Chuyện tình tựa hồ có chút thú vị!
Trong ký ức của Lưu Khám, Trần Bình đã làm nên chuyện gì? Đã không nhớ rõ, nhưng cái tên này thì vẫn khắc sâu trong lòng.
Trong những nhân tài xuất sắc khi nhà Hán mới thành lập, không có cái tên Trần Bình.
Thời điểm Lưu Bang điểm tên thần tử dưới trướng, cũng không nhắc nhiều tới cái tên Trần Bình. Thế nhưng không ai không biết sự tồn tại củangười này.
Trần Vũ, cư nhiên là ca ca của Trần Bình?
Chỉ là không biết, Trần Bình này có phải Trần Binh kia hay không?
- Lưu tiên sinh từng nghe nói tới tên của đệ đệ ta sao?
Thần sắc Lưu Khám thản nhiên như không nói:
- Chưa từng nghe nói đến. Thời gian trước kia tại Đan Phụ, ta có một vị bằng hữu cũng tên là Trần Bình, chỉ có điều y và lệnh đệ của ngươi là hai người mà thôi. Giờ chợt nghe thấy cái tên này, khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên. . .Ha ha, nhoáng cái đã vài năm trôi qua.
- Không biết vị bằng hữu của ta, hôm nay có tham dự không?
Trần Vũ cười cười!
- Hóa ra có chuyện như vậy, chẳng trách Lưu tiên sinh phản ứng mạnh mẽ vậy. Thường nghe người ta nói, Lưu tiên sinh là người trọng tình trọng nghĩa, hôm nay xem ra quả nhiên không phải là giả. Chỉ cần có thể hợp tác tốt với hắn, cửa hàng nhà ta sao lại không phát đạt thịnh vượng?
Quán Tước đứng bên cạnh thấy Lưu Khám và Trần Vũ nói chuyện hăng say, không khỏi có chút lo lắng.
Ông thoáng liếc nhìn Quán Anh, cắn răng một cái nói:
- Lưu tiên sinh, không bằng như thế này. . .Ta tạm thời về Tuy Dương trước để chuẩn bị, khuyển tử Quán Anh ở lại thu xếp hàng hóa. Tiểu lão nhi muốn, khi Lưu tiên sinh thu gom hàng hóa xong, tiền mặt liền có thể đưa tới, thế nào?
Lời lẽ vô cùng khéo léo. . .
Nhưng ý tứ bên trong chính là: Ta có thể để con ta ở lại làm tin, ta quay về chuẩn bị tiền, sau đó ngài chuyển hàng cho ta. . .
Lưu Khám cũng không cự tuyệt, nhìn Quán Anh một chút, cười cười gật đầu.
- Như vậy rất tốt!
Cứ như vậy, sau khi trải qua phong ba, lại đạt được kết quả phi thường vui mừng.
Lưu Khám có được tiền tài, còn hai người Quán Tước và Trần Vũ cũng không phải tiếp tục cầm thẻ số ở lại huyện Bái mà xếp hàng chờ nữa.
Làm ăn thành công, tự nhiên sẽ vui mừng.
Lưu Khám mời Trần Vũ và Quán Tước qua phòng khách, hắn cầm Võ Sơn kiếm đi đầu dẫn đường về nhà.
Nhưng không đợi tới khi rời khỏi thành lại nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa vang lên. Hắn theo bản năng nghiêng người tránh né, quay đầu nhìn lại.
Một tiểu mã trở một thiếu nữ nhanh như thiểm điện vọt qua.
Tiểu mã này ngừng lại trước mặt Lưu Khám, đột nhiên thiếu nữ kia nhảy xuống lưng ngựa chạy tới trước mặt Lưu Khám hung há đá mạnh một cước về phía Lưu Khám.
- Tên khốn kiếp, vì sao muốn hãm hại cả nhà ta?
Cước này giống như đá vào cây cột sắt, khiến thiếu nữ kia đau nhức kêu lên một tiếng, thân hình nhỏ nhắn loạng choạng lui về phía sau.
Lưu Khám lẹ tay nhanh mắt đỡ lấy thiếu nữ.
- A Tu, sao muội lại đá ta?
Thiếu nữ nhướng đôi mày ngài, đẩy Lưu Khám ra, vừa xoa xoa chân vừa nói:
- Lưu Khám khốn kiếp, vì sao ngươi muốn làm khó dễ cha ta?
- Ta làm khó dễ cha muội bao giờ?
