Lâm Hiểu Ninh hùng hổ dọa Lâm Hữu Kỳ: “Cậu mà đưa cho tôi nhiều tiền thì tôi có khi sẽ không kìm lòng được.
Tôi sẽ đem tiền của cậu đi mua nhà, mua xe, mua quần áo, mỹ phẩm,...!Tôi sẽ hưởng thụ cuộc sống xa hoa, khiến cho thẻ của cậu hết sạch không còn một đồng đấy!”
Lâm Hiểu Ninh nói xong thì tưởng mình có thể dọa được Lâm Hữu Kỳ một chút.
Không ngờ, anh lại nhoẻn miệng cười rồi bảo: “Tôi đã nói đồ của tôi chính là đồ của cậu mà.
Cậu thích thì cứ tiêu thoải mái.
Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, tôi sẽ kiếm tiền cho cậu tiêu.”
Lâm Hiểu Ninh bị lời nói của Lâm Hữu Kỳ làm cho ngây ngẩn.
Tự dưng, cô cảm thấy Lâm Hữu Kỳ giống y như là một tên ngốc lụy tình vậy.
Tiền đem hết cho người mình thích như vậy, chẳng lẽ không sợ rằng người mình thích sẽ ôm tiền bỏ chạy à?
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy còn may vì người xuyên sách là cô.
Chứ nếu để cô gái nào đó tham lam xuyên tới, lừa Lâm Hữu Kỳ ngây thơ giao ra hết tiền rồi bỏ trốn thì không biết Lâm Hữu Kỳ sẽ tội nghiệp đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Ninh quyết định phải giữ tiền hộ Lâm Hữu Kỳ.
Nếu không mai sau Lâm Hữu Kỳ lại bị cô gái nào đó lừa hết tiền thì toi.
“Được rồi!” Lâm Hiểu Ninh nói, “Chỗ thẻ này tôi sẽ giữ.” Nói đến đây Lâm Hiểu Ninh mới nhớ ra: “Nhưng mà tôi giữ thẻ của cậu rồi thì cậu lấy đâu ra tiền tiêu?” Lâm Hiểu Ninh nói xong thì nghĩ rằng nên đưa cho Lâm Hữu Kỳ một, hai tấm thẻ.
Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại nói: “Đừng lo! Tôi có quỹ đen rồi.”
Quỹ đen?
Sao nghe giống như mấy anh chồng cất giấu quỹ đen sau khi kết hôn vậy?
Lâm Hiểu Ninh thầm mắng bản thân lại suy nghĩ linh tinh.
Thế nhưng, cô không biết rằng suy nghĩ linh tinh của cô lại giống y như suy nghĩ của Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ cảm thấy bản thân giống như đang giấu vợ quỹ đen vậy.
Anh nghĩ giấu quỹ đen là không đúng, nhưng nếu không giữ lại chút tiền thì làm sao có thể mua quà cho Lâm Hiểu Ninh? Sắp tới anh còn phải đi mua quà để tỏ tình nữa.
Lúc trước, Lâm Tuấn Trì cũng nói với anh rằng con gái rất thích được nhận quà.
Vì thế, anh quyết định từ giờ về sau kiếm ra tiền thì sẽ đưa cho Lâm Hiểu Ninh chín phần, còn một phần còn lại thì anh sẽ giữ để mua quà cho Lâm Hiểu Ninh.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh sau khi quyết định giữ thẻ hộ Lâm Hữu Kỳ thì liền đem thẻ cất đi.
Cô còn dặn anh: “Lúc nào cần tiền thì nói với tôi, tôi sẽ đưa cho cậu.”
“Tôi bảo là tôi có quỹ đen rồi mà.” Lâm Hữu Kỳ nói, “Tiền tôi đưa cho cậu thì là của cậu.
Cậu cứ tiêu xài thoải mái.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì thầm nghĩ Lâm Hữu Kỳ đúng là ngốc hết chỗ nói.
Không ngờ ngay sau đó, anh lại đòi hỏi: “Tiền của tôi bây giờ đã giao cho cậu rồi.
Cậu cũng nên thưởng cho tôi một chút đi chứ!”
Lâm Hiểu Ninh bật cười, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là không ai cho không ai cái gì.
Lâm Hữu Kỳ xem ra cũng không hề ngốc.
Mang tiền dâng hết cho mình để mình thưởng cho cậu ấy thứ mà cậu ấy cần, đúng là một nước đi hay!
