Lâm Hiểu Ninh nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói lý do anh khó chịu là vì Lâm Tuấn Trì thì liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: May là không phải cậu ta tức giận vì mình.
Nếu không lại phải dỗ dành cậu ta thì mệt lắm.
Lúc này, Lâm Mộng Na bỗng nhiên nói: “Nếu Hiểu Ninh đã thi xong rồi thì hôm nay đừng học nữa, nên nghỉ ngơi một ngày cho thoải mái.”
Lâm Hữu Kỳ xém chút nữa là nói “không được”, may sao là kịp bình tĩnh lại.
Nhưng anh đang định thuyết phục mẹ nuôi rằng hôm nay hãy cứ để Lâm Hiểu Ninh học thì mẹ nuôi lại bảo: “Chủ nhật tuần này mẹ sẽ quyết định tổ chức tiệc, mời tất cả đối tác và bạn bè đến tham dự.”
Lâm Hiểu Ninh liền hỏi: “Mẹ tổ chức tiệc gì vậy ạ?”
Không ngờ, Lâm Mộng Na liền nói: “Tiệc giới thiệu con gái nuôi yêu quý của mẹ.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh ngẩn người.
Cô nhớ trong nguyên tác, Lâm Mộng Na không hề tổ chức tiệc công bố thân phận con gái nuôi của nữ chính.
Nguyên nhân là vì Lâm Mộng Na cảm thấy mình nuôi nữ chính ăn học, cho cô cuộc sống giàu sang không lo cái ăn cái mặc là được rồi.
Còn chuyện công bố cho mọi người biết nữ chính là con gái nuôi của mình, Lâm Mộng Na thấy hoàn toàn không cần thiết.
Vậy thì tại sao bây giờ bà lại muốn mở tiệc giới thiệu Lâm Hiểu Ninh với mọi người chứ?
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Tại sao mẹ lại muốn công bố thân phận của con vậy ạ?”
Lâm Mộng Na mỉm cười, trả lời: “Vì mẹ muốn cho tất cả mọi người biết con là con gái của mẹ.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh cũng đã hiểu ra lý do.
Trong nguyên tác, cuộc sống của nữ chính luôn luôn xoay quanh nam chính Lâm Thế Lăng.
Còn đối với Lâm Mộng Na, nữ chính không hề thân thiết, cũng không thường xuyên trò chuyện, bồi đắp tình cảm mẹ con với bà.
Vì vậy, mối quan hệ giữa nữ chính và Lâm Mộng Na không hề gần gũi.
Nữ chính không coi Lâm Mộng Na là mẹ.
Lâm Mộng Na cũng không coi cô là con gái của mình mà chỉ coi cô là con gái của người bạn đã khuất của mình thôi.
Còn bây giờ, Lâm Hiểu Ninh đã coi Lâm Mộng Na như mẹ của mình.
Và Lâm Mộng Na cũng yêu thương Lâm Hiểu Ninh như con gái.
Vì vậy, bà mới muốn cho mọi người biết Lâm Hiểu Ninh là con gái nuôi của mình.
Lâm Hiểu Ninh biết được điều này thì vô cùng vui vẻ.
Cô mỉm cười hạnh phúc, nói với Lâm Mộng Na: “Con cũng muốn mọi người đều biết rằng mẹ là mẹ của con.”
Lâm Mộng Na nghe thấy lời nói ngọt ngào của Lâm Hiểu Ninh thì hạnh phúc vô cùng.
Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì cũng rất vui vẻ.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Lâm Hữu Kỳ lại có chút kỳ lạ.
Lâm Hữu Kỳ yên lặng, ánh mắt thẫn thờ trông có chút buồn bã.
Vừa rồi, mẹ nuôi đã nói rằng sẽ tổ chức tiệc để giới thiệu Lâm Hiểu Ninh với mọi người.
Lâm Hữu Kỳ nghĩ: Vậy là tất cả mọi người đều sẽ biết rằng Lâm Hiểu Ninh là con của mẹ nuôi, cũng có nghĩa là tất cả mọi người sẽ biết rằng Lâm Hiểu Ninh là em gái trên danh nghĩa của mình.
Mình là anh trai, còn Lâm Hiểu Ninh là em gái.
Mình và Lâm Hiểu Ninh.
Anh trai và em gái.
Lâm Hữu Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy trái tim thắt chặt lại, khó chịu vô cùng.
Lâm Tuấn Trì đưa mắt quan sát Lâm Hữu Kỳ thì liền phát hiện ra tâm trạng của anh không tốt.