Trong mắt Lưu Khám hiện lên ý cười rất mờ nhạt.
Thiếu nữ này chính là nhị tiểu thư Lữ gia, Lữ Tu.
- Có phải ngươi để Chu Xương mang ấn thụ qua nhà ta để phụ thân ta gom góp lương thảo không? Chẳng lẽ ngươi không biết Hoàng Đế muốn chinh phạt Bách Việt, các huyện tích trữ lương thảo dùng để phục vụ quân Nam Chinh. Lúc này, phụ thân ta đi đâu để gom lương đây?
Không nói đến chuyện có được lương thảo hay không, mà dưới tình huống như vậy, nếu như phụ thân ta làm chuyện tình này, quan phủ nhất định sẽ không đồng ý.
- Lưu Khám khốn kiếp, ngươi làm như vậy có phải muốn hãm hại phụ thân ta không?
Sắc mặt Lưu Khám khẽ âm trầm:
- A Tu, ta làm khó dễ nhà muội, hay là nhà muội gây khó dễ với ta? Muội có biết không, vừa rồi có một người thiếu chút nữa phá nát cửa hiệu của ta rồi.
Lữ Tu ngẩn người:
- Ta nghe nói a. . .Nghe nói ngươi ẩu đả với người ta. A Khám, ngươi có bị thương không. . .Không đúng, chuyện đó và nhà ta thì có quan hệ gì?
- Có vấn đề gì hay không, quay về hỏi đại ca muội là biết!
Lữ Tu túm lấy áo của Lưu Khám:
- Khám thối, nói rõ ta biết, đại ca của ta làm gì vậy?
Lưu Khám nói:
- Người kia vừa rồi phá cửa hàng ta nói cho ta biết, hắn vốn phá cửa hàng của ta là bị người khác xúi giục.
- Ngươi biết là ai chứ? Chính là Lưu Quý!
Lữ Tu lập tức trở nên hồ đồ:
- Điều này sao có thể. .Người ki xuất môn gần một năm, đến bây giờ ngay cả bóng người cũng không thấy, hắn làm sao có thể xúi giục người phá của hàng của ngươi? Chắc chắn là có người giả mạo Lưu Quý, mà tại sao lại đổ tội lên người ca ca ta?
Lưu Khám cười nói:
- Người kia tự xưng là người của Lưu Quý, sau khi người phá phách cửa hàng ta đã tả lại dáng dấp, cư nhiên chính là đại ca muội.
- Hả. . .
Đôi mắt to của Lữ Tu đọng nước trừng lớn, hoảng hốt tru miệng nhỏ.
Lưu Khám thấy người xung quanh tụ tập qua nhiều, một tay kéo tay Lữ Tu, một tay kéo kéo tiểu mã của Lữ Tu.
- A Khám, cẩn thận!
Lữ Tu kinh hô một tiếng, tiểu mã đột nhiên bất chợt tê hí một tiếng, móng trước bỗng dưng vung lên, suýt nữa khiến Lưu Khám trở mình ngã xuống mặt đất. Lần này khiến Lưu Khám có chút nổi giận, vươn tay tóm lấy cổ tiểu mã, dồn khí tại đan điều, miệng chợt quát lớn.
Phù phù!
Lưu Khám dồn sức vào song chưởng, quật tiểu mã kia xuống mặt đất.
Người xung quanh kinh hô một trận, tiểu mã kia lại liên tục hí lớn, bốn vó khua loạn, muốn giãy khỏi khuỷu tay của Lưu Khám.
Lực đạo của tiểu mã này thực sự không yếu. . .
Cánh tay của Lưu Khám càng lúc càng dồn sức khiến tiểu mã kia hô hấp càng thêm khó khăn.
Lữ Tu bên cạnh vừa sợ Lưu Khám thụ thương, vừa thương xót tiểu mã của chính mình. . .Trong tình thế khó xử, sau cùng lựa chọn cách cổ động Lưu Khám.
- A Khám, cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương!
Giằng co chỉ chốc lát, tiểu mã dần dần ngừng giãy dụa, liên tục kêu rên rỉ.
Lưu Khám thở phào một cái, từ từ buông lỏng cánh tay ra, từ trên mặt đất đứng phắt dậy. Tiểu mã khôi phục tình trạng hô hấp, phịch một cái vùng dậy đứng lên, trong tiếng mọi người la hét, tiểu mã lại vọt về phía Lưu Khám.
- A Khám. . .
