Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
№☆☆☆Yang // :: reply ☆☆☆
Chủ thớt comeback! Không có chuyện gì là tốt rồi!
№☆☆☆ pháo gà nướng // :: reply ☆☆☆
Lâu như vậy mới quay về, nói cậu thành đôi với J chúng tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ.
№☆☆☆ ngốc mao cùng bánh bao cuộn // :: reply ☆☆☆
…
…
Các người đừng nghĩ bậy bạ, tôi và J chỉ ăn một bữa với nhau thôi.
Tuy rằng không tình nguyện nhưng tôi vẫn vào bếp nấu cơm cho J. Vô tình nêm nếm nhầm gia vị là tôi sai nhưng tâm trạng tôi không được tốt, sai sót là không thể tránh khỏi…
J vài lần muốn nhổ sạch ra nhưng khi tôi hỏi hương vị thế nào, anh vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Ăn ngon lắm, darling à.”
Anh thật sự rất am hiểu lời ngon tiếng ngọt, thật sự.
Dù không nói lời nào nhưng chỉ cần anh chớp mắt một cái, tôi liền cảm thấy tản ra không khí ngọt nị, hít vào thở ra đều là làn sương đường bột hận không thể chết chìm trong đó.
Quả thật là đồ chết bằm!
…
Hiện tại tôi vì biến mất lâu như vậy mà xin lỗi.
Tôi thấy có người đoán được tôi gặp chuyên gì, thế nhưng thật may vẫn có thể ngồi đấy chầm chậm kể lại.
Sáng ngày hôm sau tôi chậm chạp bò dậy, cục tức cũng tan rồi. Nhớ tới lời đề nghị của chủ nhà, tôi do dự nên hay không gọi cho J một cuộc, hỏi xem mấy ngày nữa anh có muốn tới không.
Lúc ấy tôi đang đứng ở trạm xe bus, xấu hổ nối máy với J.
Tôi vừa mới nhấc máy thì có người tới hỏi đường.
Người hỏi đường là một nam sinh trẻ tuổi cõng túi vải sau lưng, nhìn qua cực kì thẹn thùng như chưa tốt nghiệp, làm tôi nhớ tới thời còn đi học.
Nói như vậy nghe hơi buồn, thế nhưng là sự thật, cái kẻ vì mục tiêu đạt học vị Tiến sĩ vùi đầu trong sách vở nhiều năm so với học sinh so ra thì rất già… Nam sinh kia hỏi tôi muốn tới Viện nghiên cứu thì bắt xe bus nào.
Tôi trả lời vừa đúng lúc tôi muốn tới Viện nghiên cứu làm việc, có thể dẫn cậu ta đi cùng. Nam sinh kia cực kì vui vẻ, giới thiệu mình là Iri, học viên tại Học viện Ma pháp.
Ah… Thành thật xin lỗi… J gọi tôi tới có việc. Anh ấy lại đánh rơi đồ rồi!
№☆☆☆Yang // :: reply ☆☆☆
Chủ thớt ở nhà, J kêu chủ thớt tới, còn lại đánh rớt đồ
Hai cái con người này rốt cuộc đã tới bước nào rồi?
№☆☆☆ diều phiền phiền // :: reply ☆☆☆
Đáp: Mạnh dạn đoán cái gì cũng làm rồi
№☆☆☆ Vôn xì gà // :: reply ☆☆☆
Lầu trên nhìn thấu hồng trần
№☆☆☆ băng quan // :: reply ☆☆☆
Phảng phất như sáng tỏ điều gì
№☆☆☆ tám tháng // :: reply ☆☆☆
Lại tới giờ phát thiệp mừng hả?
№☆☆☆ Lông công // :: reply ☆☆☆
…
…
Các người lại suy nghĩ bậy bạ gì vậy?
Trái với suy nghĩ của mấy người, muốn biết sự thật à? Hiện thực chính là tay tôi bó thạch cao, xương gãy gian khổ gõ chữ bằng tay trái đó.
Các người sẽ kêu thương thế không đáng kể, đúng rồi, chị Arlene cho thuốc nhiều nhất một tuần xương sẽ liền lại.
Nhìn xem, ngành Ma dược đã đạt được bước tiến lớn!
Nhưng nó không thể loại bỏ cơn đau xuyên tim khi xương sườn và xương tay bị gãy!