Mà nguyên nhân thì Lâm Tuấn Trì cũng đã đoán được.
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ không muốn ở lại phòng khách nên liền quay người đi lên tầng.
Lâm Tuấn Trì thấy vậy thì liền đứng dậy, xin phép mẹ nuôi: “Con lên phòng trước đây!” rồi nhanh chân đi theo Lâm Hữu Kỳ.
Trong lòng anh thầm nghĩ: Mấy hôm nay chán quá! Phải trêu chọc Hữu Kỳ một chút cho vui mới được.
Còn Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ đã đi lên tầng thì cũng muốn đi theo.
Thế nhưng, Lâm Mộng Na bỗng nhiên lại bảo cô ngồi xuống nói chuyện với bà.
Vì vậy, cô không đi theo Lâm Hữu Kỳ nữa mà ngồi xuống nói chuyện với Lâm Mộng Na.
Trong lúc đó, Lâm Hữu Kỳ vừa mới đi lên tầng hai thì Lâm Tuấn Trì đi ở phía sau lại nói: “Hữu Kỳ! Em đang cảm thấy không vui khi mẹ muốn công bố thân phận của Hiểu Ninh, phải không?”
Lâm Hữu Kỳ khựng người lại, chân không còn tiếp tục bước đi.
Lâm Tuấn Trì thấy vậy thì biết mình đã đoán đúng nên rất đắc ý, liền đi tới trêu chọc Lâm Hữu Kỳ: “Vừa rồi anh tặng quà cho Hiểu Ninh, em chắc cũng khó chịu lắm nhỉ?”
Lâm Hữu Kỳ bị Lâm Tuấn Trì nhìn thấu tâm tư nên bực mình, liền gắt gỏng: “Tôi khó chịu đấy! Thì sao? Lâm Hiểu Ninh là bạn của tôi, tôi không muốn cậu ấy nhận quà từ anh thì không được à?”
Nghe thấy lời này của Lâm Hữu Kỳ, Lâm Tuấn Trì nở một nụ cười thâm sâu rồi nói: “Hiểu Ninh nhận quà từ anh nên em khó chịu, anh cũng chẳng có ý kiến gì.
Nhưng khi mẹ muốn công bố thân phận của Hiểu Ninh, em lại không vui là sao hả?”
Lâm Hữu Kỳ đơ người, hoàn toàn không thể nào trả lời được câu hỏi này.
Bởi vì chính anh còn không biết rõ lý do mà anh không vui rốt cuộc là vì điều gì.
Thế nhưng, Lâm Tuấn Trì lại biết rất rõ.
Bây giờ thấy vẻ mặt ngây ngốc của Lâm Hữu Kỳ, Lâm Tuấn Trì lại trêu chọc: “Mấy hôm trước lúc ăn tối, em cũng không vui khi Hiểu Ninh nói rằng em là “một người anh trai rất đáng tin” của con bé.
Bây giờ em cảm thấy không vui khi mẹ nuôi công bố thân phận của Hiểu Ninh, chắc là vì em cảm thấy khó chịu khi mọi người coi em là anh trai của con bé chứ gì?”
Lâm Hữu Kỳ bị Lâm Tuấn Trì nói đúng suy nghĩ thì cáu kỉnh, quát: “Anh im miệng! Anh biết cái gì mà nói?”
Lâm Tuấn Trì chọc tức được Lâm Hữu Kỳ thì bật cười thỏa mãn rồi đáp: “Anh đương nhiên là biết.
Chỉ có em mới không biết được chính mình vì sao lại không vui khi bị coi là anh trai của Hiểu Ninh mà thôi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền nhíu mày, bàn tay siết chặt lại.
Lâm Tuấn Trì lại hỏi: “Em có muốn anh nói cho em biết vì sao không?”
Lâm Hữu Kỳ lớn tiếng: “Tôi không cần biết.”
Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ thật ra lại rất muốn biết rốt cuộc vì sao mà bản thân lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Lâm Tuấn Trì thì đã đoán được Lâm Hữu Kỳ nghĩ gì.
Vì vậy, anh liền nói: “Em biết tại sao khi làm bạn bè với Hiểu Ninh thì mình lại cảm thấy thoải mái, còn làm anh trai của Hiểu Ninh thì mình lại cảm thấy không vui không?” Lâm Tuấn Trì nở nụ cười ranh ma: “Đó là vì bạn bè thì có thể yêu nhau, còn anh em thì không thể.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Kỳ trừng mắt nhìn Lâm Tuấn Trì rồi quát: “Anh đang nói cái con khỉ gì vậy?”
