‘Thế, em nghĩ sao?’ Jonas hỏi khi anh bước lùi ra khỏi nàng.
‘Tôi nghĩ về cái gì cơ?’ Nàng chớp mắt lên với anh khi nàng vừa rời tường và gạt mái tóc dài của mình ra khỏi mặt, mắt nàng lấp lánh xúc động, má nàng đỏ ửng và đôi môi gợi cảm sưng nhẹ vì những nụ hôn đói khát của họ.
Cơn đói đó đã làm Jonas đã quên mất không chỉ họ là ai mà còn cả họ đang ở đâu nữa. Tất cả những điều quan trọng với Jonas lúc đó là phải nếm Mac, ngấu nghiến đôi môi đỏ cám dỗ đó, ấn sức nóng của cơ thể anh lên nàng, ngón tay nàng trở nên lúng túng trong mái tóc anh khi đáp lại sự đòi hỏi khát khao nơi anh.
Jonas biết anh không được để cơ thể mình bị khuấy động, hoàn toàn bại trận bởi lí do anh là một chàng trai thiếu kinh nghiệm. Và anh không thích cảm giác không kiểm soát được. Anh không thích nó chút nào.
Môi anh xoắn lại. ‘Hai chúng ta phải có một căn phòng ở khách sạn cho trưa nay thôi.’
Mắt nàng mở rộng. ‘Chắc chắn là không!’ Nàng kêu lên bất bình.
‘Tại sao không?’ Anh chế giễu.
' Tại sao không à?’ Mac lặp lại khi nàng ném cho anh cái nhìn trừng trừng. ' Tôi không biết anh thường kết giao với loại phụ nữ nào nhưng, Jonas, tôi có thể chắc chắn với anh rằng tôi không tới khách sạn với đàn ông vào buổi trưa!’
' Tôi không bảo là em đi với số nhiều đàn ông, Mac, chỉ tôi thôi, ' anh lè nhè.
' Tôi đã nói là không!’ Nàng thở nặng nề trong cơn kích động, ngực của nàng nâng lên hạ xuống.
Một số thứ mà Jonas đã quá rõ khi anh nhìn xuống nàng và vật đàn ông của anh vẫn bị khuấy động mạnh mẽ đang đập lên một cách đau đớn hưởng ứng lại. ' Em muốn tôi, Tôi muốn em, vậy chết tiệt tại sao lại không cơ chứ?’ Anh khó chịu.
Anh sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn trong tình huống này nếu Mac chỉ nói vâng để hai người họ có thể tới khách sạn vào buổi trưa. Bằng cách đó anh sẽ cảm thấy nàng ít bí ẩn hơn anh biết. Ít hấp dẫn anh bây giờ hơn.
Vì Mac chắc chắn quay lại với sự say mê của anh. Chính sự đam mê mà nàng rõ ràng không có ý định làm bất kì điều gì thể hiện nó, có thể là không phải bây giờ lẫn trong tương lai. Anh biết ngay, buổi trưa của anh cũng sẽ giống sang nay không thoải mái chút nào, nhưng Mac định xử sự với sự khuấy động của chính mình như thế nào đây?
‘Trừ phi em đang cố gắng nói cho tôi là em không muốn tôi?” Anh thầm thì.
Mac không chắc cảm xúc mãnh liệt trong nàng bây giờ – thôi thúc muốn được tát vào cái khuôn mặt ngạo mạn của Jonas hay của chính mình khi nàng ngồi xuống và khóc cho chính sự ngu ngốc của mình.
Bởi vì anh đúng, chết tiệt anh. Nàng muốn anh. Nàng chưa bao giờ cảm thấy mong muốn cơ thể người đàn ông nào như thế này, thực tế là, cả cơ thể nàng bị thiêu cháy trong cơn đau nhức vì đòi hỏi. Một số việc mà Mac biết là sẽ gây phiền với nàng trong một thời gian dài sau khi anh quay lại văn phòng anh để tham dự buổi họp của mình chiều nay.
Nhưng nàng cũng chắc chắn là muốn tát anh. Để mang cái nhận thức về cơ thể xuống một cái mức thấp nhất bởi lời gợi ý họ nên có một căn phòng khách sạn cho trưa nay và thoả mãn lòng mong mỏi đó.
