Lâm Hiểu Ninh sau khi ngắm nhìn bản thân trong gương một lúc lâu rồi mới đi tắm.
Đến lúc tắm xong thì đã hơn sáu giờ, cô theo thói quen định lấy điện thoại ra xem tin tức thì mới phát hiện: Không thấy điện thoại.
Lâm Hiểu Ninh thở dài, đang không biết làm thế nào thì tiếng gõ cửa vang lên.
Nhanh chóng, cô ra mở cửa thì thấy người đứng bên ngoài lại là Lâm Hữu Kỳ.
Anh nhìn cô, sau đó nói bằng giọng khó chịu: “Mẹ gọi xuống ăn cơm.”
Lâm Hiểu Ninh gật đầu, sau đó bước ra ngoài thì không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại đưa chân ra ngáng chân cô.
Lâm Hiểu Ninh bất ngờ, chân lại bị vướng nên không may ngã sầm xuống đất.
Cô vừa đau vừa giận dữ, đang định lớn tiếng mắng Lâm Hữu Kỳ thì anh đã nói: “Muốn sống ở cái nhà này thì biết điều một chút.
Nếu còn dám dùng cái ánh mắt như vừa nãy mà nhìn tôi thì đừng mong sống yên ổn.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì biết ngay Lâm Hữu Kỳ đang nhắc đến chuyện cô lườm anh lúc mang hành lý lên trên tầng.
Thế nhưng cô lườm anh là sai sao? Không phải anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu à?
Hơn nữa bây giờ anh còn ngáng chân cô.
Cái thái độ gì vậy chứ?
Lâm Hiểu Ninh tức giận nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Nhưng Lâm Hữu Kỳ lại không nhìn thấy, mắt cứ hướng thẳng về phía trước rồi rời đi, trông vô cùng kiêu ngạo.
Lâm Hiểu Ninh bực mình, liền đứng dậy rồi bước về phía Lâm Hữu Kỳ, sau đó đạp mạnh một cái vào mông anh.
Lâm Hữu Kỳ bị tấn công bất ngờ, thiếu chút nữa đã ngã ra sàn nhà.
Khỏi phải nói, anh ngay lập tức nổi cáu, ánh mắt như dao nhọn hướng về phía Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh dù không sợ nhưng cũng nhanh chóng chuồn xuống dưới nhà.
Không ngờ rằng Lâm Hữu Kỳ vậy mà lại đuổi theo cô.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh lại tăng tốc, chạy nhanh xuống cầu thang, quyết không để bị tóm được.
Tuy nhiên, khi gần xuống tới tầng một, Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy Lâm Thế Lăng ở ngay phía trước.
Anh ta quay lưng về phía cô, đang thong thả bước xuống cầu thang.
Nhưng nghe thấy đằng sau có tiếng động, anh ta liền quay lại thì thấy dáng vẻ hớt hải của Lâm Hiểu Ninh đang chạy xuống tầng.
Lâm Hiểu Ninh nhìn anh ta, đang nghĩ rằng có anh ta ở đây, Lâm Hữu Kỳ sẽ không dám làm gì mình thì đột nhiên, cô bước hụt một cái nên cả người đổ về phía trước.
Lâm Thế Lăng nhìn thấy cảnh này thì giật mình, vội vàng dơ hai tay ra đỡ cô.
May sao, anh ta nhanh tay nhanh mắt nên đã đỡ được.
Đúng lúc này, Lâm Hữu Kỳ cũng chạy tới, vừa vặn bắt gặp cảnh Lâm Thế Lăng đỡ Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh vừa rồi suýt nữa ngã nên sợ thót tim.
May mắn được Lâm Thế Lăng đỡ, cô liền thở phào nhẹ nhõm rồi nói với anh ta: “Em cảm ơn anh.”
Lâm Thế Lăng gật đầu, vui vẻ nhận lời cảm ơn của Lâm Hiểu Ninh rồi nhìn về phía Lâm Hữu Kỳ, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lâm Hữu Kỳ hướng về phía Lâm Hiểu Ninh.
Lại nhớ đến bộ dạng hớt hải của Lâm Hiểu Ninh vừa rồi, sau đó là cảnh Lâm Hữu Kỳ chạy xuống, Lâm Thế Lăng nghi ngờ hỏi: “Hữu Kỳ, có phải em bắt nạt Hiểu Ninh không?”
Lâm Hữu Kỳ không trả lời, mà ánh mắt anh nhìn Lâm Hiểu Ninh lại thêm phần lạnh lẽo.
Vì vậy, Lâm Thế Lăng liền chắc chắn Lâm Hữu Kỳ thật sự bắt nạt Lâm Hiểu Ninh.
Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh lại lên tiếng: “Bọn em chỉ chơi đùa một chút thôi, không có chuyện bắt nạt gì hết đâu ạ.”
Mặc dù Lâm Hiểu Ninh không ưa Lâm Hữu Kỳ, nhưng cô càng không muốn Lâm Thế Lăng xen vào chuyện của cô hơn.
