- Ta nhận được chiếu thư của Bệ Hạ, mệnh ta tạm thời lĩnh chức Quận thủ quận Tứ Thủy, chịu trách nhiệm thu xếp lương thảo và quân nhu cho đại quân Nam Chinh.
Trong thư phòng nội đường huyện nha, Nhâm Hiêu bình tĩnh nói.
Không nhận ra y rốt cuộc vui vẻ hay lo lắng, Tiêu Hà tự nhiên cũng không phỏng đoán ra tâm tư của Nhâm Hiêu.
- Tiêu Hà, ta muốn ngươi theo ta cùng đi huyện Tương, ngươi nghĩ thế nào? Nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ tấu lên triều đình, phong thưởng cho ngươi.
Nhâm Hiêu trầm mặc một lát, đột nhiên phun ra một câu.
Tiêu Hà ngẩn người, thoáng chốc không phản ứng, vì vậy nhìn Nhâm Hiêu không trả lời ngay.
- Ngươi cũng biết, lần này quận Tứ Thủy phụng mệnh thu gom lương thảo, bởi vậy ta sắp xuất phát tuần tra nam Cửu Giang bao gồm Đông Hải, Lang Gia, Tiết quận và Nãng quận. Sự tình rườm rà, ta thực sự có chút bận bụi. Ngươi theo ta đã hơn hai năm, ta vẫn luôn luôn để ý tới ngươi. Ngươi là người gặp nguy không hoảng, thiết lập công việc rất có trật tự. . .Theo ta tới huyện Tương, thế nào?
Ngữ khí của Nhâm Hiêu có chút chân thành, lại có ý chờ đợi.
Đối với Tiêu Hà mà nói, chỉ cần gã đồng ý, chắc chắn có thể đạt được địa vị trong triều, mà không phải phụ tá như hiện tại.
Nếu như nói không động tâm, đó là nói bậy.
Thế nhưng Tiêu Hà suy nghĩ hồi lâu, lui ra phía sau một bước, rồi chắp tay khom người nói:
- Tiêu Hà cảm ơn đại nhân nâng đỡ, chỉ là. . .Tiêu Hà ngu dốt, từng lập chí làm việc vì các hương thân huyện Bái, thực sự không nỡ dứt bỏ thân tình nơi quê cha đất tổ.
Thân tình quê cha đất tổ?
Lông mày Nhâm Hiêu nhất thời chau lại, rồi xòe ra.
- Ngươi đã có ý niệm như vậy trong đầu, ta đây cũng không miễn cưỡng. Cũng được, ngươi nguyện ý ở lại Huyện Bái, vậy ở lại Huyện Bái đi. . . Chỉ là, nếu một ngày nào đó ngươi thay đổi suy nghĩ, công thự của ta bất cứ lúc nào cũng mở rộng chào đón ngươi. . .Tiêu Hà, ngươi lui xuống đi.
- Tiêu Hà xin cáo lui!
Nhâm Hiêu nhìn Tiêu Hà đi ra ngoài, nhẹ nhàng thở dài.
Trong lòng y luôn vừa mắt với Tiêu Hà, gã có năng lực, hơn nữa còn có thể ứng biến.
Tình quê cha đất tổ sao? Nhâm Hiêu có thể không tin lời giải thích chó má này. Nhưng trong lòng y cũng vô cùng rõ ràng, chỉ sợ người trung thành với cố quốc quấy phá. Sáu nước tuy đã diệt vong, nhưng trong tâm tư người dân sáu nước vẫn còn nhớ mong, thậm chí căm hận Tần Quốc.
Đương nhiên bên trong cũng có nguyên nhân.
Tần pháp nghiêm khắc, đối với dân chúng sáu nước trung thành với cố quốc mà nói, thoáng chốc khó có thể thích ứng.
Hơn hai năm tại Huyện Bái, xấp xỉ thời gian ba năm, Nhâm Hiêu đã nhận thức được vấn đề này. Tốc độ triều đình thi triển luật pháp quá nhanh!
Khiến dân chúng sáu nước không có thời gian thích ứng.
Rất nhiều người bởi vì tập quán mà đã phạm pháp, phương diện này không xuất phát nhiều từ hạng cường đạo cướp bóc, mà nhiều hơn cả chính là xuất phát từ sự vô ý mà chịu hình phạt. Trong lòng Nhâm Hiêu hiểu rõ điểm này, vì vậy tâm tư tự nhiên có mâu thuẫn.
- Đại nhân, ngoài cửa có Lưu Khám cầu kiến!
Nhâm Hiêu bỗng dưng bừng tỉnh, trầm giọng nói:
- Mời hắn vào.
Chỉ sau chốc lát, Lưu Khám theo sự dẫn dắt của người nhà Nhâm Hiêu đi vào nội đường, hắn tiến lên hai bước, cung kính thi lễ đối với Nhâm Hiêu.
Nhâm Hiêu cười cười, phẩy tay nói:
- Lưu Khám, mời ngồi!
Lưu Khám không khách khí, ngồi xuống chiếu nói:
- Đại nhân vội vã phái người tìm ta, chẳng biết có chuyện gì?
