Nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói rằng cô đi ăn với Lâm Hữu Kỳ thì Lâm Thế Lăng, Lâm Tuấn Trì và cả Lâm Mộng Na đều hết sức ngạc nhiên.
Chỉ có Lâm Hữu Kỳ sau khi nghe xong là giận xanh mặt, liền quay lại nhìn Lâm Hiểu Ninh bằng ánh mắt sắc lẹm.
Đã vậy, Lâm Hiểu Ninh còn nói với Lâm Mộng Na: “Là con đãi cậu ấy ăn đấy!”
Lâm Tuấn Trì nghe thấy thế thì cười ha hả, sau đó trêu chọc Lâm Hữu Kỳ: “Sao em lại để con gái mời thế hả?”
Lâm Hữu Kỳ bực mình, liền đứng phắt dậy rồi lớn tiếng với Lâm Tuấn Trì: “Thì sao? Liên quan đến anh à?”
Nói xong, Lâm Hữu Kỳ đưa mắt lườm Lâm Hiểu Ninh một cái, sau đó bỏ luôn bữa mà đi lên trên tầng.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì thầm nghĩ Lâm Hữu Kỳ hơi tí là giận.
Lâm Mộng Na thì lại rất vui vẻ vì chuyện Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ ăn chung với nhau nên liền nói với Lâm Hiểu Ninh:
“Hữu Kỳ hơi khó gần, trước nay đều không có bạn bè, cũng chẳng có bạn học nào tiếp cận được thằng bé.
Bây giờ con có thể cùng thằng bé đi học, còn cùng thằng bé đi ăn ở trường thì mẹ thật sự rất vui mừng.”
“Mẹ hy vọng từ nay hai đứa sẽ thân thiết, gắn bó và quan tâm nhau hơn nữa.
Nhưng mà Hữu Kỳ lại không giỏi trong việc tạo dựng mối quan hệ, vì vậy mẹ mong con có thể chủ động trò chuyện, mời thằng bé đi ăn, mời thằng bé đi chơi, có được không Hiểu Ninh?”
Lâm Hiểu Ninh làm sao có thể từ chối, vì vậy chỉ đành trả lời: “Được ạ.”
Tuy nhiên, cô thật sự chẳng ưa Lâm Hữu Kỳ, mà Lâm Hữu Kỳ cũng cực kỳ ghét cô.
Cho nên, Lâm Hiểu Ninh nghĩ xem ra cô phải phụ sự mong đợi của mẹ nuôi rồi.
Đến lúc ăn tối xong.
Lâm Hiểu Ninh ngồi dưới phòng khách một lúc rồi lên tầng.
Lúc mới bước lên tầng ba, Lâm Hiểu Ninh thấy cửa phòng ngủ của Lâm Hữu Kỳ đang mở.
Vì tò mò, cô từ từ đến gần, sau đó ngó vào bên trong thì thấy Lâm Hữu Kỳ đang đứng ngay ở gần cửa.
Thấy Lâm Hiểu Ninh, Lâm Hữu Kỳ liền tiến tới, kéo cô vào trong phòng mình.
Lâm Hiểu Ninh bất ngờ nên không kịp phản kháng, dễ dàng bị Lâm Hữu Kỳ kéo vào trong.
Ngay sau đó, Lâm Hữu Kỳ đóng sầm cửa lại, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Ninh bằng ánh mắt hình viên đạn.
Lâm Hiểu Ninh hơi căng thẳng, vô thức nuốt nước bọt “ực” một cái.
Sau đó, cô hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Hữu Kỳ nhìn Lâm Hiểu Ninh rồi đe dọa: “Tôi có thể cho cậu ngồi chung xe.
Nhưng nếu ở trường, cậu còn bám lấy tôi như hôm nay thì tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu được yên đâu.
Mà khi ở nhà thì cũng đừng làm ra vẻ là mình thân thiết với tôi.
Nếu không thì bằng mọi cách, tôi sẽ tống cổ cậu ra khỏi cái nhà này đấy, đồ phiền phức.”
Lâm Hiểu Ninh nghe xong mấy lời này của Lâm Hữu Kỳ thì cảm thấy thật ngớ ngẩn..
Anh nói ở trường cô bám lấy anh ư?
Anh nói ở nhà cô làm ra vẻ thân thiết với anh ư?
Lại còn nói cô là đồ phiền phức á?
Trời ạ!
Lâm Hiểu Ninh trừng mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ, sau đó lớn tiếng hỏi: “Bộ cậu mắc bệnh ảo tưởng à?”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì nhíu mày: “Cái gì?”
“Cái gì à? Cái bệnh ảo tưởng đấy!” Lâm Hiểu Ninh nói, “Cậu nghĩ cậu là ai mà tôi phải bám lấy cậu rồi ra vẻ thân thiết với cậu hả? Đồ xấu tính!”
Lâm Hữu Kỳ nghe tới đây thì tức đến run người, liền lớn tiếng: “Cậu nói ai xấu tính?”