Lâm Hiểu Ninh hỏi: “Vậy cậu muốn tôi thưởng cậu cái gì?” Lâm Hiểu Ninh thắc mắc một người chẳng thiếu thứ gì như Lâm Hữu Kỳ thì cần gì ở cô.
Không nghĩ rằng, anh tiến đến bên cạnh cô, sau đó chỉ tay vào má mình rồi nói: “Hôn vào má tôi, xem như là phần thưởng đi!”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh ngây ngốc nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ khi nói ra đề nghị này thì khá ngại ngùng.
Nhưng để được Lâm Hiểu Ninh hôn, Lâm Hữu Kỳ đành lấy hết can đảm ra để nói ra yêu cầu của mình.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy yêu cầu của Lâm Hữu Kỳ rất là quen thuộc.
Tất nhiên! Không phải lần trước chính Lâm Hiểu Ninh cũng đã yêu cầu Lâm Hữu Kỳ hôn má mình thay cho lời cảm ơn đấy sao? Và sau đó, Lâm Hữu Kỳ không những hôn má, mà còn hôn luôn cả môi của Lâm Hiểu Ninh.
Nhớ đến đây, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy vô cùng xấu hổ, liền bảo: “Cậu chọn phần thưởng khác đi.
Chúng ta là bạn bè… Hôn má không tiện.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì tâm trạng vui vẻ liền tuột dốc.
Không cẩn thận, anh lại lỡ miệng: “Đến cả môi cũng hôn rồi mà còn bảo hôn má không tiện.”
Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức đỏ bừng mặt khi nghe thấy câu nói này.
Còn Lâm Hữu Kỳ nói dứt lời mới nhận ra mình đã lỡ miệng.
Dù sao lần hôn môi đó cũng chỉ là vô tình.
Lâm Hữu Kỳ cũng biết bạn bè bình thường chẳng ai lại hôn môi nhau.
Vì vậy, để Lâm Hiểu Ninh không giận, Lâm Hữu Kỳ vội vàng sửa lại lời nói: “Chúng ta là bạn bè, hôn môi không được nhưng hôn má thì vẫn được mà.
Lần trước cậu cũng bảo tôi hôn má cậu còn gì? Tôi đã hôn má cậu rồi nên bây giờ cậu nhất định phải hôn tôi.”
Lâm Hiểu Ninh vốn đang ngại ngùng.
Nhưng nghe Lâm Hữu Kỳ nói xong mấy lời này, cô không thể nào không thầm mắng anh: Ngang ngược!
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh thật ra không phải không muốn hôn má Lâm Hữu Kỳ.
Cô nghĩ mặc dù mình không phải người yêu anh, nhưng anh cũng đã nói rằng anh sẽ không yêu đương, không kết hôn mà sống với cô mãi mãi.
Như vậy thì có thể nói cô và anh chính là bạn đời của nhau rồi.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy mình là bạn đời của Lâm Hữu Kỳ thì hôn vào má anh một cái chắc cũng không sao.
Thế là cô gật đầu, đồng ý yêu cầu hôn má của Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, liền nhắm mắt mong chờ nụ hôn của Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh ngại ngùng kiễng chân, từ từ tiến gần đền bên má của Lâm Hữu Kỳ rồi đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Sau đó, vì ngại ngùng nên rất nhanh Lâm Hiểu Ninh đã kết thúc nụ hôn.
Lâm Hữu Kỳ đương nhiên cảm thấy chưa đủ nên liền hỏi: “Sao cậu hôn có chút xíu vậy?” Lâm Hữu Kỳ lại chỉ vào má mình: “Hôn lại đi!”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì ngượng ngùng, liền nói: “Hôn vậy là đủ rồi.”
Lâm Hữu Kỳ bất mãn nhưng cũng không dám bắt ép Lâm Hiểu Ninh hôn lại.
Tuy nhiên, anh lại chỉ vào bên má bên kia rồi nói: “Má bên này cậu còn chưa hôn đâu đấy.
Cậu phải hôn cho đầy đủ vào.
Tôi nhiệt tình với cậu như vậy, cậu đừng có mà đối xử qua loa với tôi.”
Lâm Hiểu Ninh vô cùng ngượng ngùng nhưng không biết từ chối như thế nào.
Mà thực chất, cô cũng không hề muốn từ chối.
Thế là đắn đo do dự một hồi, Lâm Hiểu Ninh lại gật đầu đồng ý tiếp tục hôn Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ vui vẻ, liền cúi thấp đầu xuống để Lâm Hiểu Ninh hôn.