Hơn nữa Lâm Hữu Kỳ cũng đâu có bắt nạt cô? Anh còn bị cô đạp một cái cơ mà.
Tuy nhiên, nghe lời mà Lâm Hiểu Ninh nói, Lâm Thế Lăng không hề tin.
Ngược lại, anh ta còn nghĩ Lâm Hiểu Ninh sợ Lâm Hữu Kỳ nên không dám nói thật.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ vẫn còn đang vô cùng bực tức vì cú đạp của Lâm Hiểu Ninh.
Thế nhưng, có Lâm Thế Lăng ở đây nên anh không làm gì được, đành phải hậm hực đi xuống phòng ăn.
Lâm Hiểu Ninh không muốn ở riêng với Lâm Thế Lăng nên cũng nhanh chóng đi theo Lâm Hữu Kỳ.
Đến phòng ăn.
Lâm Hữu Kỳ nhanh chóng ngồi xuống ghế.
Lâm Hiểu Ninh thấy mẹ nuôi và Lâm Tuấn Trì cũng đã ngồi vào chỗ nên liền nhanh chóng đi tới, ngồi bên cạnh mẹ.
Nhưng ngồi xuống rồi, cô lại nhớ rằng theo cốt truyện, nữ chính sẽ ngồi cạnh Lâm Thế Lăng.
Vì vậy, cô liền nhìn sang chỗ trống còn lại ở bên cạnh mình.
Lúc này, chỗ trống bên cạnh Lâm Hiểu Ninh chưa có người ngồi.
Còn Lâm Hữu Kỳ và Lâm Tuấn Trì đã ngồi ở phía đối diện cô nên có khả năng rất cao, Lâm Thế Lăng sẽ ngồi cạnh cô.
Nhưng để điều đó không xảy ra, Lâm Hiểu Ninh liền nhanh trí gọi: “Hữu Kỳ! Đến đây ngồi cạnh mình đi.”
Câu nói này trực tiếp làm cho Lâm Hữu Kỳ và Lâm Tuấn Trì đứng hình.
Mà Lâm Thế Lăng vừa bước vào phòng ăn nghe thấy vậy cũng cảm thấy không thể tin được.
Lâm Hiểu Ninh bảo Lâm Hữu Kỳ ngồi cạnh mình ư?
Lâm Thế Lăng - người nghĩ Lâm Hiểu Ninh bị Lâm Hữu Kỳ bắt nạt đang cảm thấy không thể nào hiểu nổi hành động của Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Tuấn Trì cũng cảm thấy thật khó tin.
Bởi vì chiều nay, mẹ nuôi bảo Lâm Hữu Kỳ giúp cô xách hành lý mà anh còn từ chối với thái độ khó chịu.
Nếu là cô gái khác, nhất định sẽ cạch mặt Lâm Hữu Kỳ.
Vậy mà Lâm Hiểu Ninh lại muốn Lâm Hữu Kỳ ngồi cạnh mình ư?
Lâm Tuấn Trì nghĩ bụng: Không phải cô bé Lâm Hiểu Ninh này nhìn trúng nhan sắc của Hữu Kỳ rồi chứ?
Lâm Hữu Kỳ - người bị Lâm Hiểu Ninh nhìn trúng nhan sắc lúc này đang vô cùng khó chịu trước lời mời của cô.
Anh nhíu mày, ánh mắt như viên đạn mà nhìn Lâm Hiểu Ninh.
Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh lại nhìn thẳng vào mắt anh rồi mỉm cười, nói: “Hữu Kỳ, qua đây ngồi đi.”
Nghe thấy thế, Lâm Hữu Kỳ tức nhưng cũng chẳng làm gì được.
Đã vậy, Lâm Mộng Na còn vui vẻ nói: “Hữu Kỳ, qua đây ngồi với Hiểu Ninh đi.”
Lâm Hữu Kỳ mím môi, sau đó lườm Lâm Hiểu Ninh một cái nhưng không dọa được cô.
Bất lực, anh đành phải nói với mẹ nuôi: “Con không muốn ngồi cạnh cậu ta.”
Lâm Mộng Na thở dài, sau đó nói: “Con và Hiểu Ninh là anh em, sắp tới còn học cùng trường nên là phải thân thiết và giúp đỡ lẫn nhau.
Còn nếu con không chịu hòa đồng với Hiểu Ninh thì mẹ sẽ coi như là con thấy con bé xinh đẹp nên mới ngại ngùng, không dám tiếp cận vậy.”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ liền nhảy dựng lên: “Con không ngại ngùng.”
“Vậy thì mau đến ngồi cạnh con bé đi!”
Không còn cách nào khác, Lâm Hữu Kỳ đành phải miễn cưỡng đi đến ngồi cạnh Lâm Hiểu Ninh.
Nhưng không ngờ, Lâm Mộng Na lại nói: “Từ giờ trở đi, vị trí ngồi ở bàn ăn là cố định nhé!”.