Thật sự, tôi cả đời không muốn trải qua lần nữa…
Như các người thấy rồi đấy, cơ thể tôi không thể trải qua “vận động hài hòa” trong miệng các người, độ khó quá cao…
Đương nhiên các người cũng đoán đúng một số việc, cơ mà từ từ đợi tôi ban cho một nút thắt nhỏ, từ từ rồi tôi sẽ kể lại việc ngày vừa rồi mình phải trải qua như thế nào.
№☆☆☆Yang // :: reply ☆☆☆
Gãy xương thôi… Cái gì cần làm thì nên làm…
№☆☆☆ ba chén đã đầu hướng xuống đất // :: reply ☆☆☆
Chủ thớt bị thương? Xảy ra chuyện gì vậy?
№☆☆☆ triều dung // :: reply ☆☆☆
Đoán trúng việc chủ thớt và J đã về một chỗ à?
№☆☆☆ dáng vẻ hào sảng nấu rượu than kiếp phù du // :: reply ☆☆☆
…
…
Đầu tiên tôi xác nhận một chuyện, ngày hôm nay tôi chẳng làm gì.
Chẳng làm gì vì tôi bị bắt cóc đó: D
Nói như vậy cũng không đúng, tôi không bị bọc một đống băng dính với dây dợ trong một căn nhà nhỏ, cũng không bị đòi tiền chuộc.
Chúng ta quay lại câu chuyện.
Iri nói cho tôi cậu ta là học viên tại Học viện ma pháp, nhìn xem phía trước tôi đã nói gì nào? Tôi biết ngay cậu ta là học sinh, nói thật tôi đối với đàn em luôn có hảo cảm (tôi nghĩ không chỉ mình tôi có cảm giác này). Khi tôi nói tôi cũng tốt nghiệp từ Học viện ma pháp, Iri vô cùng vui vẻ, tíu tít trò chuyện với tôi trên xe bus.
Iri nói mình theo học ngành sinh vật ma pháp tại Học viện, cũng học cái ngành ít ai chú ý này như tôi. Gặp được đàn em cùng ngành thật sự không dễ! Tôi hỏi Iri tới Viện nghiên cứu làm gì, cậu ta nói muốn tới thăm quan, mơ ước sau này có thể đến đây làm việc.
Không phải khoe khoang, Viện nghiên cứu thuộc Bộ Ma pháp tuyệt đối là nơi có trang thiết bị hiện đại và đầy đủ nhất!
Mãi cho đến cửa Viện nghiên cứu, Iri đưa ra thỉnh cầu hy vọng tôi có thể dẫn mình đi tham quan viện nghiên cứu.
Tôi vui lòng đáp ứng, công việc ngày hôm nay cần xử lý có nhưng tôi không nỡ từ chối Iri, thôi thì tới báo cáo trước làm xong hết trong buổi sáng, buổi chiều dẫn cậu ta đi một vòng vậy.
Iri đồng ý, thế nhưng tốn buổi chiều với cậu ta như vậy liệu tôi còn có thể gặp J không?
Tôi để Iri đợi trong văn phòng, cậu ta rất hứng thú với thợ săn nên thời gian trôi qua khá mau, ăn cơm xong tôi liền mang Iri đi thăm quan. Iri thật là… Một kẻ dư thừa tinh lực, cái gì cũng hứng thú, thăm quan kéo dài tới h mới kết thúc.
Các người biết trong lòng tôi nghĩ gì không?
Đáng ghét, lúc này J hẳn đã về mất rồi!
Nhưng J luôn mang tới ngạc nhiên cho tôi.
Khi tôi quay lại, J vẫn đang ở trong văn phòng chờ tôi.
Anh nhìn nhìn, giọng nói mang theo tia hờn dỗi: “Em đi đâu vậy? Để tôi ở trong này đợi hai tiếng lận…”
Tôi theo bản năng đáp lại: “Xin lỗi, tôi…”
Iri tò mò: “Đây là?”
Tôi nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt J.
Tôi nói cho Iri biết J là thợ săn tiền thưởng, sau đó nói cho J biết Iri là đàn em cùng trường của tôi.
Iri thoạt nhìn cực kỳ hưng phấn, hướng J đưa ra rất nhiều vấn đề, mà J lại có vẻ phi thường lạnh nhạt.
Tới h, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Bộ trưởng.
Cuộc điện thoại kia âm thanh phần lớn đều là kích động, ông ấy nói năng lộn xộn thông báo cho tôi một ủy thác.