Trái tim Lâm Hiểu Ninh lúc này đập vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho cô lo rằng khi ở gần Lâm Hữu Kỳ, anh sẽ nghe thấy nhịp đập của trái tim cô.
Hơn nữa, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy căng thẳng và xấu hổ nên sợ rằng hiện tại mặt mình đang đỏ, Lâm Hữu Kỳ sẽ nhìn thấy.
Thế là cô nhanh chóng hôn “chụt” vào má Lâm Hữu Kỳ một cái rồi định rời đi để Lâm Hữu Kỳ không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ đã rút được kinh nghiệm từ nụ hôn trước.
Vì vậy, anh liền giữ chặt sau gáy Lâm Hiểu Ninh, không cho cô rời đi.
Lâm Hiểu Ninh có chút hoảng loạn.
Một giây, hai giây,..., năm giây.
Sau năm giây, Lâm Hữu Kỳ mới thả tay.
Lâm Hiểu Ninh liền vội vàng rời môi khỏi má Lâm Hữu Kỳ rồi lùi lại vài bước.
Không ngờ rằng, Lâm Hữu Kỳ lại tiến đến, hôn lên má phải của Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh bị nụ hôn này làm cho ngơ ngẩn.
Trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, còn cơ thể thì cứng đờ, không thể di chuyển.
Một giây, hai giây,..., năm giây.
Sau năm giây, nụ hôn của Lâm Hữu Kỳ kết thúc.
Lâm Hiểu Ninh lúc này mới hoàn hồn, liền lớn tiếng với Lâm Hữu Kỳ: “Cậu làm gì vậy? Sao tự nhiên lại hôn tôi chứ?”
Lâm Hữu Kỳ thản nhiên đáp: “Lần trước tôi mới hôn một bên má nên lần này hôn má còn lại cho đều nhau.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì vừa ngại vừa tức, liền đuổi Lâm Hữu Kỳ ra khỏi phòng mình.
Lâm Hữu Kỳ đã đạt được mục đích nên cũng vui vẻ rời khỏi phòng Lâm Hiểu Ninh.
Tối hôm đó, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ vẫn cùng nhau học bài như ngày thường.
Tuy nhiên, bầu không khí giữa hai người rõ ràng đã thay đổi rất nhiều.
Sau khi học xong, Lâm Hữu Kỳ trở về phòng liền nhắn tin cho Lâm Tuấn Trì để nhờ anh tư vấn tình cảm.
Lâm Tuấn Trì rất nhiệt tình giúp đỡ cậu em trai, dạy cho em trai vô số bí quyết lấy lòng phái nữ.
Lâm Hữu Kỳ vì Lâm Hiểu Ninh nên rất chăm chỉ học tập.
Học xong, anh lại bắt đầu lập kế hoạch tỏ tình.
Hai tuần sau.
Kế hoạch tỏ tình vẫn chưa đâu vào đâu.
Mặc dù đã nhờ Lâm Tuấn Trì giúp nhưng Lâm Hữu Kỳ vẫn chưa tìm được cách tỏ tình nào thật hoành tráng, khiến Lâm Hiểu Ninh nhớ mãi không quên.
Lúc đầu, Lâm Hữu Kỳ vốn định hẹn Lâm Hiểu Ninh đến một nhà hàng sang trọng để thổ lộ lòng mình.
Nhưng dạo này việc học lại quá bận rộn, đến chủ nhật Lâm Hiểu Ninh lại đi mua sắm cùng mẹ nuôi nên Lâm Hữu Kỳ không thể hẹn cô đi chơi được.
Lâm Tuấn Trì bèn bảo: “Chuyện tỏ tình nên đợi một thời gian nữa, không nên nóng vội.
Bây giờ Hiểu Ninh hầu như ngày nào cũng phải đi học nên đầu óc chắc sẽ căng thẳng.
Vì vậy em nên đợi đến kỳ nghỉ, không cần phải đi học, tâm trạng Hiểu Ninh sẽ thoải mái.
Đến lúc đó tỏ tình sẽ dễ thành công hơn.”
Lâm Hữu Kỳ sau khi nghe Lâm Tuấn Trì nói thì suy nghĩ mất một thời gian khá lâu.
Cuối cùng, anh cũng quyết định đợi đến kỳ nghỉ sẽ hẹn Lâm Hiểu Ninh đi chơi rồi tỏ tình với cô.
Còn trong thời gian này, anh sẽ chuẩn bị thật tốt kế hoạch tỏ tình.