Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

chương 46: 46: lâm hữu kỳ ra tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Hữu Kỳ xem xong livestream thì đang vô cùng tức giận.

Anh ném trả điện thoại cho cậu bạn cùng lớp, sau đó rời khỏi lớp để đi tìm Lý Kha Lộ tính sổ.

Tuy nhiên, vừa ra khỏi cửa thì anh lại gặp thầy giáo chủ nhiệm.

Thầy thấy anh thì liền hỏi: “Vào học rồi, em định đi đâu thế?”

Lâm Hữu Kỳ vừa đi vừa đáp: “Em có chút việc.”

Thầy liền bảo: “Có việc gì thì để giờ ra chơi hay đến lúc tan học làm không được hay sao?”

Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Kỳ liền nghĩ: Tan học? Cũng được! Tan học thì sẽ có nhiều thời gian.

Nghĩ như vậy, Lâm Hữu Kỳ liền quay vào lớp học.

Đến gần lúc tan học.

Lâm Hiểu Ninh đang ngồi trong lớp làm bài tập thì điện thoại trong ngăn bàn bỗng rung lên.

Cô bật điện thoại lên xem thử thì thấy Lâm Hữu Kỳ gửi tin nhắn: [Học xong thì đi về nhà trước.

Tôi sẽ về sau.]

Lâm Hiểu Ninh nhíu mày, thầm hỏi: Lâm Hữu Kỳ có chuyện gì mà lại bảo mình về trước nhỉ?

Đến lúc tan học.

Lâm Hiểu Ninh không có ý định về nhà ngay mà muốn lên lớp Lâm Hữu Kỳ, xem xem anh có chuyện gì mà không thể về nhà cùng cô.

Nhưng Lâm Hiểu Ninh không biết rằng khi mình vừa ra khỏi lớp, một bạn nam ở lớp Lâm Hữu Kỳ lại đi đến lớp cô để tìm Lý Kha Lộ.

Lý Kha Lộ hỏi cậu bạn đó tìm mình có chuyện gì, cậu bạn liền nói thầm: “Lâm Hữu Kỳ hẹn cậu lên sân thượng.

Nhớ chỉ đi lên một mình, không được nói chuyện này cho ai biết.”

Nói xong, cậu bạn kia liền rời đi luôn.

Còn Lý Kha Lộ thì đã vui sướng đến phát điên, vội vàng đeo cặp sách để lên sân thượng gặp Lâm Hữu Kỳ.

Tuy nhiên, vừa đeo cặp sách lên vai, Lý Kha Lộ lại nhớ đến việc cặp sách của mình đã bị Lâm Hiểu Ninh ném vào thùng rác nên bây giờ khá bẩn.

Vì vậy, Lý Kha Lộ đành bỏ cặp sách xuống, sau đó dùng một tay để xách chứ không dám đeo lên trên người.

Trong lúc đó, Lâm Hiểu Ninh đã đến lớp của Lâm Hữu Kỳ.

Thế nhưng, nhìn một vòng quanh lớp, Lâm Hiểu Ninh cũng chẳng thấy Lâm Hữu Kỳ đâu.

Mà các học sinh trong lớp của Lâm Hữu Kỳ cũng đã về gần hết, chỉ còn vài bạn ở lại để thảo luận chuyện gì đó.

Lâm Hiểu Ninh vì không thấy Lâm Hữu Kỳ nên cảm thấy chán nản, liền thở dài rồi định bỏ về.

Nhưng đi được mấy bước, một bạn nữ trong lớp Lâm Hữu Kỳ bỗng nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh ở bên ngoài nên liền hét lên: “A! Lâm Hiểu Ninh!”

Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì giật mình, liền quay lại nhìn thì đã thấy bạn nữ đó đứng dậy, chạy một mạch ra chỗ của cô rồi giới thiệu: “Chào cậu, tớ là Ngô Hải Mộng.”

Lâm Hiểu Ninh mỉm cười rồi cũng giới thiệu: “Chào cậu, tớ là Lâm Hiểu Ninh.”

“Tớ đương nhiên biết cậu là Lâm Hiểu Ninh mà!” Ngô Hải Mộng phấn khích nói, “Trời ạ! Cậu ở ngoài đời còn đẹp hơn là ở trong mấy tấm hình trên diễn đàn trường nữa! Trời ạ! Đẹp quá!”

Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì có chút ngại ngùng, liền mỉm cười cảm ơn.

Ngô Hải Mộng lại hỏi: “Cậu đến đây để tìm Lâm Hữu Kỳ hả?”