Nàng thật sự không phải là loại phụ nữ đó. Nàng chưa bao giờ làm bất cứ thứ gì quá xốc nổi để mà coi thường như hôn một người đàn ông nồng nhiệt ngay trước nhà hàng ăn, để một mình mình tới khách sạn với anh ta và nàng cũng không có ý định làm điều đó bây giờ với Jonas. Nàng có thể lặng lẽ chịu cơn đau nhức nhối nếu phải làm việc đó. Phóng đãng. Kích thích một cách nguy hiểm…
Nàng thận trọng ngả mặt về con người đang tức giận để đưa ra giải pháp cho một tình thế nguy hiểm. ‘Tôi muốn anh hay không, thì một buổi trưa trong một căn phòng ngủ khách sạn với một người đàn ông mà tôi hiểu rõ – và người tôi thực sự không muốn biết bất cứ gì hơn – là thứ không phải của tôi.’ Nàng nói với anh vẻ khinh miệt. ‘Nếu anh đang cảm thấy không hài lòng thì Jonas, tôi chắc rằng sẽ có nhiều phụ nữ anh có thể gọi, quá hạnh phúc khi được sử dụng buổi trưa để thoả mãn anh đấy!’
Mắt Jonas hẹp lại chỉ còn một khe nhỏ giá lạnh. ‘ Tôi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng với tình dục, Mac ạ.’
Bao gồm cả với nàng, nàng biết anh đang ngụ ý. Điều mà không nghi ngờ gì là đúng. Jonas còn trẻ, đẹp trai và giàu có đủ để thu hút bất kì một phụ nào mà anh quyết định là muốn. Anh chắc chắn không cần phiền muộn với chính mình vì một cô hoạ sĩ ương bướng, người rõ ràng chọc tức anh nhiều như nàng khuấy động anh.
Và Mac đã kích thích anh. Nàng đã cảm thấy sự cứng rắn chứng thứ khuấy động đó nhấn sát vào đùi khi Jonas hôn nàng.
Môi nàng mím lại. ‘Tôi thấy hay là chúng ta hãy quên bữa trưa đi,’ nàng nói lắp bắp. ‘Tôi thật sự không thấy đói nữa, mà tôi e là cả hai chúng ta—’
‘Không thức ăn, thế nào cũng được.’ Jonas càu nhàu.
‘Tôi ---’ Mac đột nhiên rời ra khi người phụ nữ đã cắt ngang họ vừa nãy giờ đã quay ra khỏi phòng VS nữ, bà ta ngoảnh lại khi bước qua họ và đi về phía sảnh đang ầm ĩ của nhà hàng. Sự bối rối của Mac trở thành mong muốn được báo thù. ‘Đừng lo lắng, tôi sẽ giải thích với Luciano rằng anh có một cuộc hẹn phải đi và không thể tham gia bất kì món ăn nhẹ nào mà anh ấy đã chuẩn bị.’
‘Tôi dời thời gian chiều của tôi lại rồi. Cuộc hẹn tiếp theo của tôi sẽ không có trong một tiếng nữa.’ Jonas nói với nàng.
Mắt nàng mở lớn. ‘Anh muốn chúng ta quay lại bàn và kết thúc bữa trưa cùng nhau à?’
Sau những việc xảy ra giữa hai người sao? Trong thâm tâm Jonas đã kết thúc hộ câu hỏi của Mac. Và câu trả lời cho nó là không, tất nhiên anh không muốn quay lại bàn và tiếp tục ăn bữa trưa cùng nhau như thể là chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh không chấp thuận Mac rời bỏ anh cứ như là vài phút trước chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Miệng anh mỏng lại. ‘Rõ ràng không,’ Anh đáp lại cụt ngủn. ‘Tôi sẽ giải quyết tờ hoá đơn và giải thích với Luciano rằng em có một cuộc hẹn trước đó.’
Mac nhướn mày.’ Tôi mời anh đi ăn trưa –’
‘Tôi sẽ trả hoá đơn, Mac.’ Jonas lặp lại một cách nghiêm khắc.
Mac tiếp tục nhièn lên anh khó chịu trong nhiều giây trước khi nhún vai một cách hờ hững.’ Được thôi. Thế nào cũng được.’ Giọng của nàng ngụ ý nàng chỉ muốn ra khỏi đây. Cách xa khỏi anh. Ngay bây giờ.
Một điều cần thiết, nàng lấy hết đà khi quay nhanh gót chân và bước xuống hành lang quay lại nhà hàng, cánh cửa đu đưa đóng lại sau nàng.
