Buổi sáng tỉnh dậy, Lâm Hữu Kỳ chỉ còn nhớ mơ hồ về giấc mơ đêm hôm qua.
Tuy nhiên, chỉ nhớ mơ hồ thôi cũng đã đủ để làm Lâm Hữu Kỳ xấu hổ vô cùng rồi.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lâm Hữu Kỳ liền mang theo cặp sách rồi rời khỏi phòng.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, anh đã chạm mặt Lâm Hiểu Ninh - người ở trong giấc mơ của anh đêm qua.
Lâm Hiểu Ninh cũng vừa bước ra khỏi phòng thì đụng mặt Lâm Hữu Kỳ.
Mặc dù hôm qua, cô đã cố gắng xua tan nỗi ngượng ngùng vì bộ đồ lót màu trắng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ thì một chút ngượng ngùng lại bắt đầu xuất hiện trong cô.
Vậy nhưng, cô ngượng ngùng một thì Lâm Hữu Kỳ lại ngượng ngùng mười.
Bởi vì anh vừa nhìn thấy cô là lại nhớ đến giấc mơ đêm qua.
Bây giờ, người trong giấc mơ ở ngay trước mặt, Lâm Hữu Kỳ còn không dám nhìn thẳng mặt.
Mà Lâm Hiểu Ninh cũng nhận ra sự kỳ lạ của Lâm Hữu Kỳ.
Tuy nhiên, cô vẫn còn hơi xấu hồ nên không hỏi anh, chỉ im lặng cùng anh đi xuống tầng ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, sự ngượng ngùng của hai người đã giảm bớt.
Tuy nhiên, đến khi lên xe rồi đi học, hai người vẫn không nói với một câu nào.
Đến cổng trường.
Lâm Hiểu Ninh xuống xe rồi đi vào trong trường trước.
Lâm Hữu Kỳ đi phía sau cô khoảng ba, bốn bước chân.
Bỗng nhiên, khi đi đến giữa sân trường, một giọng nam vang lên: “Lâm Hiểu Ninh!”
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ nghe thấy tiếng gọi thì đều quay về phía phát ra giọng nói.
Mà chủ nhân của giọng nói đó - Lương Hiên thấy Lâm Hiểu Ninh quay về phía mình thì trái tim lại lỡ mất một nhịp, trong lòng cảm thấy hồi hộp, bối rối vô cùng.
Nhưng nhanh chóng, Lương Hiên đã bình tĩnh lại rồi chạy về phía Lâm Hiểu Ninh.
Đến lúc đứng ngay trước mặt Lâm Hiểu Ninh rồi, anh lại cảm thấy bồn chồn, bối rối nên liền gãi đầu rồi ngập ngừng nói: “Trùng hợp quá… Tự nhiên gặp được cậu…”
Nói là trùng hợp, nhưng thật ra Lương Hiên đã đứng đợi ở sân trường một lúc khá lâu để chờ Lâm Hiểu Ninh.
Và khi nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh xuất hiện, anh đã ngay lập tức nhận ra cô.
Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh phải nhìn kỹ mất vài giây mới nhớ ra anh chính là Lương Hiên - người cô đã gặp ở thư viện lần trước.
Bây giờ Lương Hiên chủ động bắt chuyện, Lâm Hiểu Ninh liền đáp lại: “Ừ.
Gặp được cậu đúng là trùng hợp.”
Nghe Lâm Hiểu Ninh trả lời, Lương Hiên vô cùng vui vẻ, cũng đã bớt hồi hộp hơn.
Anh hỏi cô: “Sắp đến kỳ thi tháng rồi.
Cậu đã chuẩn bị tốt chưa?”
Lương Hiên nghĩ nếu Lâm Hiểu Ninh trả lời là “chưa tốt lắm”, anh sẽ chủ động đề nghị để mình giúp đỡ cô.
Ai ngờ, cô lại đáp: “Tớ chuẩn bị tốt rồi.”
Lương Hiên: “...”
Lâm Hiểu Ninh: Không biết cậu ta còn gì để nói không để mình còn lên lớp.
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ đến đây, Lương Hiên lại hỏi: “Sao một, hai hôm nay cậu không lên thư viện thế? Tớ có lên thư viện nhưng không thấy cậu.”
Lâm Hiểu Ninh không nghĩ ngợi nhiều, liền trả lời: “Dạo này tớ ở trong lớp đọc sách.”
Lương Hiên nghe vậy thì khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Sau đó, anh lại hỏi: “Thế bao giờ cậu lên thư viện?”
Nghe đến đây, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy dường như Lương Hiên quan tâm đến chuyện của cô quá thì phải.
