Đến tối.
Lâm Hiểu Ninh đang định xuống dưới tầng để ăn cơm.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, cô đã đụng mặt Lâm Hữu Kỳ.
Chiều nay, giữa Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ có chút xích mích.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh không để chuyện nhỏ nhặt như vậy trong lòng quá lâu.
Hơn nữa, Lâm Hiểu Ninh cũng đã cằn nhằn Lâm Hữu Kỳ mấy câu nên bây giờ, cô đã hoàn toàn không còn khó chịu với Lâm Hữu Kỳ nữa.
Chỉ là Lâm Hiểu Ninh nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ vốn đã nhớ dai, lại còn bị cô cằn nhằn một lúc thì bây giờ chắc chắn vẫn còn rất giận.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh không dám bắt chuyện với Lâm Hữu Kỳ để đề phòng anh nổi giận với cô.
Thế là cô chỉ nhìn Lâm Hữu Kỳ một cái, sau đó liền đi xuống tầng.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ thấy thái độ của Lâm Hiểu Ninh thì liền nhíu mày, thầm hỏi: Lâm Hiểu Ninh vẫn còn giận sao? Mình còn chưa giận cậu ta mà cậu ta dám giận mình?
Lâm Hữu Kỳ bắt đầu bực bội, liền hậm hực đi xuống tầng.
Đến lúc đi xuống tầng hai, Lâm Hữu Kỳ tình cờ nghe thấy Lâm Tuấn Trì đang nói chuyện điện thoại với bạn:
“Bạn gái giận mày sao? Giận thì mua quà cho bạn gái vui đi!...!Hả? Xin lỗi rồi, mua quà tặng rồi nhưng bạn gái vẫn giận á? Thế thì mày giả vờ bị ốm cho tao! Mày giả vờ bị ốm, bạn gái sẽ lo lắng cho mày, như vậy thì sẽ không giận mày nữa.”
Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì thầm nghĩ: Giả vờ bị ốm sẽ có tác dụng thật sao? Nhưng nên giả vờ bị ốm như thế nào?
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức giật mình, liền tự mắng bản thân: Mình đang nghĩ cái gì thế? Sao lại nghĩ đến chuyện giả vờ bị ốm? Mình giả vờ bị ốm để làm gì chứ? Dù Lâm Hiểu Ninh có giận thì cũng chẳng cần phải giả vờ bị ốm làm gì cả.
Cậu ta muốn giận thì giận! Mình chẳng thèm quan tâm!
Lúc này, Lâm Tuấn Trì lại nói:
“Sao? Lỡ giả vờ bị ốm mà bạn gái vẫn còn giận thì sao á? Hừ! Nếu mày giả vờ bị ốm mà bạn gái vẫn giận mày, không thèm quan tâm, lo lắng cho mày thì chứng tỏ cô ta không yêu mày rồi.
Nếu cô ta mà thật sự yêu mày thì khi mày bị ốm, cô ta lo lắng còn không kịp chứ làm gì còn tâm tư mà giận với dỗi nữa? Mày nghe tao, cứ giả vờ bị ốm đi! Nhân tiện thử lòng bạn gái mày, xem cô ta có yêu mày thật hay không.”
“Hả? Mày không biết giả vờ bị ốm thế nào á? Mày cứ nói là mày đau đầu, đau bụng là được mà.
Thôi! Mày đừng hỏi nữa, tự lo liệu đi! Tao chuẩn bị đi ăn cơm nên cúp máy đây.” Nói dứt lời, Lâm Tuấn Trì liền tắt máy.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì liền tiếp tục đi xuống cầu thang.
Vừa đi, anh vừa suy nghĩ đến chuyện giả ốm.
Lâm Tuấn Trì đã nói rằng giả vờ bị ốm có thể khiến bạn gái hết giận.
Còn nếu bạn gái không quan tâm, không lo lắng mà vẫn giận dỗi thì có nghĩa là bạn gái không thật sự yêu mình.
Lâm Hữu Kỳ thầm nghĩ: Nếu mình giả ốm thì Lâm Hiểu Ninh có hết giận không? Hay là… Cậu ta sẽ mặc kệ mình?
Lâm Hữu Kỳ nghĩ đến việc Lâm Hiểu Ninh thấy anh bị ốm mà vẫn không quan tâm thì vô cùng khó chịu.