Nhâm Hiêu không vội vàng trả lời, mà sai bảo kẻ dưới:
- Dặn dò xuống phía dưới, chuẩn bị rượu và thức ăn.
Tùy tùng lên tiếng, bình tĩnh chạy đến. Đây cũng là quang cảnh trong rất nhiều quan viên trong Tần triều, bởi vì Thủy Hoàng Đế cực kỳ coi trọng năng suất, những gì liên quan tới ông cũng như vậy, thậm chí đã đem những thứ này trở thành tập quán trong nhà các quan viên.
- Lưu Khám, ta đến Huyện Bái hơn hai năm, mắt thấy ngươi từng bước trưởng thành, trong lòng thật vui vẻ.
Nhâm Hiêu vừa nói chuyện, vừa ra hiệu cho Lưu Khám có thể tùy ý. Y cầm chén đồng có quai đặt trên mặt bàn, uống một ngụm rượu nhỏ.
- Ta phải đi!
- Vậy sao?
Lưu Khám vừa nghe, lấy làm kinh hãi, vội hỏi:
- Đại nhân, ngài muốn đi đâu?
- Đồ đại nhân lần này thống lĩnh quân đội nam chinh, chức Quận thủ quận Tứ Thủy vẫn còn để trống. . .Quận thủ quận Tứ Thủy chịu trách nhiệm trọng đại, thu gom quân nhu và lương thực phục vụ cho quân đội Nam Chinh. Vì vậy bệ hạ chiếu cố để ta tạm giữ chức Quận thủ quận Tứ Thủy. Vài ngày nữa ta sẽ khởi hành lên đường, tới Huyện Tương trước.
Tin tức này khiến Lưu Khám có chút giật mình.
Không thể không nói, bởi vì có Nhâm Hiêu tồn tại, Lưu Khám mới có thể đứng vững.
Tuy Nhâm Hiêu chỉ âm thầm bảo vệ, nhưng Lưu Khám không phải kẻ ngu, sao có thể không cảm giác được? Nhâm Hiêu đột nhiên nói, khiến trong lòng Lưu Khám đang thoải mái, tựa hồ cảm thấy mất đi chỗ dựa. Tuy rằng nói, khoảng cách từ Huyện Tương tới Huyện Bái chỉ có không đến một ngày đường.
Nhâm Hiêu cười cười:
- Lưu Khám, cống rượu sản xuất thế nào?
Lưu Khám thu hồi tâm tư, hồi đáp:
- Tất cả phi thường thuận lợi, cống rượu năm nay đã sản xuất hoàn thành, tổng cộng tám trăm bẫu.
- Tiểu dân đang suy nghĩ, hai ngày này nói cho ngài biết, chuẩn bị mang cống rượu vào Hàm Dương.
Nhâm Hiêu nhướng mày một cái, đột nhiên nở nụ cười:
- Ngươi làm việc cũng nhanh nhẹn. . .Khà khà, chưa thấy ngươi có hành động lớn, lại có thể làm tốt?
- A. . .Chuyện tình của bệ hạ, tiểu dân sao dám không bận tâm?
Lưu Khám cả kinh, vội vàng trả lời. Hắn ý thức được một vấn đề, đó chính bất kể việc gì cũng cần phải cẩn thận một điểm.
Cũng may, Nhâm Hiêu không dây dưa nhiều về vấn đề này.
- Cũng tốt, nếu như sản xuất được rồi, ta cũng phải đi làm một đại sự. Ngày mai ta sẽ phái người đi vào nhận cống rượu, ngươi chuẩn bị chút đi. . .Lưu Khám, nói thật nhá, ta rất xem trọng ngươi, hai năm qua, ta luôn luôn thầm lặng quan sát ngươi.
- A, đa tạ đại nhân nâng đỡ!
- Ngươi biết vì sao ta lại chú ý tới ngươi không?
Lưu Khám ngẩn người, quay lại không đáp. Đúng vậy, Nhâm Hiêu vì sao đối tốt với hắn như vậy? Nguyên nhân việc này thật là khó hiểu.
- Cho ngươi xem thứ này.
Nhâm Hiêu nói, sau đó từ trên bàn lấy ra một quyển mộc giản.
Lưu Khám đứng dậy đi tới, tiếp nhận mộc giản trong tay Nhâm Hiêu, mở ra thoáng liếc nhìn, đây là một quyển hộ khẩu Huyện Bái.
- Ngươi xem đi.
Nhâm Hiêu uống một ngụm rượu, ừng ực vài cái, rồi vừa cười vừa nói.
Lưu Khám tiếp tục mở mộc giản, nhìn nhìn, hiện tại tròng lòng sóng khí đã cuộn trào mãnh liệt.
Trên mộc giản có ghi lại một đoạn: Lưu Khám, năm Vương Tứ sinh ở Đan Phụ, cha là Lưu Phụ, mẹ là Khám Cơ. . .Con cháu của Đỗ Lăng Bá, chi Tần Lưu, người Tần Dương Đông Hương. Tổ tiên Lưu Tủng từng làm kỵ tướng.
