Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức bị sốc bởi lời nói của Lâm Hữu Kỳ.
Cô nhớ rõ ràng rằng trong tiểu thuyết, có một lần nữ chính gõ cửa phòng Lâm Hữu Kỳ rồi gọi anh xuống ăn cơm.
Nhưng Lâm Hữu Kỳ lúc đó đang đeo tai nghe nghe nhạc nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Còn nữ chính gõ cửa rồi gọi mãi nhưng không thấy Lâm Hữu Kỳ trả lời thì đã mở cửa phòng của anh rồi đi vào trong.
Kết quả, Lâm Hữu Kỳ nhìn thấy nữ chính thì liền tức giận, trừng mắt nhìn nữ chính rồi quát cô ấy: “Cút ra ngoài.”
Sau đó, lúc xuống ăn cơm, Lâm Hữu Kỳ còn đe dọa: “Nếu cô dám bước vào phòng của tôi một lần nữa thì tôi sẽ cho người đánh què chân cô.”
Lâm Hiểu Ninh nhớ lại tình tiết này trong tiểu thuyết, sau đó đem ra so sánh với hiện tại thì cảm thấy dường như có một sự khác biệt không hề nhỏ.
Cô thầm nghĩ: Lâm Hữu Kỳ mà mình quen với Lâm Hữu Kỳ trong tiểu thuyết có phải là cùng một người không vậy?
Cảm thấy kỳ lạ, Lâm Hiểu Ninh liền hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Có đúng thật là tôi có thể tùy ý vào phòng của cậu không?”
Lâm Hữu Kỳ không chút do dự mà đáp: “Muốn vào thì cứ vào.
Tôi không giống như ai đó, có mỗi chuyện người khác vào phòng của mình thôi mà cũng làm ầm lên đâu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì biết ngay Lâm Hữu Kỳ đang châm chọc mình.
Vì vậy, cô liền gắt gỏng: “Tôi làm ầm lên thì sao? Rõ ràng cậu tự ý vào phòng của tôi là cậu làm sai còn gì?”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, sau đó nói: “Tôi sai nhưng cậu cũng có cần lớn tiếng với tôi như vậy không? Tôi thấy là cậu đang cố tình muốn gây sự với tôi đấy.”
“Tôi gây sự với cậu?” Lâm Hiểu Ninh trừng mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ, “Tôi gây sự với cậu để làm gì? Hôm nay, cho dù người vào phòng tôi là anh Thế Lăng hay anh Tuấn Trì thì tôi cũng sẽ đối xử với họ y như với cậu bây giờ, chứ không phải vì người vào phòng tôi là cậu nên tôi mới có thái độ như thế.”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ liền lớn tiếng: “Anh Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì vào phòng của cậu mà cậu lại đối xử với họ y như đối xử với tôi á? Đáng lẽ ra cậu phải ngay lập tức đuổi họ ra ngoài chứ! Tôi dạy cậu học nên vào phòng cậu thì được, còn hai người họ có làm gì cho cậu đâu mà lại vào phòng của cậu.
Đàn ông con trai lớn cả rồi, phải biết giữ ý tứ chứ, ai lại đi vào phòng con gái.”
Lâm Hiểu Ninh nghe tới đây thì chỉ muốn tiến đến đánh cho Lâm Hữu Kỳ mấy cái.
Tuy nhiên, cô biết mình không đánh được Lâm Hữu Kỳ nên đành nhịn.
Còn Lâm Hữu Kỳ thì vẫn tiếp tục nói: “Vừa nãy trước giờ ăn tối, tôi có thấy cậu với Lâm Tuấn Trì thì thầm gì đó với nhau.
Cậu và anh ta là anh em trong nhà, vì vậy sống hòa thuận với nhau là chuyện tốt.
Nhưng tốt nhất đừng thân thiết với anh ta quá, nếu không lại lỡ học được thói hư tật xấu của anh ta.
Anh ta không phải người tốt như tôi đâu.”
Lâm Hiểu Ninh” “...”
Lâm Hữu Kỳ lại nói tiếp: “Mà tôi đã dặn cậu là đi tắm nhớ mang quần áo với khóa cửa vào đấy.
Lần trước cậu gọi tôi sang lấy quần áo giúp cậu, tôi vừa ra khỏi cửa đã gặp anh Thế Lăng rồi.