“Anh nói rõ thế rồi mà em vẫn chưa hiểu à?” Lâm Tuấn Trì nói, “Ý anh là rất nhiều cặp đôi lúc đầu là bạn bè, sau đó mới trở thành người yêu.
Còn đã là anh em thì làm gì có thể trở thành người yêu được, đúng không?”
Lâm Hữu Kỳ đương nhiên hiểu lời nói của Lâm Tuấn Trì.
Thế nhưng, anh lại không hiểu nổi chính bản thân mình.
Lâm Tuấn Trì lại nói: “Nhưng em đừng lo lắng! Dù sao em và Hiểu Ninh cũng không phải anh em ruột nên chuyện yêu đương không có vấn đề gì đâu.
Chỉ là nếu muốn tiến đến chuyện kết hôn thì sẽ phải nghe thấy vài người nói ra nói vào thôi.”
“Anh im miệng!” Lâm Hữu Kỳ quát, “Anh đang nói cái quái gì vậy? Cái gì mà kết hôn với yêu đương? Tôi và Lâm Hiểu Ninh là bạn của nhau, mai sau cả hai chúng tôi sẽ không kết hôn.
Chúng tôi sẽ cùng nhau nhận con nuôi, sau đó sống một cuộc sống như mẹ nuôi hiện tại.”
Nghe đến đây, Lâm Tuấn Trì không nhịn được, liền ngoác miệng cười ha hả: “Không kết hôn mà cùng nhau nhận con nuôi… Haha… Hữu Kỳ… Em chọc anh cười chảy nước mắt rồi… Muốn cùng Hiểu Ninh nhận con nuôi, vậy sao không cùng con bé kết hôn rồi sinh con luôn đi! Thật là không hiểu nổi suy nghĩ của em mà…”
Lâm Hữu Kỳ nghe Lâm Tuấn Trì nói đến chuyện kết hôn sinh con thì hai tai đỏ bừng, khuôn mặt nóng ran.
Anh tự dưng cảm thấy ngượng ngùng, liền lúng túng nói: “Cái gì mà kết hôn sinh con… Chúng tôi là bạn bè trong sáng, không phải là kiểu quan hệ… sinh em bé…”
Lâm Tuấn Trì vừa nhịn cười xong, nhưng nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói vậy thì lại tiếp tục ngoác miệng cười: “Bạn bè trong sáng? Trời ạ!...!Hữu Kỳ ơi Hữu Kỳ… Em đang giả vờ ngây thơ hay là thật sự ngây thơ đến nỗi ngốc nghếch như vậy?...!Em nghĩ mình thật sự chỉ coi Hiểu Ninh là bạn hả?”
“Chứ không thì sao nữa?” Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, “Tôi luôn coi Hiểu Ninh là bạn của mình.”
Lâm Tuấn Trì nghe đến đây thì vừa buồn cười vừa thấy tức.
Anh không nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ bình thường thông minh nhưng trong phương diện tình cảm lại ngốc đến mức này.
Mặc dù bình thường không thân thiết với Lâm Hữu Kỳ.
Nhưng dù sao cũng là anh em nên Lâm Tuấn Trì liền tốt bụng nói với Lâm Hữu Kỳ: “Giữa nam và nữ có thể có tình bạn trong sáng, nhưng giữa em và Lâm Hiểu Ninh thì anh dám chắc là không thể.”
Lâm Hữu Kỳ siết chặt bàn tay, hỏi: “Anh đang nói điều ngớ ngẩn gì vậy?”
“Anh đang nói rằng tình cảm em dành cho HIểu Ninh không phải tình cảm bạn bè, mà là tình yêu đấy! Khi Hiểu Ninh ở gần người đàn ông khác, em ghen.
Khi người khác nghĩ em và Hiểu Ninh là anh em, em khó chịu.
Khi anh nói rằng em và Hiểu Ninh nên tách nhau ra, em nổi nóng.
Đây rõ ràng không chỉ là tình bạn đơn thuần.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì đã bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Anh định lên tiếng nói gì đó thì Lâm Tuấn Trì lại bảo: “Em thậm chí đã nghĩ đến việc cùng Hiểu Ninh nhận con nuôi, vậy chắc là em đã có ý định sống suốt đời với Hiểu Ninh, phải không?”
Lâm Hữu Kỳ sững người.
Đúng.
Anh muốn sống với Hiểu Ninh mãi mãi.