Buổi chiều.
Lâm Thế Lăng bước vào một quán cafe sang trọng.
Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Lâm Thế Lăng thì đã nhận ra anh ta, liền dẫn anh ta đến bàn đã đặt trước.
Lâm Thế Lăng trong lòng cảm thấy có chút miễn cưỡng.
Công việc ở công ty còn nhiều, vậy mà Lâm Mộng Na lại muốn anh ta đến đây để xem mắt.
Sáng nay, anh đã gặp một đối tượng xem mắt rồi.
Cô ta có gia cảnh tốt, học vấn cao, nhưng nhân cách lại không ra gì.
Vì thế, Lâm Thế Lăng đã ngay lập tức nói với Lâm Mộng Na rằng mình không thể hẹn hò với người như vậy.
Không nghĩ rằng buổi chiều, Lâm Mộng Na lại sắp xếp cho anh một buổi xem mắt nữa.
Lâm Thế Lăng thật sự vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn nghe lời mẹ.
Hơn nữa dù sao anh cũng đã đến tuổi kết hôn, nên tìm một người thích hợp để cùng nhau chung sống.
Chỉ là nếu có thể, anh ta muốn tìm được một người mà mình thật sự thích.
Thế nhưng, người Lâm Thế Lăng thích - Lâm Hiểu Ninh đã từ chối anh ta rồi.
Anh ta không biết mình còn có thể thích ai hơn Lâm Hiểu Ninh nữa không.
“Xin chào.” Lâm Thế Lăng đang ngồi nhâm nhi ly cà phê thì một cô gái đi tới, mỉm cười nói lời chào với anh ta rồi ngồi xuống phía đối diện.
Cô gái này có mái tóc dài ngang eo, trên người mặc một bộ váy màu tối dài đến gần mắt cá chân, chân đeo một đôi giày bệt.
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Thế Lăng với cô gái này là: Rất xinh đẹp.
.
Từ trước đến nay, những người con gái có thể khiến Lâm Thế Lăng cảm thấy xinh đẹp không nhiều.
Trong số họ, Lâm Hiểu Ninh nhất định là người xinh đẹp nhất, còn cô gái trước mặt này thì đứng số hai.
Lúc này, cô gái giới thiệu: “Chào anh, tôi tên là Hà Vân San, năm nay hai mươi tư tuổi, là giáo viên trung học.”
Lâm Thế Lăng gật đầu, sau đó cũng giới thiệu bản thân mình.
Hà Vân San chăm chú lắng nghe, sau đó mỉm cười: “Tôi biết anh.
Anh rất nổi tiếng, còn thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh.
Tôi có rất nhiều người bạn là fan của anh.
Hôm nay nghe nói đối tượng xem mắt của tôi là anh, các bạn của tôi đều cảm thấy rất ngưỡng mộ.”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì mỉm cười.
Mặc dù chỉ là một nụ cười xã giao bình thường nhưng cũng đủ khiến Hà Vân San ngồi phía đối diện cảm thấy vui vẻ.
Trong nguyên tác, Hà Vân San thích Lâm Thế Lăng.
Nhưng sau khi biết Lâm Thế Lăng thích nữ chính, cô đã từ bỏ và âm thầm ủng hộ cho hai người.
Nhưng bây giờ, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hiểu Ninh không ở bên nhau, Hà Vân San cũng không biết Lâm Thế Lăng thích Lâm Hiểu Ninh nên mới đến xem mắt.
Cô ấy chỉ biết rằng Lâm Thế Lăng từng hẹn hò với Trần Uyển Đồng nhưng hiện tại đã chia tay.
Vậy mà không ngờ rằng, Trần Uyển Đồng bỗng nhiên lại xuất hiện.
“Lâm Thế Lăng!” Trần Uyển Đồng đứng ở phía xa hét lớn tên của Lâm Thế Lăng.
Các nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động thì liền đi tới, nhưng hai người vệ sĩ của Trần Uyển Đồng liền chặn bọn họ lại.
Lúc này, phía sau Trần Uyển Đồng vẫn còn có một người vệ sĩ nữa.
Từ khi bị đe dọa, cô ta ngày ngày đều sợ hãi, không dám ra ngoài một mình.
Sáng hôm nay, một người bạn của Trần Uyển Đồng nói rằng nhìn thấy Lâm Thế Lăng đi xem mắt, Trần Uyển Đồng đã vô cùng tức giận.
Đầu chiều hôm nay, Trần Uyển Đồng cùng vệ sĩ lén theo dõi phía sau Lâm Thế Lăng.
Kết quả, Lâm Thế Lăng lại tiếp tục xem mắt.
Đã vậy, đối tượng xem mắt của anh ta lại vô cùng xinh đẹp.
Trần Uyển Đồng cảm thấy lo sợ người đàn ông của mình bị cướp đi nên mặc cho vệ sĩ ngăn cản, cô ta vẫn xông vào phá đám.
“Lâm Thế Lăng! Tại sao anh lại đi xem mắt? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Lâm Thế Lăng nhíu mày, khó chịu mà nói: “Tôi và cô đã chia tay rồi, mong cô đừng làm phiền tôi nữa.”
“Chia tay?” Trần Uyển Đồng bắt đầu rơi mấy giọt nước mắt cá sấu, “Em vẫn còn yêu anh, anh cũng còn yêu em, chúng ta có thể quay lại mà…”
Lâm Thế Lăng nghe đến đây thì vô cùng mất kiên nhẫn, liền nổi nóng: “Cô Trần, tôi thật sự đã không còn tình cảm với cô nữa.
Mong cô hãy tự trọng!”
Nghe vậy, Trần Uyển Đồng vừa tổn thương vừa phẫn uất.
Nhưng cô ta không tin Lâm Thế Lăng lại thật sự hết yêu mình.
Cô ta nghĩ nhất định trong lòng Lâm Thế Lăng vẫn còn một vị trí dành cho cô ta.
Lại nhìn sang Hà Vân San xinh đẹp trước mắt, Trần Uyển Đồng lại càng tức giận, liền lên tiếng mắng chửi: “Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Sao mày dám đi xem mắt với người đã có người yêu? Bố mẹ mày không dạy mày à? Còn không mau cút đi cho khuất mắt tao?”
Nghe thấy những lời nhục mạ này, Lâm Thế Lăng vô cùng phẫn nộ.
Nhưng anh ta đang định lên tiếng đáp trả Trần Uyển Đồng thay cho Hà Vân San thì cô ấy đã đứng dậy, thẳng thắn lên tiếng:
“Theo như tôi được biết, cô Trần và anh Lâm đã chia tay từ rất lâu rồi.
Tôi đã tìm hiểu rất kỹ càng rồi mới đến đây xem mắt, thế nhưng cô Trần lại tuôn ra những lời lẽ xúc phạm tôi.
Cô hành động như vậy, tôi có thể kiện cô đấy!”
Nghe Hà Vân San nói, Trần Uyển Đồng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong khi đó, Lâm Thế Lăng lại khẽ nhếch môi cười.
Trần Uyển Đồng vô tình thấy được biểu cảm vui vẻ của Lâm Thế Lăng thì cảm thấy mất mặt, liền hét lên một tiếng rồi vung tay, định tát Hà Vân San.
Nhưng may sao, Lâm Thế Lăng phản ứng nhanh, kịp thời giữ lấy tay Trần Uyển Đồng rồi hất tay cô ta ra.
Trần Uyển Đồng thấy Lâm Thế Lăng bảo vệ người phụ nữ khác thì vô cùng căm tức, liền chất vấn: “Tại sao anh lại che chở cô ta?”
Lâm Thế Lăng nghiêm mặt, nói: “Thấy có người vô duyên vô cớ bị tấn công, tôi đương nhiên phải đứng ra bảo vệ.
Hơn nữa cô Hà còn là đối tượng xem mắt của tôi, làm sao tôi có thể trơ mắt đứng nhìn chứ?”
“Đối tượng xem mắt?” Trần Uyển Đồng cắn chặt răng, hung tợn nhìn về phía Hà Vân San rồi ra hiệu cho người vệ sĩ đứng sau mình xử lý cô ấy.
Người vệ sĩ gật đầu nhận lệnh, liền định tóm lấy Hà Vân San nhưng Lâm Thế Lăng lại đứng ra ngăn cản.
“Không được động vào cô ấy.”
Hà Vân San thấy hành động của Lâm Thế Lăng thì khẽ mỉm cười.
