Vì Lâm Hữu Kỳ và nhóm côn đồ đánh nhau ở ngay trên đường nên cũng có không ít người nhìn thấy.
Tuy nhiên, vì trông nhóm côn đồ hung hăng nên những người trên đường đều khá kiêng dè, không dám ra ngăn cản.
Hơn nữa, Lâm Hữu Kỳ cũng không lên tiếng kêu cứu nên không ai có ý muốn giúp đỡ anh.
Vì vậy, Lâm Hữu Kỳ phải một mình đối chọi với nhóm côn đồ.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ dù có mạnh nhưng vẫn không thể đánh gục được số đông.
Dù anh đã dùng hết sức tấn công nhưng cuối cùng vẫn bị nhóm côn đồ áp chế.
Ba, bốn tên cùng xông đến túm chặt lấy người anh lại.
Tên cầm đầu bị anh đánh liền tiến đến, đạp mạnh vào bụng anh.
Lâm Hữu Kỳ vừa đau vừa tức, quyết không chịu thua, liền dùng hết sức vùng vẫy, sau đó thành công thoát khỏi những bàn tay đang túm chặt lấy anh của những tên côn đồ.
Lâm Hiểu Ninh ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì vô cùng hồi hộp.
Nhưng cô tưởng rằng Lâm Hữu Kỳ sẽ nhân cơ hội này để chạy thoát, ai ngờ anh lại tiếp tục lao vào đánh đấm.
Mà Lâm Hữu Kỳ quả thật ra đòn rất hiểm.
Mấy tên côn đồ bị đánh, tên nào cũng mặt đầy thương tích.
Có tên côn đồ thậm chí còn bị Lâm Hữu Kỳ đá vào hạ bộ, đau đớn mà nằm dưới đất kêu rên.
Tên cầm đầu cảm thấy không ổn nên liền lớn tiếng chỉ huy: “Tất cả chúng mày bao vây rồi đè thằng khốn này xuống dưới đất cho tao.
Hôm nay tao phải đánh cho nó sống không bằng chết.”
Tiếng của tên côn đồ vang lên rất to, khiến cho Lâm Hiểu Ninh ở cách đó rất xa còn nghe thấy.
Đương nhiên, sau khi nghe thấy, Lâm Hiểu Ninh lo lắng vô cùng.
Mà ngay sau đó, đám côn đồ đồng loạt lao tới, hợp sức cùng nhau đè chặt Lâm Hữu Kỳ dưới đất.
Lâm Hữu Kỳ đánh đấm đã mệt nên không còn sức để chống chọi, hoàn toàn bị đè bẹp một chỗ.
Toàn thân anh lúc này đều đau nhức vô cùng.
Lâm Hiểu Ninh thấy tình thế không ổn nên vô cùng hoang mang.
Cô mong muốn có ai đó đến giúp đỡ Lâm Hữu Kỳ nhưng những người ở gần đó đều chỉ dửng dưng đứng nhìn.
Lâm Hữu Kỳ cũng cảm nhận được ánh mặt lạnh nhạt của những người đi đường đang hướng về phía mình.
Anh biết họ sẽ không giúp mình, vì vậy anh cũng chẳng chờ mong.
Mà Lâm Hiểu Ninh thấy không có ai muốn giúp đỡ Lâm Hữu Kỳ thì lo sợ vô cùng.
Nhưng bỗng nhiên, cô lại thấy ở bên vệ đường có một cây gậy gỗ, hình dáng trông gần giống như một cây gậy bóng chày.
Do dự vài giây, Lâm Hiểu Ninh quyết định đi đến, cầm cây gậy đó lên.
Trong lúc đó, tên cầm đầu cũng nhìn thấy một cây gậy.
Hắn ta nở một nụ cười quái dị, sau đó nhanh chóng lấy cây gậy đó rồi đi về phía Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn bị nhóm côn đồ giữ chặt, hoàn toàn không thể phản kháng.
Tên cầm đầu nhếch mép cười khinh bỉ, sau đó giơ cao cây gậy lên để chuẩn bị đánh thẳng vào đầu Lâm Hữu Kỳ.