Lâm Hiểu Ninh gật đầu, Ngô Hải Mộng liền nói: “Cậu ấy về rồi.”

Lâm Hiểu Ninh đáp: “Ừ, cảm ơn cậu.

Vậy tớ cũng về đây.

Tạm biệt!” Lâm Hiểu Ninh nói xong thì định quay người rời đi, nhưng Ngô Hải Mộng lại giữ cô lại rồi hỏi: “Cậu có thể cho tớ xin số điện thoại của cậu được không? Cho tài khoản mạng xã hội cũng được.

Cho tớ đi! Nhé!”

Lâm Hiểu Ninh thấy Ngô Hải Mộng có vẻ là người tốt nên không từ chối, liền cho cô ấy tài khoản mạng xã hội của mình rồi mới rời đi.

Đi được mấy bước, Lâm Hiểu Ninh lại nghe thấy Ngô Hải Mộng hớn hở nói với bạn của mình: “Tớ có tài khoản mạng xã hội của Lâm Hiểu Ninh rồi nè! Nhưng tớ không cho mấy cậu đâu! Ahaha…”

Lý Kha Lộ ghét bỏ xách chiếc cặp sách đã bị bẩn của mình, miệng thì lẩm bẩm: “Con khốn Lâm Hiểu Ninh! Hôm nay mày ném cặp của tao vào thùng rác, mai sau tao nhất định sẽ úp thùng rác lên đầu mày!”

Vừa mắng chửi Lâm Hiểu Ninh, Lý Kha Lộ vừa nhanh chân đi lên sân thượng.

Lúc bước đến sân thượng, cô ta liền nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, tay lướt điện thoại.

Dáng vẻ lạnh lùng, phong độ của anh lúc này khiến cho trái tim cô ta không ngừng kích động, hai mắt cô ta không nhịn được mà dán chặt lên người anh.

Lúc này, Lâm Hữu Kỳ phát hiện ra có người đến nên liền quay lại nhìn.

Thấy Lý Kha Lộ đang xách cặp sách, anh liền nói: “Lại đây.”

Lý Kha Lộ nghe thấy vậy thì liền tươi cười, xách theo chiếc cặp đi đến trước mặt Lâm Hữu Kỳ rồi nói: “Hữu Kỳ à, tớ đến rồi đây.

Cậu tìm tớ có chuyện gì thế?”

Lâm Hữu Kỳ cất điện thoại vào trong túi quần, sau đó đứng dậy.

Còn Lý Kha Lộ vẫn đang dán chặt hai con mắt vào người của anh.

Thế nhưng, cô ta đâu ngờ rằng bỗng nhiên, anh lại dùng chân đạp mạnh một cái vào chiếc cặp sách trên tay cô ta.

Chiếc cặp sách bị đạp rơi xuống đất, Lý Kha Lộ liền giật mình, hoang mang hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Lâm Hữu Kỳ không trả lời câu hỏi của Lý Kha Lộ mà ra lệnh cho cô ta: “Nhặt cặp sách lên rồi đưa đây.”

Lý Kha Lộ đang định hỏi tại sao lại phải làm như vậy.

Nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Hữu Kỳ, cô ta liền sợ hãi làm theo lời anh, nhặt cặp sách lên rồi đưa cho anh.

Lâm Hữu Kỳ khinh bỉ cầm lấy cặp sách, sau đó giơ lên cao, đổ hết sách vở thẳng xuống đầu Lý Kha Lộ.

Lý Kha Lộ kịp thời ôm đầu.

Nhưng khi bị sách rơi trúng, cô ta vẫn cảm thấy đau điếng, liền la lên: “A!” một tiếng rồi ngã xuống đất.

Lâm Hữu Kỳ đổ sách lên đầu Lý Kha Lộ xong thì hung hăng ném chiếc cặp sách vào mặt Lý Kha Lộ.

Sau đó, anh giẫm mạnh lên sách vở của cô ta.

Lý Kha Lộ thấy vậy thì vội vàng ngăn cản, van xin: “Đừng giẫm nữa! Mình xin cậu đừng giẫm nữa.”

Lâm Hữu Kỳ không thèm để tâm đến lời Lý Kha Lộ, chỉ hung hăng giẫm đạp lên sách vở của cô ta.

Sau đó, anh nhặt một cuốn sách lên rồi xé nát, sau đó lại ném vào người Lý Kha Lộ.

Lý Kha Lộ lúc này đã bắt đầu khóc lóc.

Cô ta luôn miệng kêu gào, xin Lâm Hữu Kỳ dừng tay lại.

Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ lại tiếp tục xé sách của cô ta.