Nụ cười của cô khiến cho Trần Uyển Đồng phải tức điên lên.
Cô ta liền ra lệnh cho vệ sĩ: “Anh giữ chặt lấy Lâm Thế Lăng, còn tôi sẽ xử lý con ranh này.”
Nghe vậy, vệ sĩ liền định tóm lấy Lâm Thế Lăng.
Nhưng đúng lúc này, một nhóm vệ sĩ khác liền xông vào trong quán cafe.
Nhóm vệ sĩ này là người của Lâm Thế Lăng.
Lâm Thế Lăng nhìn thấy họ thì liền ra lệnh: “Bắt người phụ nữ này và mấy người đàn ông mặc quần áo vệ sĩ kia đi.”
Nhóm vệ sĩ nghe vậy thì liền xông tới bắt lấy Trần Uyển Đồng và ba người vệ sĩ của cô ta.
Trần Uyển Đồng hoảng sợ, không ngừng kêu la.
Lâm Thế Lăng nhìn dáng vẻ này của cô ta thì vô cùng ngao ngán.
Lại nhớ đến những chuyện cô ta đã làm với Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ, ánh mắt Lâm Thế Lăng liền tối sầm lại.
Anh ta nói với vệ sĩ của mình: “Bịt miệng cô ta lại rồi lôi ra ngoài, sau đó đem cô ta đến nhà họ Trần, cho ông bà Trần xem lại đứa con gái này của mình đi.”
Nghe thấy vậy, Trần Uyển Động trợn trừng mắt, không thể tin nổi vào điều mình vừa mới nghe.
Nhưng cô ta còn chưa kịp phản ứng lại, nhóm vệ sĩ của Lâm Thế Lăng kéo cô ta ra ngoài.
Thoáng chốc, xung quanh chỉ còn lại Lâm Thế Lăng và Hà Vân San.
Lâm Thế Lăng đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.
Hà Vân San cũng nhìn Lâm Thế Lăng, sau đó thì ngồi xuống ghế rồi đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
Lâm Thế Lăng im lặng hồi lâu rồi cũng ngồi xuống, sau đó nói với Hà Vân San: “Hôm nay đã làm cô kinh sợ rồi.”
Hà Vân San lắc đầu: “Không.
Tôi không sợ.”
Lâm Thế Lăng thấy dáng vẻ lắc đầu phủ nhận này thì vô thức khẽ nhếch môi cười.
Hà Vân San lại lặng lẽ thu lại nụ cười này vào trong mắt rồi lưu giữ ở sâu trong trái tim.
Sau đó, cô siết chặt bàn tay, cố gắng lấy hết dũng khí rồi nói: “Thật ra… Tôi đã thích anh từ lâu lắm rồi.”
Lâm Thế Lăng bị lời nói của Hà Vân San làm cho bất ngờ.
Cô đã thích anh từ lâu?
Lâm Thế Lăng có chút nghi vấn.
Hà Vân San biết anh vẫn còn hơi nghi ngờ lời nói của mình nên liền kể: “Hồi học cấp ba, tôi học cùng trường với anh.
Tôi nhỏ hơn anh hai tuổi, nên sau khi tôi học xong lớp thì anh cũng đã chuẩn bị vào đại học.”
“Vào ngày anh tốt nghiệp cấp ba, tôi đã muốn tỏ tình với anh nhưng cuối cùng lại không có dũng khí.
Vì vậy…” Nói đến đây, cổ họng Hà Vân San bỗng nhiên nghẹn lại.
Cô cố gắng hít thở một hơi thật sâu, sau đó nói tiếp: “Sau lần đó, tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh, hoặc là theo dõi anh qua những tờ báo kinh doanh.”
“Tôi thích anh, nhưng tôi cảm thấy địa vị của mình không hợp với anh nên đã không dám tiếp cận anh.
Tuy nhiên, không hiểu tại sao tôi lại có cơ hội trở thành đối tượng xem mắt của anh…” Hà Vân San nói đến đây thì khẽ mỉm cười, “Tôi thật sự rất vui…”
Nghe vậy, trái tim Lâm Thế Lăng bỗng lỡ một nhịp.
Chỉ là không nghĩ rằng, Hà Vân San lại nói: “Tôi đã rất vui.
Tuy nhiên… Tôi cũng đã thất vọng.”