Đoán xem?
Có người ở tỉnh bên cạnh phát hiện một con rồng!
Đúng rồi, một con rồng! Một con ngân long tồn tại tự nhiên!
Mấy người phải biết, số lượng rồng không bằng / kỳ lân, tôi mới nhìn thấy trong sách giáo khoa thôi! Phắc! Mấy người không biết tôi có bao nhiêu kích động đâu!
Phát hiện rồng là người dân thị trấn Tỉnh Cảnh, người đó nói đấy là một con rồng mẹ còn có trứng rồng nhưng rồng mẹ hình như bị thương, yêu cầu sự viện trợ của Viện nghiên cứu. Bộ trượng hạ lệnh cho tôi lập tức liên hệ với thợ săn không có nhiệm vụ, dù sao rồng cũng là một loài nguy hiểm, xâm hại tới rồng là cực kì bất kính.
Tôi lập tức gọi điện cho các thợ săn, đương nhiên trước mặt tôi còn có một người… Tôi lập tức nói cho J biết, anh đồng dạng cực kì giật mình, xin phép về trước chuẩn bị tư trang.
Nói thật trong lòng tôi có chút không tình nguyện…
Nhưng đó là công việc của anh, tôi chẳng có lý do gì để cản anh lại cả.
J trấn an tôi, quay lại dặn dò tôi về nhà nấu khoai tây chua cay thật ngon đợi anh.
“Đừng làm giống lần trước nhé…” J nói, “Hương vị quá kì dị.”
Tôi nhỏ giọng lầm bầm: “Quái dị như thế anh còn ăn…”
Lại còn ăn đến ngon lành.
J chớp chớp mắt với tôi: “Vì nhìn em cười thôi cũng đủ ngọt ngào rồi.”
Tôi thật sự xấu hổ không nói nên lời… Iri còn ở đây, sao J có thể nghiêm túc nói ra mấy câu này?! Iri nhìn bọn tôi với ánh mắt kì quái.
Ok, J đi rồi, Bộ trưởng nói tôi nên ở lại Viện nghiên cứu làm hậu cần cho các thợ săn. Iri ở một bên quấn lấy tối ríu rít hỏi không ngừng, bởi vì chuyện này tôi trì hoãn mất gần hai giờ mới tan tầm.
№☆☆☆Yang // :: reply ☆☆☆
Chủ thớt bị bắt cóc??!! Nà ní, vì sao lại dừng ở chỗ này???
№☆☆☆phosphorous // :: reply ☆☆☆
Lúc ấy chưa có lý do để khuyên nhủ, giờ thì có rồi
№☆☆☆ mèo canh mì sợi // :: reply ☆☆☆
Mấy người nhớ chủ thớt hứa không quá Giáng sinh không, còn có hai tiếng rưỡi thôi đấy →_→
№☆☆☆ một hai ba bốn năm // :: reply ☆☆☆
…
Thật khéo Iri ở khách sạn gần chỗ tôi, vì thế chúng tôi cùng nhau về trên một chuyến xe bus.
Cái gì? Các người hỏi tôi kế tiếp đã xảy ra cái gì?
Tôi không biết.
Tôi cảm thấy đại khái như bị người ta đánh thuốc mê, tóm lại là đột nhiên bất tỉnh nhân sự, chỉ nhớ cảnh tượng cuối cùng là con đường nhỏ đối diện trạm xe bus, lơ mơ mình lỡ mất chuyến đầu tiên rồi.
Tôi hôn mê thời gian rất lâu…… Được rồi, thật ra tôi cũng không biết chính mình đến tột cùng hôn mê bao lâu…
Lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị trói trong cốp xe, bọn chúng trói chặt cơ thể với bịt miệng nhưng cũng may không bịt mắt tôi lại.
Tôi đoán mình bị bắt cóc, nhưng cũng không hiểu vì sao mình bị bắt cóc… Tôi là một viên chức nghèo khổ, trong nhà không quyền không tiền, cha mẹ thậm chí còn không ở cùng một quốc gia, còn tại sao tôi biết mình bị nhốt trong cốp xe… Tôi nghe được tiếng động cơ xe vận hành, trong cốp xe âm thanh rất lớn… Đáng chết, bọn chúng cứ thản nhiên nhốt tôi trong cốp xe rồi chạy à? Đầu… tôi…
Sau đó bọn chúng đi qua con đường toàn đá vụn.