Lưu Khám nhìn xuống phía dưới, nhất thời ngây người. Lão tổ Lưu Tủng từng làm kỵ binh.
Tần Dương Đông Hương? Tần Lưu?
- Ta, từ khi nào biến thành lão Tần nhân?
Thời điểm mới bước vào thời đại này, Lưu Khám muốn mượn tay Tần Quốc giành được vị trí tốt, để sau này tới thời loạn thế có thể có tiềm lực tự bảo vệ chính mình. Thế nhưng hiện tại, tính toán của hắn thoáng chốc bị quấy nhiễu. Có dấu tích lão Tần nhân trên người, ngày sau hành sự e là gặp nhiều phiền phức. Chuyện này nên làm thế nào cho phải?
- Hai năm qua, ta một mực truy tìm xuất thân của ngươi.
Nhâm Hiêu nói:
- Cuối cùng cũng điều tra ra, ngươi thực sự là con cháu của Tần Lưu. Ha ha, uẩn khúc bên trong, ngày sau ngươi sẽ minh bạch. Bệ hạ đã đồng ý đặc xá tội cho tổ tiên của ngươi.
- Từ nay trở đi, ngươi chính là một lão Tần nhân thực sự.
- Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta coi trọng ngươi. Lưu Khám ngươi thông minh, vũ dũng hơn người, cũng biết nặng nhẹ, thực sự là người có tài. Ta hi vọng có thể tiếp tục tận lực vì Bệ Hạ. Một ngày nào đó, lập lên công trạng vì Đại Tần ta.
Cụ thể Nhâm Hiêu nói cái gì?
Lưu Khám không để vào tai một câu. Tại công thự dùng cơm, hắn có chút hồn bay phách lạc.
Tin tức bất chợt, khiến hắn có điểm bối rối. Tuy rằng ký ức đối với đoạn lịch sử này vô cùng lu mờ, nhưng Lưu Khám biết, ngày sau nghĩa quân phản Tần, đa số là hậu nhân sáu nước. Đặc biệt Sở Bá Vương Hạng Vũ càng hận Tần Quốc thấu xương. Vốn tưởng rằng có thể trong đó đục nước béo cò, nhưng hiện tại lưng mang trên mình thân phận lão Tần nhân, chỉ sợ khó có thể được các lộ nghĩa quân thu nhận.
Hay là bảo vệ Tần Quốc?
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Lưu Khám.
Bảo vệ Tần Quốc, nói dễ vậy sao, hầu như toàn bộ người trong thiên hạ đều đối nghịch a.
Hơn nữa với tình huống hiện tại của hắn, làm sao có thể bảo vệ Tần Quốc đây? Thủy Hoàng Đế ngày sau sau lại càng bảo thủ, ai có thể khuyên can ông ta?
Nam chinh Bách Việt mới chỉ là bắt đầu.
Đợi sau này tấn công Hung Nô, tu sửa Trường thành, xây dựng Hoàng Lăng, lập cung A Phòng, cuối cùng mới khiến bách tính than oán ngập trời.
Lẽ nào Thủy Hoàng Đế không nhìn thấu người bên cạnh chính mình sao?
Hơn nữa, Thủy Hoàng Đế vừa chết, chính là Triệu Cao đứng lên nắm quyền chỉ hươu vẽ ngựa. Doanh Hồ Hợi chẳng qua chỉ là một hình nộm, đến lúc khó khăn chẳng phải quỳ gối ôm chân thối của Triệu Cao sao? Loại chuyện này Lưu Khám không làm được, cũng không muốn làm. Như vậy, nên làm thế nào?
Muốn sống sót trong thời buổi loạn lạc, chỉ có một biện pháp!
Chính là mình phải nắm giữ lực lượng đủ lớn mạnh! Chỉ có nắm giữ lực lượng lớn mạnh mới có thể bảo vệ mình trong thời buổi loạn lạc, mới không bị người nhòm ngó.
Trèo lên cao, nhất định phải trèo cao!
Lưu Khám hôm nay chỉ là một tiểu dân, bên cạnh chẳng qua chỉ có mấy người mà thôi. Đừng nói thành lập một đội lực lượng, ngay cả Xích Kỳ trong nhà vì Võ Sơn Kiếm mà bị tạm cất giữ đi. Nếu muốn yêu cầu quân đội bảo vệ chính mình, nhất định phải gây dựng được công lao sự nghiệp, trèo lên cao.
Nghĩ tới đây, Lưu Khám bỗng nhiên ngừng cước bộ.
Tròng lòng ngầm hạ quyết định, xoay người chạy qua chỗ công thự.
Nhâm Hiêu đang tản bộ trong hoa viên, thấy Lưu Khám quay lại, y có vẻ kỳ quái nói:
- Lưu Khám tại sao lại quay lại?
- Đại nhân, tiểu nhân nghĩ tới một chuyện quan trọng, cần bẩm báo tới đại nhân. Chuyện này liên quan tới tính mệnh tướng sĩ nam chinh.
Nhâm Hiêu nghe vậy cả kinh, bước lên phía trước nắm lấy cánh tay Lưu Khám.
- Chuyện gì, mau mau nói đi?