Lâm Hiểu Ninh nhìn thẳng vào mắt Lâm Hữu Kỳ rồi đáp: “Tôi nói cậu đấy, đồ xấu tính! Người gì đâu mà tối ngày đều khó ở, cái nết thì tỉ lệ nghịch với cái mặt.”
Lâm Hữu Kỳ lúc này đã tức đến nỗi trong mắt nổi đầy tơ máu.
Hai bàn tay anh siết chặt lại, nhưng cuối cùng lại không biết phải làm gì để trừng trị Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh cũng đang bực mình, liền lườm anh một cái rồi đi lướt qua anh, sau đó mở cửa, rời khỏi phòng của anh.
Trước khi đi, cô không quên đóng “sầm” cửa lại một cái.
Sáng hôm sau.
Đến lúc đi học, Lâm Hiểu Ninh lên xe, ngồi ở ghế phụ bên cạnh bác tài xế.
Lâm Hữu Kỳ ngồi phía sau, không thèm nhìn Lâm Hiểu Ninh một cái.
Lâm Hiểu Ninh cũng chẳng để ý đến Lâm Hữu Kỳ.
Đến lúc tới cổng trường, Lâm Hữu Kỳ xuống xe rồi vào trường trước.
Lâm Hiểu Ninh vì muốn tránh xa Lâm Hữu Kỳ nên cố ý đợi anh đi một lúc rồi mới xuống xe.
Đến giờ cơm trưa.
Lâm Hiểu Ninh xuống canteen thì nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ đang ngồi ở một góc dùng bữa.
Và đương nhiên, cô chọn một chỗ ngồi cách thật xa với chỗ ngồi của anh để không phải nhìn thấy cái bản mặt khó ở của anh, kẻo lại làm ảnh hưởng tới tâm trạng dùng cơm của mình.
Kết quả, có vài bạn học sinh chụp ảnh hai người, sau đó đăng lên diễn đàn trường.
[Lâm Hữu Kỳ và bạn gái xinh đẹp đã chia tay.
Anh em chúng ta có cơ hội cưa đổ gái xinh rồi.]
[Lâm Hiểu Ninh - cô bạn gái xinh đẹp của Lâm Hữu Kỳ ngồi ăn một mình ở canteen.
Nhan sắc thật sự không thể đùa được.
Xem ra năm nay, cô ấy sẽ là hoa khôi trường mình rồi.]
[Lâm Hiểu Ninh - bóng hồng mới xuất hiện ở trường chúng ta.
Tôi ước gì mình có thể làm bạn trai của cô ấy.]
Những bài viết về Lâm Hiểu Ninh có lượt tương tác rất cao trên diễn đàn trường.
Vậy mà đến lúc tan học, Lâm Hiểu Ninh vẫn không hề biết đến sự tồn tại của những bài viết đó.
Mà Lâm Hữu Kỳ cũng chẳng bao giờ lên diễn đàn trường nên cũng chẳng biết gì.
Chỉ là lúc tan học, anh đang trên đường đi ra cổng trường thì lại nghe thấy có vài người thì thầm to nhỏ:
“Bạn Lâm Hiểu Ninh mới chuyển tới trường mình xinh quá là xinh luôn.”
“Hoa khôi năm nay của trường mình chắc là Lâm Hiểu Ninh rồi.”
“Sao Lâm Hiểu Ninh lại có khuôn mặt đẹp thế không biết.”
“Tôi mà có khuôn mặt của Lâm Hiểu Ninh thì tôi soi gương cả ngày.”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy mấy lời này thì hừ lạnh.
Lâm Hiểu Ninh mà đẹp sao? Chẳng đẹp chút nào cả.
Mấy người khen cô xinh chắc là có vấn đề về mắt rồi.
Lâm Hữu Kỳ đang nghĩ như vậy thì một bạn nam sinh đang đi gần anh bỗng nhiên kích động nói: “Ôi chúng mày ơi! Kia là Lâm Hiểu Ninh có đúng không?”
“Đúng rồi đúng rồi! Chính là cô ấy đấy! Đẹp quá đi mất.”
“Đâu? Lâm Hiểu Ninh ở đâu?”
Một nam sinh nghe được câu hỏi thì liền chỉ tay về phía Lâm Hiểu Ninh ở cách đó khá xa rồi nói: “Ở kia kìa!”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy liền nhíu mày.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại nhìn theo hướng mà nam sinh kia chỉ.
Và thế là trong vô vàn học sinh đang mặc đồng phục, không hiểu tại sao anh lại dễ dàng nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh với mái tóc dài đang từ từ bước đi.
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ vụt qua khiến cho mái tóc của Lâm Hiểu Ninh tung bay theo gió.
Vào khoảnh khắc đó, Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên ngẩn ngơ, hai mắt thẫn thờ nhìn Lâm Hiểu Ninh không rời.
Và rồi, một suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu của anh:
Hình như mắt mình cũng có vấn đề rồi..