Đừng hỏi vì sao tôi biết, cả người đều đau!
Chờ tới cái xe chết tiệt này dừng lại, có người mở cốp xe, tôi muốn mở miệng chửi một chập nhưng chính là không thể, miệng tôi vẫn bị bịt! Ánh sáng bên ngoài không tốt hơn mấy, tôi chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ, đại khái là một người để râu quai nón. Hắn ta bật một cái đèn pin chói mắt vô cùng, tôi bị chói né tránh tầm mắt, hắn đem tôi ôm ra khỏi cốp xe, chân bị bó một thời gian dài tê dại duỗi ra y như đạp lên đinh ấy! Tôi lảo đảo ngã, bên cạnh có người đỡ lấy…
Đt cn m, đấy là Iri
Thằng chết trôi ấy mặc một bộ đồ màu xám, tóc chải ngược ra phía sau, nụ cười không còn vẻ ngại ngùng mà là đắc ý dào dạt, tôi hận không thể xồ lên đấm cho nó một phát, tốt nhất là đấm gãy mũi phù mỏ nó ra. Nhưng tôi không thể, chỉ biết trừng mắt lên nhìn, nó lại nhìn tôi cười.
Người để râu quai nón hỏi Iri: “Mày có chắc mình tìm đúng người không đấy?”
Iri trả lời: “Không sai đâu, chính là thằng này.”
Y như cảnh trong phim điện ảnh, kế tiếp phải chăng là giết người diệt khẩu?
Râu quai nón sắc mặt càng thêm âm trầm, nhìn tôi giống như hận không thể trên người xẻo xuống mấy khối thịt tới: “Động thủ đi.”
Nhìn xem tôi vừa nói gì…
Nếu là vai chính sẽ không bị giết dễ dàng như vậy!
Nếu tôi không phải… Chotto, tại sao trong hoàn cảnh này tôi lại toàn nghĩ tới mấy thứ linh tinh như thế chứ?
Trong lòng tôi còn miên man suy nghĩ xem kế tiếp bọn nó sẽ lôi đao, thương hay ma trượng ra xử lý tôi cơ.
Sau đó thằng râu quai nón nện cho tôi một phát vào bụng.
Tôi không biết phải nói sao, ngoại trừ cảm giác buồn nôn và đau nhức, chờ tới lúc tôi tỉnh lại thì Iri lại kéo râu quai nón tới, nhìn thằng cha kiểu hận không thể cho tôi thêm vài phát nữa.
Tôi có khi nào đắc tội chúng nó à?
Râu quai nón hỏi Iri: “Sao rồi?”
Iri kéo râu quai nón ra chỗ khác chờ đợi, ước chừng mười phút sau có mấy người nữa tới.
Ít nhất chúng nó chưa giết tôi, nếu có thì tôi đã không còn ở đây nói chuyện cùng các người.
Nhưng vẫn rất đau…
Tôi nghĩ cơ thể mình cả đời chưa bao giờ chịu qua đau đớn như vậy.
Iri lại ném tôi lên một thùng xe khác. Đây là một chiếc xe tải nhỏ, thùng xe chắc hẳn chứa không ít lồng sắt phủ vải đen. Bọn chúng đóng cửa lại, tôi không biết chúng đi đâu, muốn chạy thoát cũng hơi quá sức.
Cái chính tôi vẫn méo hiểu mình từng đắc tội chúng nó khi nào.
Tôi chỉ là một nghiên cứu viên an phận thủ thường thôi!
Tôi rất mệt, trên cánh tay còn truyền tới đau nhức làm tôi không thể nghỉ ngơi. Tôi tự cho mình một câu thần chú giảm đau, trong lòng vẫn không ngừng báng bổ lũ dở người kia. Tôi nghĩ mình có thể giãy giụa, lăn lộn một chút thì cọ rơi cả vải đen phủ lên lồng.
Các người đoán xem tôi thấy gì nào?
Một tiểu tinh linh đang thoi thóp.
Tôi sửng sốt, tiến lên mở thêm một miếng vải đen.
Bên trong là một thụ tinh trên người đầy dấu bỏng cùng vết thương.
Bọn chúng là lũ săn trộm?
Tôi nhớ tới câu chuyện chị Arlene kể về quá khứ của Lambert…
Tôi cuối cùng cũng rõ vì sao mình bị bắt rồi…
(TBC)