Rất nhanh, hơn một nửa số sách của Lý Kha Lộ đã bị xé nát.

Lý Kha Lộ lại không ngốc, lúc này đương nhiên cũng đã biết Lâm Hữu Kỳ vì lý do gì mà đối xử với cô ta như vậy.

Thế là dù trong lòng vẫn luôn căm tức Lâm Hiểu Ninh, nhưng vì để Lâm Hữu Kỳ dừng lại, cô ta đành phải cầu xin: “Tớ sai rồi! Tớ không nên làm như vậy với Lâm Hiểu Ninh… Tớ xin lỗi… Cậu đừng xé sách tớ nữa…”

Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Kỳ liền dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn Lý Kha Lộ rồi ném thẳng một cuốn sách vào mặt cô ta.

Cô ta bị đập trúng vào mặt nên rất đau nhưng vẫn phải van xin: “Đừng xé sách của tớ nữa… Tớ sai rồi… Tớ xin lỗi.”

“Xin lỗi ai?” Lâm Hữu Kỳ nói, “Mày xin lỗi tao sao?”

“Tớ… Tớ xin lỗi Lâm Hiểu Ninh…”

Lâm Hữu Kỳ liền hỏi: “Không phải trước đó mày còn già mồm mắng chửi cậu ấy hay sao? Sao bây giờ mày lại xin lỗi rồi?”

Lý Kha Lộ vừa khóc vừa nói: “Lúc đó là tớ ngu ngốc… Tớ không biết điều… Bây giờ tớ biết lỗi rồi! Xin cậu đừng làm như vậy nữa… ”

Lâm Hữu Kỳ nhìn Lý Kha Lộ, trong ánh mắt của anh chỉ có sự coi thường chứ không hề có sự thương xót.

Lại nhớ đến trong livestream, Lý Kha Lộ mắng chửi Lâm Hiểu Ninh, còn suýt chút nữa đã đánh cô, Lâm Hữu Kỳ liền nghiến răng nghiến lợi, siết chặt hai bàn tay lại.

Lý Kha Lộ chú ý đến hành động này của Lâm Hữu Kỳ thì liền khóc rống lên.

cầu xin: “Đừng đánh tớ! Tớ là con gái… chân yếu tay mềm… Cậu đừng đánh tớ…”

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì nói với Lý Kha Lộ: “Từ trước đến giờ tao chưa từng đánh con gái, cũng chưa có ý định đánh con gái.

Nhưng hôm nay, mày dám đụng đến Lâm Hiểu Ninh, cho nên bây giờ tao đã sẵn sàng để đánh mày rồi đấy!”

Lý Kha Lộ nghe vậy thì tái mét mặt mày, liền quỳ gối rồi van xin: “Đừng đánh… Làm ơn đừng đánh tớ mà! Tớ có lỗi với Hiểu Ninh.

Nhưng Hiểu Ninh là người tốt… Cậu ấy nhất định sẽ tha thứ cho tớ… Cho nên cậu đừng đánh tớ…”

“Lâm Hiểu Ninh tha thứ cho mày?” Lâm Hữu Kỳ nhíu mày.

Sau đó, anh suy nghĩ một lúc thì cảm thấy có lẽ nếu Lý Kha Lộ kia mà xin lỗi tử tế, Lâm Hiểu Ninh rất có thể sẽ tha cho cô ta thật.

Cho nên bây giờ nếu anh đánh Lý Kha Lộ, đến lúc Lâm Hiểu Ninh tha lỗi cho cô ta rồi thì không phải sẽ trách anh sao? Hơn nữa Lý Kha Lộ là con gái.

Nếu anh đánh Lý Kha Lộ, lỡ Lâm Hiểu Ninh lại coi thường anh, xem anh là kẻ bắt nạt con gái thì làm thế nào?

Nghĩ như vậy, Lâm Hữu Kỳ bèn nói với Lý Kha Lộ: “Bây giờ mày gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Ninh rồi xin lỗi cậu ấy.

Nếu cậu ấy bỏ qua cho mày lần này, tao sẽ tha cho mày…”

Nghe thấy vậy, hai mắt Lý Kha Lộ sáng rực lên.

Nhưng không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại nói tiếp: “...Còn nếu cậu ấy không bỏ qua cho mày thì tao dám khẳng định, cuộc sống sau này của mày ở trường sẽ không được yên ổn một ngày nào hết.”

Lý Kha Lộ nghe vậy thì sợ run người, vội vàng lấy điện thoại ra.

Thế nhưng, cô ta bỗng nhiên nhớ ra rằng mình không hề có số điện thoại của Lâm Hiểu Ninh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio