ít trong vòng mười năm, không ai có thể cạnh tranh lại với hắn. Dù là phương thức sản xuất rượu bị lan truyền ra ngoài, hắn cũng không sợ. Có rượu Vạn Tuế đứng hàng đầu, lại có Tứ thủy hoa điêu này là rượu thương duy nhất được triều đình thừa nhận. Những lợi ích của nền kinh tế kế hoạch là ở chỗ đó. Từ lúc được quan phủ thừa nhận, địa vị của nó đã thay đổi rất lớn, người khác không thể làm lung lay được. Trừ phi, có thể có loại thanh tửu nào khác tốt hơn rượu Vạn Tuế, thì mới có thể thay thế được địa vị của rượu Vạn Tuế. Nhưng cũng không phải một thời gian ngắn là có thể làm được chuyện đó. Dù là người nào chế ra được loại rượu tốt hơn rượu Vạn Tuế, nhưng cũng không phải cũng dễ dàng được nâng rượu đến trước mặt Doanh Chính để được thừa nhận đâu.
- Vì sao?
Trong số thương nhân bên ngoài cửa không ít có thương nhân Cố Hàn, nghe vậy giật mình sợ hãi.
Lưu Khám cười tươi lộ ra hàm răng trắng nhưng làm người khác cảm thấy sợ hãi.
- Không vì sao cả, ta vui vẻ, ta thích...Rượu của ta, ta muốn bán cho ai là quyền của ta, thậm chí có thể đập vỡ nó.
Lúc nói những lời này, Lưu Khám làm như vô ý liếc mắt nhìn thanh niên kia.
Có người nhanh mắt bắt được động tác này của Lưu Khám, lập tức hiểu nguyên do quyết định này của Lưu Khám.
- Quán Anh, tên khốn kiếp này, tự dưng chạy tới nơi này gây sự, còn động tới cửa hàng của Lưu tiên sinh, sau này cha con ngươi đừng mơ tưởng buôn bán tại Tuy Dương nữa.
Một ông già đi tới, cũng mặc bạch y, đầu bịt “Trách”, nhưng đỉnh đầu là mũ đen.
Trang phục này cũng đã thể hiện rõ thân phận của lão. Vị lão tiên sinh này e là cũng là thương nhân Cố Hàn, có uy vọng rất lớn.
Quán Anh?
Lưu Khám bỗng nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thanh niên kia. Hắn ta là Quán Anh? Tuy rằng Lưu Khám không nhớ rõ Quán Anh từng có công tích gì không, nhưng hắn lại nhớ rất rõ đây chính là viên Đại Tướng dưới trướng Lưu Bang. Chỉ là hậu nhân của y hình như lại có chút thê thảm.
Mười mấy thương nhân Cố Hàn nhảy ra chỉ vào Quán Anh chửi ầm lên.
Thương nhân trục lợi, Quán Anh hôm nay chặt đứt tài lộ của bọn họ, sao họ không nóng nảy chứ? Ai cũng trông mong vào việc chối bỏ quan hệ quen biết với Quán Anh, để có thể được Lưu Khám bỏ qua cho mình. Bữa tiệc thoá mạ, chỉ trích này làm Quán Anh mặt đỏ tới mang tai, mồm há ra nhưng không nói được câu nào.
- Thằng nhãi này ...quá đê tiện!
Quán Anh đảo mắt qua Lưu Khám, thấy nụ cười châm biếm của Lưu Khám, tức thì thẹn quá thành giận, chửi ầm lên.
- Dám làm dám chịu, người xé cờ hiệu là ta, rượu trong điếm bị đập vỡ cũng là ta, đánh người cũng là ta. Ngươi có bản lĩnh thì cứ nhắm vào ta, sao phải liên lụy tới các hương phụ lão chúng ta?
Lưu Khám nhịn không được cất tiếng cười to:
- Ngươi gây sự ở cửa hàng của ta, là chuyện của ngươi, khoản nợ này chúng ta sẽ tính sau. Nhưng rượu của ta, ta thích bán cho ai thì bán cho người đó, thích bán giá như nào thì bán giá đó, có liên quan gì tới ngươi đâu?
Dám làm dám chịu ư? Ta nhổ vào. Ngươi kiêu ngạo lắm mà? Ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy?
Ngươi có biết, rượu mà ngươi đập vỡ này có thể đổi được bao nhiêu tiền hay không? Ngươi đả thương người của ta, bồi thường như nào đây? Ngươi tự coi mình là hảo hán, nhưng ta thấy ngươi chỉ là một tên tứ chi phát triển, đầu óc ngu si thôi. Ngươi mà cũng đòi nói đạo lý với ta sao? Chẳng phải ngươi muốn làm cái gì sao? Giờ hãy làm cho ta xem.
Lưu Khám nói một hồi, lời lẽ hùng hồn.
Thương nhân vây quanh ở ngoại điếm, còn có cả bách tính cùng trầm trồ khen ngợi.
Lưu Khám không đợi Quán Anh mở miệng, đón nói:
- Hơn nữa rượu Diếu ở đây… Ngươi cho là dễ dàng sản xuất ra hay sao?
(Rượu diếu: là rượu được chôn dưới hầm)
Không có thời gian một năm, đừng mơ sản xuất được rượu. Hơn nữa một lần cũng không sản xuất nhiều như vậy, bán xong lại phải chờ tới năm sau… Các vị đều là những người hiểu đạo lý, biết phân biệt thị phi, nếu như Lưu Khám ta còn có rượu, có nên bán cho các ngươi không? Các ngươi có thể chờ được không?
Lưu Khám liên tiếp chỉ mấy thương nhân, tất cả đều mỉm cười tán thành cách nói của Lưu Khám.
- Tất cả mọi người có thể chờ, ngươi lại không chờ được, còn xé cả cờ hiệu của ta, đập nát cửa hàng của ta, ngươi thật là lợi hại nha!
Lưu Khám nói đến đây, ngữ khí đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén:
- Ngươi tên là Quán Anh đúng không? Ngươi cho là ngươi là ai chứ? Ngươi cho rằng nơi này là nơi nào? Tất cả mọi người ai cũng quy củ làm việc, ngươi lại chạy tới đây gây sự, ngươi cho là người huyện Bái ta dễ bị bắt nạt hay sao?
Một câu nói làm tất cả người của huyện Bái đang đứng bên ngoài xem náo nhiệt đều xúm vào.
- A Khám, đánh chết hắn đi!
- Đánh chết tên “Kháng hóa” này đi, tự nhiên chạy tới huyện Bái ta dương oai...A Khám, không được để hắn khinh thường chúng ta...
Lúc này, tất cả những người trước đó muốn đứng ra biện hộ cho Quán Anh đều rụt trở lại, nhắm măt ngậm miệng.
Nhiều người tức giận không thể phạm!
Quán Anh thẹn quá thành giận, đột nhiên hét lớn một tiếng, tách ra khỏi đám thương nhân Cố Hàn, bật người đánh về phía Lưu Khám.