Lưu Khám nóng đầu rồi!
Kiếp trước hắn là một người tính tình nóng nảy, sau khi tới thời đại này, bất kể là vì tình huống hiện thực của mình, hay là bởi sự sợ hãi khó hiểu, mà Lưu Khám vẫn luôn áp chế tính cách của mình, ẩn nhẫn, giống như một người đang cẩn thận đi trên một lớp băng mỏng.
Xa Ninh không phân tốt xấu mà xuất thủ, lại nói năng ngông cuồng đả thương Quán Anh, làm Lưu Khám không khống chế được cơn giận ở trong lòng.
Xa Ninh đặc biệt ra chiêu độc ác, giống như là đang đấu với kẻ có thâm cừu đại hận với mình, muốn giết chết mình, Xa Ninh thề không bỏ qua.
Từng bước từng bước đã làm Lưu Khám nổi giận.
Mắt thấy đồ đao trong tay Xa Ninh hạ xuống, tay trái hắn cầm kiếm đột nhiên nghiêng đi đâm tới, nhìn như rất nhẹ, nhưng trên thực tế đang sử dụng chiêu Kiếm nhận băng khảm. Thân thể đi theo kiếm, toàn thân cất bước cực kỳ êm dịu. Chỉ nghe “đinh” một tiếng, binh khí giao nhau, nghe như tiếng vang nhỏ, nhưng sắc mặt Xa Ninh lập tức biến đổi lớn, chỉ cảm thấy một đao này như chém vào không khí, chém vào một nơi mềm nhũn.
Khó chịu, vô cùng khó chịu!
Xa Ninh thầm kêu một tiếng không hay rồi, nâng đao muốn chém tiếp.
Mà Lưu Khám cũng rất tích cực, Võ Sơn kiếm dán sát vào đồ đao của Xa Ninh, nhìn như rất thong thả, thật ra lại chuyển động liên tục vòng quanh, bộ pháp bước lướt lui về sau, bên hông dùng sức, đưa Võ Sơn kiếm hướng về sau nhẹ nhàng, một chiêu này nhìn vô cùng nhẹ, nhưng với Xa Ninh mà nói, lại như lực vạn quân kéo tới, dắt đồ đao của ông đi về trước, ông ra sức giữ tấn dưới chân, cả người gần như lảo đảo.
Tiệt Kiếm thuật, Vân kiếm thuật, đái kiếm thuật trong Thái cực kiếm pháp....
Ba lực lượng khác biệt cùng hội tụ một chỗ, một kích này của Lưu Khám cũng không sử dụng lực lượng nhiều lắm, nhưng sản sinh uy lực rất lớn.
Xa Ninh còn chưa đứng vững, thì đồng câu trên tay phải của Lưu Khám đã di chuyển.
- Nếu tiên sinh muốn phân thắng bại, vậy thì tiếp chín kích Diêu kỳ của ta!
Lời còn chưa dứt, Tam Cung Bộ dưới chân Lưu Khám cùng hoạt động, đồng câu trong tay làm đao, cử động theo thân, một tiếng hô vang, chém ngang ra.
- Nam nhi hà bất đái ngô câu
Thu thủ quan sơn ngũ thập châu
Thỉnh quân tạm thượng lăng yên các
Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu
Một bài thơ Nam Viên của Lý Hạ đời Đường, mênh mông võ khí nam nhi. Đây không phải là một kẻ lỗ mãng không hỏi thị phi đen trắng mà rút kiếm chung quanh, mà là một loại tinh thần, làm cho mỗi một người trước khi uể oải dừng chân đều kinh ngạc không biết làm sao.
Rất ít người mang theo ngô câu, chỉ mang kiếm là chính, nhấm cỏ dưới hoàng hôn, đeo ngô câu phóng ngựa huýt sao dài đầy oai hùng, khiến Cao Lão Đài đứng bên mắt sáng rực.
Chẳng phải khi xưa mình cũng từng như thế? Nam nhi đại trượng phu, có cái nên làm, có việc không nên làm... Năm xưa Kinh Kha đi hành thích Tần Vương, nước lạnh gió rền vang, mà nay mình tham sống sợ chết, là vì cái gì? Chẳng phải là vì Lão Yến Nhân mỹ lệ đó sao? đọc tại
Cùng lúc đó, Lưu Khám vừa ca vừa mượn thế, thân hình liên tục quay chín lần, đồng câu mang theo vạn quân lực, rung động ong ong.
Đang, đang, đang...
Tiếng kim thiết vang lên liên tiếp, giống như tiếng chuông vang dội, khiến cho Cao Lão Đà nhiệt huyết dâng trào.
Nhưng Xa Ninh lại không dễ chịu ...Trước kia ông có thể dựa vào độ dài và trọng lượng của đồ đao này, thế nhưng từ lúc bị Lưu Khám dùng Thái cực kiếm pháp phá vỡ đao thuật của ông, rất nhanh đoạt nhập vào giữa. Một tấc dài, một tấc mạnh, một tấc ngắn, một tấc hiểm...Lưu Khám chín vòng liên kích, lực đạo một chút lại lớn một chút. Xa Ninh hai tay nắm đao liên tục tận lực đón đỡ, nhưng chân lại liên tiếp lui về phía sau.
Đang!
Một kích cuối cùng, cán đao đồ đao trong tay Xa Ninh bị đập cong lại không còn hình dạng.
Ông lảo đảo, hai tay ngoắc chặt cán đao, lui liên tục rồi phệt mông xuống đất, thở dốc.
“Tên tiểu tử này còn điên cuồng hơn cả ta nữa sao?”
- Lưu Sinh, dừng tay!
Cao Lão Đà đột nhiên cất tiếng, lao ra, chân cũng không còn khập khiễng nữa, chắn ngang trước người Xa Ninh.
Lưu Khám thu chiêu, nheo mắt chăm chú nhìn Cao Lão Đà.
- Cao tiên sinh quả nhiên không phải người thường... Ha hả, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cao tiên sinh, ta đã đoán thân phận ngươi không hề tầm thường rồi.
Quán Anh đứng ở cửa viện, mắt trợn trừng mồm há hốc.
Một người gù thọt chân, trong nháy mắt chẳng thọt cũng chẳng gù, khí chất hoàn toàn khác biệt rồi.
- A Khám huynh đệ, đây là...
- Tần cẩu, đừng nhiều lời vô ích, muốn giết ta, cứ việc động thủ!
Xa Ninh giãy dụa đứng lên, đứng thẳng sóng vai với Cao Lão Đà.
Cao Lão Đà cười khổ:
- Cẩu tử, nếu hắn thật sự là Thiết ưng duệ sĩ, thì chỉ sợ giờ ngươi đã chết rồi.
- Nhưng trong tay hắn rõ ràng là Võ Sơn kiếm!
- Người có Võ Sơn kiếm đâu nhất định là Thiết ưng duệ sĩ.
Cao Lão Đà vừa nói vừa chắp tay:
- Lưu sinh, lúc trước không hiểu chuyện mà đắc tội, hai người chúng ta xuất phát từ sự cẩn trọng, cũng là bất đắc dĩ. Cẩu tử lỗ mãng, ta thay mặt lão xin lỗi ngươi. Về phần việc ngươi cần, ta chắc chắn sẽ khuyên lão đồng ý.
Lưu Khám nhíu mày, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Tại hạ, Cao Tiệm Ly!
Cái tên này nghe quen tai quá, tựa như đã nghe ở đâu đó rồi. Lưu Khám còn đang cố gắng nhớ lại, thì Quán Anh đứng bên cạnh lại thất thanh.
- Ngươi chính là Cao Tiệm Ly? Là bằng hữu của Kinh Kha, Trúc vương Cao Tiệm Ly?
- Chính là tại hạ!
A, mình nhớ ra rồi...Cao Tiệm Ly, Cao Tiệm Ly, là bằng hữu tốt của Kinh Kha. Lúc này Lưu Khám cũng đã nhớ ra lai lịch của Cao Tiệm Ly. Chỉ là thứ mà hắn nhớ ra cũng chỉ là kiếp trước từng xem một bộ phim điện ảnh.
Bộ phim này nói về Cao Tiệm Ly, dường như còn thêm thắt vào một mối tình vô cùng mãnh liệt.
Trong ấn tượng của hắn, tựa như Doanh Chính cũng không rõ về một người như này, cho nên người này cũng không quá nổi danh.
Nhưng đó vẫn là một người có tên tuổi!
Lưu Khám suy nghĩ một chút, rồi ném đồng câu trong tay ra ngoài, hắn than nhẹ một tiếng, xoay người kéo tay Quán Anh:
- Chúng ta đi thôi.
- Lưu sinh không muốn sao?
Cao Tiệm Ly cũng thật không ngờ Lưu Khám nói đi là đi, nên vô cùng kinh ngạc cất tiếng hỏi.
Lưu Khám cười nói:
nguồn tunghoanh.com
- Là của ta, cuối cùng sẽ là của ta, cưỡng cầu không được. Nhưng xin tiên sinh hãy nghe một lời của ta.
Nên buông tay thì buông tay...Có một số việc, cưỡng cầu không được. Ta tuy rằng là một Lão Tần Nhân, nhưng lại cực kỳ bội phục dũng khí của tiên sinh. Sinh không gặp thời, thật đáng tiếc. Đi đi, hãy rời khỏi đây đi...Hãy làm một Lão Yến Nhân, giữ lại khí khái hùng hồn.
Cao Tiệm Ly và Xa Ninh đều ngây ngẩn cả người.