Tôi hỏi thì anh ấy bảo rằng định đi sang phòng cậu để tìm cậu có việc.
Nếu lúc đó không phải là cậu gọi tôi sang sớm thì anh ấy đã vào phòng cậu rồi đấy.”
Nghe Lâm Hữu Kỳ nói đến đây, Lâm Hiểu Ninh liền tròn mắt nhìn anh rồi hỏi: “Cậu nói hôm đó anh Thế Lăng định sang phòng của tôi?”
“Đúng rồi.” Lâm Hữu Kỳ đáp, “Vì vậy nên lần sau khi đi tắm thì khóa cửa cho cẩn thận vào.”
Lâm Hiểu Ninh nghe Lâm Hữu Kỳ nói vậy thì trong lòng thầm nghĩ: Quả đúng như mình đoán.
Nếu hôm đó mình thật sự tự đi ra ngoài lấy quần áo thì đã giống như trong nguyên tác, bị Lâm Thế Lăng nhìn thấy hết rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Ninh liền cảm thấy may mắn vì đã gọi điện cho Lâm Hữu Kỳ.
Nếu không có anh thì lúc đó, cô thật sự không biết phải làm như thế nào.
Vì vậy, bây giờ nhìn Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh lại thấy anh thuận mắt hơn một chút.
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã không còn sớm.
Vì vậy, anh liền giục Lâm Hiểu Ninh: “Mau ngồi vào bàn học đi.
Muộn rồi đấy!”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì cũng nhanh chóng ngồi vào bàn học.
Tuy nhiên, đến lúc ngồi xuống rồi, cô lại chợt nhớ ra: Vừa rồi mình còn đang cãi nhau với Lâm Hữu Kỳ vì chuyện cậu ta tự ý vào phòng mình cơ mà.
Sao bây giờ lại nghe lời cậu ta ngồi xuống học bài rồi?
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy chuyện Lâm Hữu Kỳ tự tiện vào phòng của cô vẫn chưa được giải quyết thỏa đáng.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh đang định nhắc lại chuyện này thì Lâm Hữu Kỳ lại đưa cho cô một tập đề kiểm tra rồi bảo: “Làm thử đi! Đề kiểm tra tháng cũng chỉ khó như thế này thôi.
Nếu làm đúng được % thì chắc chắn có thể vào lớp chọn rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nhận lấy tập đề kiểm tra của Lâm Hữu Kỳ rồi xem qua thì thấy bên trong gồm đề kiểm tra của sáu môn: Toán, Văn, Anh, Lý, Hóa, Sinh.
Lâm Hiểu Ninh liền hỏi: “Cậu lấy đề này ở đâu vậy?”
“Vừa nãy tôi in ra.”
“Cậu in ra?” Lâm Hiểu Ninh hỏi.
Lâm Hữu Kỳ liền nói: “Thì phòng của tôi có máy in mà.
Nếu cần dùng máy in thì vào phòng tôi mà dùng.”
Lâm Hiểu Ninh ngơ ngác nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Sau đó, cô lại hỏi: “Vậy là cậu đích thân chuẩn bị đề kiểm tra cho tôi à?”
Lâm Hữu Kỳ đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Ninh một cái, sau đó mới trả lời: “Ờ.
Tôi đã đích thân chuẩn bị cho cậu nên là cậu học cho tốt vào.”
Nghe Lâm Hữu Kỳ nói vậy, Lâm Hiểu Ninh bỗng dưng có chút cảm động, thầm nghĩ: Cái tên Lâm Hữu Kỳ này sao tự nhiên tốt bụng vậy?
Cô nhìn tập đề rồi lại nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Cuối cùng, cô ngập ngừng mãi rồi mới nói: “Cảm ơn nhé!”
Lâm Hữu Kỳ nhận được lời cảm ơn thì trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng hai tai lại cảm thấy nóng lên.
Anh bắt đầu bối rối, liền bảo Lâm Hiểu Ninh: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Còn không mau làm bài đi! Mất thời gian quá!”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy cũng không để bụng, liền lấy bút chuẩn bị làm bài.