Jonas vẫn ở đó nhiều phút sau khi Mac rời đi, mắt nheo lại và biểu hiện dữ tợn khi anh nhận ra nàng đã không còn chỉ là vấn đề về một cuộc buôn bán nữa mà đã trở thành một vấn đề riêng tư.
Có thể nó sẽ được giải quyết một lần nếu họ lên giường cùng nhau…
Mac chân trần và chậm rãi ăn một mẩu bánh mì nướng cho bữa trưa khi nàng đi trả lời cho tiếng gõ cửa buổi chiều sau đó, một cái liếc nhanh qua cái lỗ tròn trên cửa nhìn vào nàng và nàng không biết người đàn ông có mái tóc hoa râm đứng trên đỉnh của cái cầu thang kim loại mặc giống như một công nhân với cả người là màu xanh, cùng một chiếc áo sơ mi carô dày. ‘Vâng?’ Nàng gợi ý lịch sự sau khi mở cửa.
‘Buổi chiều tốt lành, quý cô thân mến.’ Người đàn ông trung niên quay lại với một nụ cười. ‘Bob Jenkins. Tôi đến để thay cái kính cửa sổ.’
Lông mày Mac nhướn lên. ‘Thật tuyệt!’
Ông xem xét kĩ cái cửa sổ bị vỡ bên cạnh cửa ra vào. ‘Có một vụ đột nhập, phải không hử?’ Ông lắc lắc đầu. ‘Quá nhiều chuyện như thế xảy ra vào ngày nay. Không có chút tự trọng nào, đó mới là vấn đề. Không đối với người ta hay tài sản của họ.’
‘Đúng.’ Mac nghiêm khắc khi nàng lấy lại đống hỗn độn ra khỏi cái studio của nàng.
‘Chỉ mất một ít phút để sửa nó thôi.’ Bob Jenkins trao cho nàng nụ cười khuyến khích. ‘Tôi sẽ chỉ đi và lấy đồ của tôi trong cái xe tải.’
Mac làm cho ông một tách trà lúc ông quay lại cầu thang với đồ nghề và một ô cửa kính xuất hiện có size y hệt cái cửa kính đã bị vỡ. ‘Làm thế nào mà ông biết size cửa kính mà mang theo vậy?’
Người thợ kính nhấp một ngụm trà và đặt cái tách xuống trước khi ông bắt đầu làm việc trên khung cửa sổ. ‘Ông chủ rất giỏi trong việc phán đoán những thứ thế này.’ Ông giải thích.
Mac nhấp ngụm trà của mình khi nàng nhìn ông làm việc. ‘Là người đàn ông mà tôi đã nói chuyện điện thoại sáng nay à?’
‘Tôi không biết điều đó, quý cô thân mến.’ Bob Jenkins nhìn lên và trao cho nàng nụ cười toe toét. ‘Ông ấy chỉ nói với tôi tới đây phải bóp còi thật tử tế và thay cửa kính thôi.’
Mac không biết tại sao, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy nhân vật ‘ông chủ’ này không đơn giản. Có thể bởi vì nàng không gọi lại cho người đàn ông ở công ty sửa cửa kính để nói về cái size kính cửa bị vỡ. Hay là mong chờ bất cứ người nào đến từ công ti đó cho đến ngày mai vậy mà …
Nàng nhìn Bob thận trọng. ‘Chính xác thì ai là ông chủ vậy?’
Ông nhướn đôi mày hoa râm. ‘Tất nhiên là ông Buchanan rồi.’
Chính xác là điều Mac đã nghi ngờ – sợ hãi – nghe được!
Sau tình trạng căng thẳng vừa qua, Mac không mong chờ để nhìn hay nghe về Jonas lần nào nữa. Kể cả là bây giờ, nàng cũng không muốn nhìn hay nghe về anh mà anh chỉ kiêu ngạo gửi một trong những công nhân của anh tới để sửa cửa sổ bị vỡ cho nàng.
Tại sao?
Có phải Jonas đối xử với nàng như một ‘một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối’ người mà cần sự giúp đỡ của ‘một người đàn ông to cao, mạnh mẽ’ không?
Hay là Jonas thay cửa sổ vì anh biết anh hay ai đó làm việc cho anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho cái cửa vỡ trong lần đầu tiên?
‘Hiển nhiên vậy rồi.’ Mac trả lời người công nhân vẻ bối rối. ‘Nếu ông không phiền, Bob?’
‘Không vấn đề mà,’ Ông nhẹ nhàng đảm bảo với nàng.