Lữ Tu còn chưa dứt lời, đã thấy tiểu mã ngoan ngoãn đứng trước mặt Lưu Khám, dùng cái đầu lớn dũi dũi vào lòng Lưu Khám, nhìn vô cùng thân thiết. Lưu Khám mới đầu đề cao tinh thần cảnh giác, chỉ là thấy tiểu mã ngoan ngoãn, trong lòng biết nó sẽ không tiếp tục uy hiếp đối với chính mình.
- Tiểu tiện nhân này, phải chịu trừng phạt mới được.
Lưu Khám nén giọng, nhỏ nhẹ nói một câu bên tai tiểu mã. Liền thấy trong mũi tiểu mã liên tục phát ra tiếng phì phì, tựa như làm nũng.
- Rất hay!
Người vây xem lớn tiếng hô lớn, lại có người cười cười:
- A Khám, ta thấy không quá vài ngày nữa, danh hiệu đệ nhất dũng sĩ huyện Bái, ngoài ngươi ra không còn ai khác.
Lữ Tu nhẹ nhàng vỗ bộ ngực sữa, thấp giọng nói:
- A Khám, làm ta sợ muốn chết!
Lưu Khám chắp tay cảm tạ đối với mọi người chung quanh, kéo Lữ Tu vội vàng rời khỏi thành.
- A Tu, ta biết người nhà muội xem ta như kẻ thù, cũng biết trong lòng đại ca muội ghi hận ta. Nhưng hắn gần đây qua lại rất mật thiết với Ung Xỉ, tên kia luôn luôn để ý tới gia đình muội, rất không hảo ý. . .Muội cũng nghe tin Hoàng Đế muốn chinh phạt Bách Việt, vậy hẳn là biết được nặng nhẹ.
- Nói thật, ta không muốn làm khó dễ cha muội, chỉ là muốn cảnh cáo ông một chút, thời gian này chớ gây chuyện thị phi.
- Nói ta vong ân phụ nghĩa cũng được, nói ta là gì đi nữa cũng được. A Tu, muội trở về nói cho cha muội biết, Lưu Khám hôm nay không còn là Lưu Khám trước kia.
- Ta nếu như muốn hãm hại ông, sẽ không cần tốn nhiều sức như vậy.
- Còn chuyện đại ca muội. . .Trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, cần để hắn an phận một chút. Ta thực sự muốn gây khó dễ cho hắn, ha ha. . .Nói chung, nể mặt muội, ta lần này tha thứ cho hắn một lần. Sau này đừng có chọc giận ta!
Âm thanh lành lạnh của Lưu Khám, khiến trong lòng Lữ Tu phát lạnh.
Ngơ ngác nhìn Lưu Khám, vành mắt đỏ ửng, sau hồi lâu đột nhiên khóc òa một tiếng.
Nước mắt rơi xuống rào rào, lại hung hăng đá Lưu Khám một cước:
- Khám thối, huynh ức hiếp ta!
Vừa nói chuyện, vừa quay đầu chạy vào trong thành.
- A Tu, ngựa của muội!
Lưu Khám ở phía sau gọi Lữ Tu, thế nhưng Lữ Tu bỏ mặc làm ngơ.
Hắn muốn đuổi theo, nhưng sau khi chạy được hai bước, Lưu Khám lại ngừng cước bộ, nhìn bóng dáng Lữ Tu, trên mặt hắn nhếch lên tia cười đắng ngắt.
Có phải có phần hơi quá hay không?
Lưu Khám đau đầu, nói:
- Tiểu tiện nhân, ta vừa nãy có phải có chút quá đáng hay không? A Tu không hiểu chuyện, ta lại hù dọa muội ấy ah!
Tiểu mã vẫy vẫy đuôi đắc ý, trong mũi phát ra tiếng phì phì, xem như chẳng đáng trả lời.
Sắc trời mờ mờ tối, Lưu Khám nhẹ nhàng nắm lấy tiểu mã, đứng tại ven đường trong chốc lát, tự giễu nói:
- Ta đây làm sao vậy? Chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, quá hai ngày tự nhiên sẽ không có chuyện gì. . .Chỉ mong Lữ Ông biết được nặng nhẹ, quản thúc Lữ Trạch tốt một chút.
Xói xong, xoay người đi đến hướng nhà mình.
Vừa đi, vừa cười nói với tiểu mã:
- Chủ nhân ngươi không cần ngươi, vậy trước hết hãy theo ta trở về nhà. . .Đi thôi, về nhà!