Mặc dù sự quan tâm này khiến Lâm Hiểu Ninh không thoải mái lắm, nhưng cô vẫn lịch sự đáp: “Tớ không biết lúc nào mình mới lên thư viện nữa.”
Nói đến đây, Lâm Hiểu Ninh đột nhiên nhớ đến Lâm Hữu Kỳ.
Cô quay đầu lại thì quả nhiên, Lâm Hữu Kỳ vẫn ở phía sau cô, đứng cách cô khoảng hai, ba bước chân.
Cảm thấy kỳ lạ khi Lâm Hữu Kỳ vẫn còn ở đây, Lâm Hiểu Ninh liền hỏi: “Sao cậu vẫn chưa lên lớp vậy?”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, đáp: “Tôi đi lên lớp hay không thì có liên quan gì đến cậu à?”
Lâm Hiểu Ninh thấy cái thái độ này của Lâm Hữu Kỳ thì khó chịu vô cùng.
Hơn nữa, cô đang nghi ngờ anh cố ý đứng đây để nghe lén cô và Lương Hiên nói chuyện.
Mà sự thật thì đúng là như thế.
Lâm Hữu Kỳ đã cố ý đứng phía sau để nghe lén từ nãy đến giờ.
Còn Lương Hiên vì chỉ chú ý đến Lâm Hiểu Ninh nên đến tận lúc này mới nhận ra Lâm Hữu Kỳ có mặt ở đây.
Dù sao cũng là bạn cùng lớp với nhau nên sau khi nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ, Lương Hiên cũng mỉm cười rồi nói lời chào: “Chào cậu.”
Kết quả, Lâm Hữu Kỳ đưa mắt nhìn Lương Hiên đúng một giây, sau đó liền di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không thèm chào lại lấy một câu.
Lương Hiên thấy vậy thì cũng khó chịu.
Tuy nhiên, học với Lâm Hữu Kỳ đã lâu nên Lương Hiên cũng biết tính cách của Lâm Hữu Kỳ luôn luôn như vậy.
Lại nhớ đến vừa rồi, Lâm Hiểu Ninh nói chuyện với Lâm Hữu Kỳ nên Lương Hiên liền hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Cậu với Lâm Hữu Kỳ quen nhau sao?”
Lâm Hiểu Ninh chưa kịp trả lời thì Lâm Hữu Kỳ đã lên tiếng: “Cậu ta ngồi xe của tôi để đến trường thì cậu nghĩ chúng tôi có quen nhau không?”
Nghe vậy, Lương Hiên vô cùng bất ngờ, liền lắp bắp hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Cậu… đi cùng xe với cậu ấy à?”
Lâm Hiểu Ninh gật đầu, Lương Hiên liền cảm thấy hụt hẫng không thôi.
Anh lại hỏi: “Vậy… hai cậu là… người yêu sao?”
“Không.” Lâm Hiểu Ninh nói, “Tớ và cậu ta là họ hàng với nhau.”
Nghe thấy vậy, tâm trạng của Lương Hiên ngay lập tức được cứu vớt.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ lại vô cùng bực mình, ngay lập tức hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Cậu nói tôi và cậu là họ hàng á?”
“Tôi không nói thế thì nói thế nào?” Lâm Hiểu Ninh đáp, “Không nói chúng ta là họ hàng thì nói là anh em à?”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ tức không chịu được, thầm nghĩ ai muốn làm anh em với người đáng ghét như Lâm Hiểu Ninh chứ? Mà Lâm Hiểu Ninh nói anh và cô là họ hàng, nhưng thực chất hai người làm gì có một chút xíu quan hệ họ hàng nào đâu.
Vậy mà…
Lâm Hữu Kỳ nhớ đến chuyện mình và Lâm Hiểu Ninh ngày ngày sống chung nhà, phòng ngủ ở sát nhau, ăn cơm cũng ngồi cạnh nhau.
Thế nhưng, hai người không là anh em, cũng không phải họ hàng.
Vậy thì mối quan hệ giữa hai người là gì?
Lâm Hữu Kỳ nghĩ mãi mà không ra.
Lâm Hiểu Ninh thì không quá để tâm đến chuyện đó.
Cô chỉ nhớ trong nguyên tác, Lâm Hữu Kỳ rất ghét nữ chính nên không muốn người khác biết đến mối quan hệ giữa hai người.
Vì vậy, anh đã yêu cầu nữ chính không được nói ra chuyện hai người là anh em, cũng không được nói ra chuyện hai người sống chung nhà.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh không nói.
Cô cảm thấy nếu có ai hỏi mối quan hệ giữa mình và Lâm Hữu Kỳ thì cô cứ trả lời rằng hai người là họ hàng là được rồi..