Mac rất tức giận với sự độc tài của Jonas điều mà nàng không biết nó đã làm tất cả mọi thứ thành cơn tức giận sôi sục trong nàng. Anh ta nghĩ gì, quấy rầy gì theo cách này cơ chứ? Khi mà nàng đã nói với anh ta rằng nàng đã sắp xếp một người thợ kính đến vào ngày mai rồi?
Một sự sắp xếp rõ rành rành ngay khi anh thể hiện sự chê bai đủ để anh gọi một công nhân của chính anh đến và sửa ngay tắp lự cơ! Có phải hành động của Jonas bị thúc giục bở lương tâm tội lỗi của anh ta không? Hay là bởi thứ khác? Dù thế đi nữa thì Mac vẫn không có ý kiến gì. Thế là đủ rồi, chắc chắn là Jonas đang chĩa cái mũi kiêu ngạo của anh ta vào công việc của nàng.
Điều đó quá đúng!
‘Tôi có thể làm gì cho em vào thời gian này hả Mac?’ Jonas lấy cái cặp ra khỏi xe trước khi khoá nó lại và quay mặt ra với nàng vẻ mệt mỏi khi đi qua cái cửa kín có ánh sáng của hầm đỗ xe bên dưới toà căn hộ của anh.
Anh đã mơ hồ nhận ra, khi anh lái xe về nhà kết thúc cho một ngày tồi tệ và chết tiệt, thì một cái xe môtô đen theo sát anh. Anh đơn giản không nhận ra rằng Mac là người lái con xe môtô đó cho đến khi nàng theo anh vào trong bãi đỗ xe, dừng con xe đó ngay phía sau xe anh và bỏ cái mũ bảo hiểm đen ra, lắc mái tóc dài, đen như gỗ mun của mình buông lơi xuống vai. Cái áo da màu đen nàng đang mặc vừa như in, khít khao ôm lấy nàng và rõ ràng vạch ra đường nét đầy đặn của khuôn ngực nàng, cái eo và hông thon mảnh mai. Jonas không thể ngừng suy nghĩ là chúng chắc chắn có dáng vẻ hoàn hảo y như đường cong của mông nàng!
Nhưng không có cách nào mà Jonas có thể nhầm được thái độ rõ ràng thù địch trên khuôn mặt nàng hơn bất cứ thứ gì khi nàng xuống xe môtô, mắt lấp lánh với sự thách thức, làn môi đầy đặn thì mím chặt không cười.
Buổi chiều của Jonas đã không thoải mái như anh nghĩ là nó có thể rồi. Quá nhiều đến nỗi anh không thể có được sự tập trung vào buổi họp làm ăn của anh như thường.
Đó là do người phụ nữ đặc biệt này đã nhiễu loạn anh à? Mac rất đẹp, đúng, nhưng loại người hoang dã và giống như người Bô hem[]mới làm anh không bao giờ phải cầu khẩn trước đó. Tuyệt đối chả có gì về nàng mà anh hay bị thu hút ở một người phụ nữ. Nàng thấp và có mái tóc đen, nhỏ bé như trẻ con khác xa bộ ngực đầy đặn của nàng, và không hề ít rắc rối, nàng thậm chí còn cưỡi một con môtô, vì chúa!
Jonas không đặc biệt chú trọng tới con môtô, thậm chí anh còn thấy máy móc của nó như một con Harley, khung xe đen sáng bóng, màu bạc crom của nó cũng phát ra ánh sáng. Đã hàng tá lần rồi, Jonas tự nói với chính mình rằng Mac McGuire không phải loài phụ nữ của anh.
Thế nên vì cái chệt tiệt gì mà anh không thể ngưng nghĩ về nàng?
Mắt anh nheo lại. ‘Em không nghĩ – bất cứ lý do nào để em ở đây – theo sau tôi về nhà là đang mang theo một hành động cực đoan à?’
Miệng nàng mím chặt vì lời phê bình. ‘Có thể.’
Anh nhướn mày chế giễu. ‘Chỉ ‘có thể’ thôi sao?’
‘Đúng,’ nàng oán giận thừa nhận.
Mắt anh trở nên băng giá. ‘Thế em ở đây là vì….?’
Nàng liếc anh. ‘Anh gửi một người thợ kính tới sửa cửa sổ nhà tôi.’
‘Đúng’
Mắt nàng mở rộng.’ Anh thậm chí còn không định cố gắng phủ nhận nó à?’