Đến lúc đi tới phòng ăn, Lâm Hữu Kỳ thấy trong phòng chỉ có một mình Lâm Hiểu Ninh đang ngồi.
Các thành viên trong gia đình lúc này còn chưa đến.
Lâm Hữu Kỳ vốn còn đang phân vân không biết có nên giả ốm hay không.
Nhưng thấy bây giờ trong phòng chỉ mình và Lâm Hiểu Ninh, Lâm Hữu Kỳ liền quyết định hành động.
Anh nhanh chóng đi đến vị trí bên cạnh Lâm Hiểu Ninh rồi ngồi xuống, sau đó suy nghĩ xem nên giả vờ bị ốm như thế nào.
Còn Lâm Hiểu Ninh từ nãy đến giờ ngồi một chỗ thì đã thấy chán.
Cho nên khi thấy Lâm Hữu Kỳ ngồi xuống bên cạnh, cô liền lén lút liếc nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Mà Lâm Hữu Kỳ chưa có kinh nghiệm giả vờ bị ốm bao giờ nên khá vụng về.
Anh suy nghĩ mãi nhưng vẫn không biết nên giả vờ thế nào.
Cuối cùng, anh chỉ lấy tay xoa bụng, sau đó nhíu mày lại.
Vậy mà Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy thế thì lại hoàn toàn mắc bẫy, tưởng rằng Lâm Hữu Kỳ đang bị đau bụng.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh không quan tâm đến chuyện Lâm Hữu Kỳ còn giận mình hay không nữa.
Cô vội vàng quay về phía anh rồi lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh nhanh chóng hỏi han mình thì rất vui vẻ, liền quay lại nhìn cô rồi nói: “Tôi không sao.”
Tuy nhiên, vừa nói dứt câu, Lâm Hữu Kỳ lại cảm thấy hối hận, thầm nghĩ: Tại sao mình lại nói không sao chứ? Nói là không sao, lỡ như Lâm Hiểu Ninh thật sự nghĩ mình không sao thì không phải cậu ta sẽ không quan tâm đến mình nữa sao?
May sao, Lâm Hiểu Ninh sau khi nghe Lâm Hữu Kỳ nói “không sao” thì vẫn lo lắng hỏi lại: “Có thật sự là không sao không?Tôi cảm thấy hình như cậu đang rất khó chịu.”
Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh vẫn quan tâm mình thì rất hài lòng, thầm nghĩ: Xem ra Lâm Hiểu Ninh còn có lương tâm.
Mặc dù đanh đá, lại hay giận dỗi, nhưng ít ra cậu ta cũng thật lòng với mình.
Tuy nhiên, dù đã thử được lòng Lâm Hiểu Ninh, nhưng Lâm Hữu Kỳ vẫn tiếp tục giả bộ đau bụng.
Tay anh ôm bụng, mặt mày anh nhăn nhó tỏ vẻ đáng thương.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì vội vàng hỏi: “Bụng cậu đau lắm phải không?”
Lâm Hữu Kỳ gật đầu, trong lòng chờ đợi Lâm Hiểu Ninh tiếp tục quan tâm.
Không ngờ, Lâm Hiểu Ninh liền đứng dậy, nói: “Để tôi đi gọi mẹ.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Kỳ vội vàng nắm lấy tay Lâm Hiểu Ninh rồi nói: “Không được gọi mẹ!”
“Nhưng mà cậu đau thế này, tôi phải nói cho mẹ để mẹ biết.
Có thể mẹ còn phải gọi bác sĩ nữa đó.” Lâm Hiểu Ninh vừa nói dứt câu, Lâm Hữu Kỳ lại bảo: “Tôi chỉ đau bình thường thôi, không cần làm phiền đến mẹ, cũng không cần gọi bác sĩ.”
“Nhưng tôi thấy cậu có vẻ đau lắm đấy!” Lâm Hiểu Ninh vừa nói đến đây, Lâm Mộng Na đã bước vào trong phòng ăn.
Thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh đang định nói chuyện Lâm Hữu Kỳ đau bụng ra thì Lâm Mộng Na đã tươi cười mà hỏi: “Sao hai đứa lại nắm tay nhau thế kia?”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì mới để ý đến lúc này, Lâm Hữu Kỳ đang nắm chặt tay mình.
Tuy nhiên, nắm tay hay không cũng không quan trọng.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là Lâm Hữu Kỳ đang đau bụng nên liền bảo với Lâm Mộng Na: “Mẹ qua đây xem Hữu Kỳ một chút đi ạ.
Cậu ấy đau bụng lắm!”
Lâm Hữu Kỳ: “...”
Lâm Mộng Na nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói Lâm Hữu Kỳ đau bụng thì liền đi tới bên cạnh Lâm Hữu Kỳ rồi hỏi: “Con đau lắm sao? Có cần đi bệnh viện không?”
Lâm Hữu Kỳ nghe mẹ hỏi vậy thì liền đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Ninh, thầm nghĩ: Cái con nhỏ này! Đã bảo là đừng nói với mẹ rồi mà!
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ có chút bực bội nên vừa lườm Lâm Hiểu Ninh, vừa nắm chặt bàn tay của cô.
Mà Lâm Hiểu Ninh cảm thấy Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên nắm chặt lấy tay mình nên liền nói với mẹ nuôi: “Hữu Kỳ tự nhiên nắm chặt lấy tay con.
Chắc cậu ấy đang đau lắm đấy mẹ ạ!”
Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì tức xanh mặt, ngay lập tức phủ nhận: “Tôi không đau! Tôi hết đau rồi!”
Lâm Hiểu Ninh liền nói: “Nhưng vừa rồi trông cậu đau lắm cơ mà.”
“Tôi nói bây giờ tôi hết đau rồi nên cậu đừng có nói thêm gì nữa.” Lâm Hữu Kỳ lớn tiếng với Lâm Hiểu Ninh, sau đó quay lại nói với mẹ: “Con không đau nữa.
Mẹ không cần bận tâm đâu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy nhưng vẫn chưa yên tâm.
Trong khi đó, Lâm Mộng Na nhìn vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay Lâm Hiểu Ninh của Lâm Hữu Kỳ thì đã nhìn thấu tâm tư của anh.
Bà vừa mỉm cười vừa lắc đầu nói: “Thỉnh thoảng mẹ cũng đau bụng, nhưng đi khám thì bác sĩ nói rằng không có vấn đề gì.
Vì vậy, mẹ nghĩ chắc Hữu Kỳ cũng giống mẹ, không có vấn đề gì đâu.
Hiểu Ninh chỉ cần chăm sóc Hữu Kỳ một chút là được rồi.”
Lâm Hiểu Ninh không phát hiện ra ý tứ trong lời nói của mẹ.
Cô nhìn Lâm Hữu Kỳ, sau đó hỏi lại một lần nữa: “Cậu có chắc chắn là cậu không sao không?”
Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức đáp: “Tôi đã nói là tôi không sao rồi mà.”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh cũng yên tâm hơn một chút.
Lại thấy bàn tay của mình vẫn còn bị Lâm Hữu Kỳ nắm, Lâm Hiểu Ninh liền bảo: “Hết đau rồi thì cậu bỏ tay tôi ra đi.”
Lâm Hữu Kỳ bị nhắc nhở về chuyện nắm tay thì tự nhiên thấy hơi ngượng.
Thế là để che giấu sự ngượng ngùng, anh liền giả bộ hung dữ: “Tôi cứ nắm tay cậu đấy! Thì làm sao nào?”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy thế thì tròn mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ, hoàn toàn không tin nổi Lâm Hữu Kỳ đang bị đau bụng mà cũng có thể nói ra mấy câu ngang ngược như thế.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh thật sự chỉ muốn đánh vào cái miệng Lâm Hữu Kỳ mấy cái cho bõ ghét.
Tuy nhiên, cô thầm nói với bản thân: Lâm Hữu Kỳ đang đau bụng, không nên chấp.
Mẹ nuôi còn ở đây, không được cáu giận.
Mà mẹ nuôi thấy Lâm Hữu Kỳ vẫn chưa buông tay Lâm Hiểu Ninh ra thì liền hỏi: “Hữu Kỳ, không buông tay Hiểu Ninh ra thì con cầm đũa ăn kiểu gì? Hay là được nắm tay Hiểu Ninh rồi thì đến ăn cũng không cần nữa?”
Lâm Hữu Kỳ bị mẹ chọc cho xấu hổ, liền buông tay Lâm Hiểu Ninh ra rồi nói: “Con không thèm nắm tay cậu ta.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì liếc xéo Lâm Hữu Kỳ một cái rồi ngồi xuống.
Một lát sau, Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì cũng đi đến phòng ăn.
Cả nhà năm người lại cùng nhau ăn tối như thường ngày.