Tuy nhiên, trong lúc Lâm Hữu Kỳ nghĩ bản thân mình sẽ bị đánh đến thê thảm thì không ngờ, Lâm Hiểu Ninh đã lao như bay đến.
Vào khoảnh khắc đó, Lâm Hữu Kỳ ngẩn ngơ nhìn vào bóng hình của Lâm Hiểu Ninh.
Ngay sau đó, cây gậy gỗ trên tay Lâm Hiểu Ninh vụt thẳng vào mặt tên cầm đầu đang định đánh Lâm Hữu Kỳ.
Tên cầm đầu bất ngờ bị tấn công nên không kịp phòng bị, liền bị Lâm Hiểu Ninh vụt mạnh, đau đớn ngã sõng soài ra đất.
Đám đàn em của hắn ta vốn đang giữ chặt Lâm Hữu Kỳ, nhưng sau khi thấy hắn ta bị hạ gục thì đang định xông lên xử lý Lâm Hiểu Ninh.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh đã nhanh hơn một bước, tay nắm chặt gậy rồi liên tục đánh vào người những tên côn đồ đang giữ chặt lấy Lâm Hữu Kỳ.
Vừa đánh, Lâm Hiểu Ninh vừa quát: “Thả cậu ấy ra!”
Lâm Hữu Kỳ vốn còn đang ngây ngốc nhìn Lâm Hiểu Ninh.
Đến khi nghe Lâm Hiểu Ninh quát mấy tên côn đồ thả anh ra, Lâm Hữu Kỳ mới nhận ra rằng cô đến đây là vì cứu mình.
Mà lúc này, mấy tên côn đồ bị tấn công thì vội vàng tránh né.
Có mấy tên đã đứng dậy, định ra tay với Lâm Hiểu Ninh nhưng cô liền vung gậy loạn xạ, khiến cho bọn chúng không thể tiến gần tới mình.
Lâm Hữu Kỳ biết đám côn đồ đang chú ý tới Lâm Hiểu Ninh nên liền nhân cơ hội vùng dậy phản kháng.
Mấy tên côn đồ không nghĩ rằng anh vẫn còn sức lực nên không hề cảnh giác.
Vì vậy, anh đã dễ dàng đảo ngược tình thế.
Có hai tên côn đồ thấy vậy thì lao đến đánh anh, nhưng anh đã nhanh chóng né đòn rồi tấn công lại.
Ba, bốn tên còn lại đang định xông đến giúp đỡ đồng bọn thì Lâm Hiểu Ninh liền vung gậy, quật mạnh vào người bọn chúng, sau đó lại vung gậy loạn xạ để bảo vệ bản thân.
Mấy tên côn đồ bị đập thì đã tức điên lên.
Nhưng vì Lâm Hiểu Ninh nhanh nhẹn, lại có vũ khí trong tay nên bọn chúng khó có thể tấn công cô được.
Tuy nhiên, bọn chúng không biết rằng lúc này, Lâm Hiểu Ninh đang rất lo lắng, hoảng loạn.
Bởi vì mặc dù cô nhanh nhẹn, lại có vũ khí trong tay, nhưng phải đối đầu với một nhóm côn đồ cao lớn thì cô đương nhiên sẽ sợ hãi.
Dù gì thì cô cũng là con gái, trước đây lại chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Nếu hôm nay, người bị nhóm côn đồ tấn công không phải là Lâm Hữu Kỳ mà là một người lạ nào đó thì thật sự cô đã chẳng dám tiến tới giúp đỡ.
Mà lúc này, Lâm Hữu Kỳ còn đã sắp hạ gục được mấy tên côn đồ.
Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh vẫn vung gậy loạn xạ để bảo vệ bản thân.
Bỗng nhiên, tên cầm đầm đám côn đồ - kẻ vừa bị Lâm Hiểu Ninh lấy gậy đập vào đầu đã đứng dậy, trên tay còn cầm theo cây gậy.
Lâm Hiểu Ninh quay lưng về phía hắn nên không hề nhìn thấy lúc này, hắn ta đang dùng ánh mắt nguy hiểm để nhìn về phía cô..