Jonas cau có. ‘Tôi đoán là Bob đã nói với em tôi gửi anh ta đến phải không?’
‘Vâng’
‘Rồi quan điểm cố gắng phủ nhận của tôi là gì vậy?’ Anh suy luận thiếu kiên nhẫn.
Giờ đây Mac cảm thấy có chút ngu ngốc khi đối mặt thường xuyên với Jonas. Tức giận là cung bậc cảm xúc chủ đạo, khi nàng đợi phút hay đến khi Bob Jenkins thay xong cái cửa sổ, trước khi nàng mặc xong cái áo da và lấy môtô ra khỏi gara, lái nó tạt qua văn phòng của Jonas. Chỉ đúng lúc nhìn thấy Jonas đang lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của văn phòng anh trong chiếc xe thể thao màu xanh đen.
Cơn tức giận làm nàng không suy nghĩ gì mà lái xe theo anh về nhà, quay lại thành phố chỉ với một mục đích là nói chuyện với anh, Mac không có ý tưởng gì về việc đi vòng vòng quanh nhà mà không làm chính xác điều đó.
Ít nhất thì nàng đã mong Jonas lái xe về nhà, nó sẽ ít làm nàng bối rối hơn nếu theo sau anh đến buổi hẹn hò của anh với một người phụ nữ khác.
Toà căn hộ to lớn thanh thế phía trên bãi đỗ xe ngầm – không giống căn nhà kho dài của nàng – rõ ràng trông giống loại mà Jonas sẽ chọn để sống hơn.
Nàng bướng bỉnh đứng trên mặt đất. ‘Tôi nói với anh tôi có một thợ kính đến sửa vào ngày mai rồi.’
Jonas gật đầu cụt ngủn. ‘Và tôi hình như đã gọi lại để nói với em rằng mấy người đó không đủ tốt rồi mà.’
Mắt nàng mở rộng. ‘Thế là anh sắp xếp một người của chính anh đến để thay thế vào chiều nay à? Mà thậm chí còn không lịch sự nói cho tôi về việc đó?’
Jonas có thể nhìn thấy Mac rõ ràng đang xịt hơi dần, giọng nói của nàng chắc chắn thiếu cơn tức giận vừa nãy. Anh nhìn nàng chế giễu. ‘Hình như thế.’
‘Tôi – nhưng – anh không thể can thiệp vào đời sống tôi bằng cách này, Jonas!’
Anh nhướn mày. ‘Em nhìn việc bảo đảm cho sự an toàn của em như một việc cố can thiệp vào đời sống của em sao?’
‘Đúng! Thế, … không hẳn!’ nàng thừa nhận nóng vội. ‘Nhưng nó chắc chắn là một việc ngạo mạn để làm đấy!’
Đúng, nàng rõ ràng đang hết dần nghị lực … ‘Nhưng tôi là một người kiêu ngạo mà, Mac.’
‘Đó không phải là thứ anh nên tự hào lắm đâu!’
Anh không biện hộ, mỉm cười. ‘Sự bất bình của em là điều đáng để chú ý đây.’
‘Và bỏ nó đi đấy.’
Jonas nhún vai. ‘Tôi cho là Bob đã sửa xong cửa cho em rồi?’
Mac làm cái khịt mũi ghê tởm. ‘Ông ấy không dám làm việc khác đâu khi mà ‘ông chủ’ đã nói với ông ấy đến mức ‘bóp còi phải thật tử tế’.
Jonas phải bật cười trước cái bắt chước tài tình của nàng giống giọng nói vùng Cockney[] của Bob. ‘Được rồi, trừ phi em muốn tôi đập vỡ cái cửa sổ nhà em lần nữa chỉ để em có thể thoả mãn và đi gọi một người thợ khác tới sửa vào ngày mai thôi, tôi thật sự không nhìn thấy em muốn tôi làm điều đó.’
Đôi mắt xám khói nheo lại. ‘Anh nghĩ là anh thông minh lắm à, phải không?’
Jonas thẳng thừng. ‘Không, Mac, tôi nghĩ cái mà tôi làm là thứ dễ nhận thấy nhất để hành động trong trường hợp này,’ anh tuyên bố bình tĩnh. ‘Nếu em không đồng ý với điều đó, thì đó là quyền của em thôi.’
‘Tôi không đồng ý với cách anh làm nó, không với sự thật là anh làm nó,’ nàng rõ ràng lại thất vọng.
Anh gật đầu mát mