Phía tây Hồng Câu có một nơi gọi là Bác Lãng Sa.
Không có gì ngoài bãi hoang mạc rộng lớn, không ngọn cỏ, không khe núi, cũng không thấy khe suối, phóng nhãn nhìn lại chỉ thấy một mảnh cánh đồng hoang vu. Bò dê đứng rải rác trên cánh đồng, có thể thoạt nhìn là hiểu ngay. Chỉ là, tại thời điểm giữa xuân, nơi đây bão cát ngập trời giống như cổ tên Bác Lãng Sa.
Lúc này đang giữa mùa xuân.
Trì Đạo mới tu bổ có thể nối liền tới Đại Lương.
Con đường này cũng là con đường xuất hiện sớm nhất trong lịch sử. Dài khoảng chừng thước, trên đường cứ cách ba trượng lại có một thân cây.
Nền đường là kim loại dày và bền vững.
Trung tâm đường là bộ phận dùng cho xe ngựa của Hoàng Đế đi tuần, đại thần dưới trướng Hoàng Đế, bách tính, thậm chí hoàng thân quốc thích cũng không có quyền sử dụng.
Thủy Hoàng Đế tháng rời khỏi Hàm Dương, chuẩn bị tuần thú Sơn Đông lần thứ hai.
Sau khi dừng tại quận Tam Xuyên thời gian ngắn, đoàn xe lại khởi hành lên đường, dọc theo đường Đạo Trì mà đi tới Đại Lương. Khi tới Hồng Câu, Thủy Hoàng Đế Doanh Chính xem xét công trình Hồng Câu đang trong giai đoạn tu bổ. Sau khi đi qua hai đoạn đường này, thì tới Bác Lãng Sa chính là lúc bão cát bùng khởi mạnh nhất. Cát bụi cuộn khởi, phô thiên cái địa, khiến đại địa trở nên hôn ám.
Đại thần Võ Cường, Vu Huỳnh nỗ lực khuyên can Thủy Hoàng Đế, chờ tới khi bão cát yên lặng rồi xuất phát.
Thế nhưng sau khi bình định sáu nước, Thủy Hoàng Đế hôm nay đã không còn là Doanh Chính trước kia nữa.
Thiên cổ nhất đế, tự nhiên có khí phái khác người thường. Thủy Hoàng Đế truyền lệnh xa trượng ngược gió mà đi, cũng cầu thần linh dẹp yên bão cát. Trong tâm tư của Doanh Chính, ông là Hoàng Đế, là Thủy Hoàng Đế công lao cái thế hơn cả Tam Hoàng Ngũ Đế. Cho dù là thần linh cũng phải nghe theo chiếu lệnh của ông.
Thế nhưng, bão cát không hề ngừng lại, trái lại càng lúc càng lớn hơn.
Đây là nguyên nhân khiến tốc độ đoàn xe chậm lại, quan viên ven đường lại phái dân phu chuyên môn quét dọn Trì Đạo.
Tốc độ giống như sên bò, khiến cho Thủy Hoàng Đế trên xe ngựa không khỏi buồn ngủ. Chỉ là, Thủy Hoàng Đế có thể ngủ, nhưng không có nghĩa những người khác có thể như vậy. Ít nhất là Trung xa phủ lệnh Triệu Cao phụ trách bảo vệ ngự xa của Thủy Hoàng Đế, sẽ không thể được thư giãn.
Giữa giờ ngọ, bão cát càng lúc càng lớn.
Bão cát dày đặc che thiên tế nhật, hầu như không thể nào nhìn thấy rõ người bên ngoài có bộ dáng gì..
Cũng may dọc đường đi đều là bình nguyên, không có khe suối khe núi, tâm tình rất nhiều người vô tình buông lỏng xuống.
Đi tới Bác Lãng Sa, lại thấy sóng cát cuộn khởi.
Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy không có chuyện gì phát sinh, đột nhiên đống cát ngoài Trì Đạo lại bất ngờ di chuyển.
Một người mặc giáp trụ từ đống cát chạy ra.
- Trương cẩu, xuất kích!
Lời còn chưa dứt, chùm cát bụi đột nhiên phóng lên cao. Một lực sĩ thân cao gần mười trượng, vai rộng lưng eo từ sa địa cạnh Trì Đạo xuất hiện, trong tay mang theo một chiếc thiết chùy hình cầu, dưới chuôi trì có gắn xiềng xích. Chỉ nghe có thanh âm vù vù truyền đến, lực sĩ kia rống lớn một tiếng, thiết chùy kia bay ra khỏi tay. Vù một tiếng, kình phong nổi lên bay về phía xa trượng tráng lệ trên Trì Đạo.
Triệu Cao vẫn duy trì cảnh giác, che một chiếc khăn đen trên mặt.
Bão cát quá lớn, tầm nhìn của y không quá xa. Hơn nữa, tiếng gió thổi gào thét che giấu đi rất nhiều tiếng động khác thường.
Âm hưởng vù vù truyền đến, trong lòng Triệu Cao chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn bóng đen bay về phía xa trượng y điều khiển, y không khỏi quát lớn một tiếng:
- Không ổn rồi.
Trên xe cất bước di chuyển, thuận tiện cầm một cây giáo đồng cắm trên càng xe. Đón tiếp bóng đen càn quét tới.
Keng!
Âm hưởng kim loại va chạm vào nhau từ phía chân trời xa xa vọng lại.
Lòng bàn tay của Triệu Cao bị chấn động tới mức vỡ nát, làm máu tươi chảy đầm đìa. Chỉ là cũng bởi một kích y đánh ra, cũng khiến thiết chùy mất vương hướng.
Bịch. . .
Thiết chùy đập trúng giữa phó xa theo sát phía sau.
Ngồi trong xe chính là Sủng Phi mới được Doanh Chính thu nạp. Vang mạnh một tiếng, sau đó thiết chùy phá vỡ thùng xe, rồi đập võ đầu Sủng Phi.
- Bảo vệ xe ngựa, bảo vệ Bệ hạ, truy bắt thích khách!
Triệu Cao lớn tiếng la hét, nghe mệnh lệnh rất mâu thuẫn, nhưng không tạo lên bất cứ hỗn loạn gì.
Hơn trăm gã vệ sĩ chạy tới vây quanh xa trượng của Thủy Hoàng Đế. Trong đoàn người, hơn mười chiếc xe ngựa gào thét xông ra ngoài. Người trên xe cầm giáo đồng trong tay, lưng đeo cường cung, miệng tru lớn.
Ngoài rừng xanh, tình hình trên Trì Đạo mờ mịt không thấy rõ.
Chỉ là loáng thoáng nghe được có tiếng gào thét thảm thiết, trong lòng gã thanh niên mặc giáp trụ không khỏi vui mừng xoay người rời đi:
- Trương cẩu, nhanh chút đi!
Tráng hán trong rừng cây, không nói nhiều lời quay đầu đuổi theo.
Chỉ là trong lúc y hành động, đôi lúc lại có thanh âm xiềng xích chạm vào nhau.
Hóa ra, bạo phát từ trên người Trương Cẩu. . . Chuẩn xác mà nói, chính là dây xích đồng dài hai trượng quấn quanh. Xích đồng to khoảng bằng cánh tay đứa nhỏ mới sinh, ít nhất cũng nặng bốn năm mươi cân, vờn quanh trên người y. Sau lưng còn có hai đầu thiết chùy dài khoảng chừng ba thước, một đầu nhỏ, một đầu to, trọng lượng mỗi đầu thiết chùy ít nhất cũng nặng bốn năm mươi cân.
Như vậy chẳng khác nào tráng hán kia vác trên lưng vật nặng một trăm năm mươi cân.
Tại trọng lượng lớn như vậy, đã khiến tốc độ chạy của gã chậm lại. Chỉ là, tráng hán kia tựa hồ không có cảm giác gì đối với vật phẩm trên lưng, thoạt nhìn động tác cực kỳ bình thường.
Xe ngựa chạy ra khỏi Đạo Trì, liền thấy thân ảnh tráng hán phía xa xa.
Một gã Trung xa phủ vệ nhẹ nhàng kìm dây cương trên tay, thuận thế giương cung cài tên, bắn về phía bóng lưng tráng hán một tiễn.