Thế nhưng, sau khi đọc đề bài trên đề kiểm tra một lượt, Lâm Hiểu Ninh lại cảm thấy hơi đơn giản.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ nhìn Lâm Hiểu Ninh cứ mải mê xem đề bài mà chưa đặt bút xuống làm thì lại nghĩ rằng cô thấy đề bài khó quá, không làm được.
Vì vậy, anh đang định bảo cô làm một đề kiểm tra khác đơn giản hơn.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Hiểu Ninh đã quay lại hỏi anh: “Có đề nào khó hơn không?”
Lâm Hữu Kỳ nghĩ mình nghe nhầm nên liền hỏi lại: “Cậu vừa nói là có đề nào dễ hơn không, đúng không?”
Lâm Hiểu Ninh liền đáp: “Không.
Tôi cần đề khó hơn.”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ liền nhíu mày rồi hỏi: “Cậu đùa tôi à?”
“Ai rảnh mà đùa với cậu? Tôi nghiêm túc đấy!”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì vẫn cảm thấy nghi ngờ, bởi vì đề anh đưa cho Lâm Hiểu Ninh dù đơn giản với anh, nhưng thật sự rất khó đối với một học sinh ở lớp thường.
Thậm chí, phần lớn học sinh ở lớp chọn cũng không thể làm đúng được % đề thi này.
Lâm Hiểu Ninh cảm giác được là Lâm Hữu Kỳ không tin mình.
Vì vậy, cô liền lấy đề toán ra, chọn bài khó nhất rồi bắt đầu làm.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì liền quan sát Lâm Hiểu Ninh làm bài.
Nhưng anh không ngờ rằng đối với bài tập khó nhất trong đề kiểm tra, Lâm Hiểu Ninh lại đặt bút xuống làm mà không cần thời gian suy nghĩ.
Mà sau đó không lâu, bài tập thật sự đã được Lâm Hiểu Ninh giải quyết một cách nhanh, gọn và vô cùng dễ dàng.
Lâm Hữu Kỳ thật sự kinh ngạc, bởi vì bài tập này thật sự rất khó, dù là người có thành tích nằm trong top của trường cũng chưa chắc đã làm được.
Vậy mà Lâm Hiểu Ninh chỉ trong vỏn vẹn vài phút đã làm ra kết quả, chứng tỏ học lực của cô vô cùng tốt.
Lâm Hữu Kỳ cảm thấy thật kỳ lạ, liền nhìn Lâm Hiểu Ninh chằm chằm.
Lâm Hiểu Ninh biết anh đang ngạc nhiên vì mình nên rất tự hào, liền tươi cười nhìn anh rồi hỏi: “Thấy tôi có giỏi không?”
Lâm Hữu Kỳ nhìn Lâm Hiểu Ninh tươi cười như vậy thì tự dưng cũng cảm thấy trong lòng thoải mái.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, Lâm Hữu Kỳ lại nhận ra một điều.
Đó là Lâm Hiểu Ninh học giỏi như vậy thì đâu cần anh dạy thêm cho cô chứ?
Phát hiện ra điều này, Lâm Hữu Kỳ trầm mặc trong giây lát.
Sau đó, anh nói với Lâm Hiểu Ninh: “Xem ra cậu không cần tôi dạy nữa rồi.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh đang vui vẻ bỗng nhiên khựng người lại.
Cô quay sang nhìn Lâm Hữu Kỳ thì thấy trên khuôn mặt anh không có biểu cảm gì lạ.
Tuy nhiên, cô vẫn lo rằng Lâm Hữu Kỳ sẽ cảm thấy buồn.
Bởi vì hôm nay anh đã quan tâm đến việc học của cô, còn vì cô mà chuẩn bị đề thi.
Vậy mà bây giờ lại phát hiện ra cô học rất tốt, không cần đến sự giúp đỡ của anh thì rất có thể anh sẽ cảm thấy hụt hẫng, không vui.
Nếu là bình thường, tâm trạng Lâm Hữu Kỳ có tệ như thế nào thì Lâm Hiểu Ninh cũng sẽ mặc kệ.
Nhưng hôm nay, Lâm Hữu Kỳ đã có ý tốt giúp đỡ Lâm Hiểu Ninh nên cô thật sự không nỡ thấy anh buồn.
Vì vậy, cô nghĩ mình phải nói gì đó để khiến anh vui lên..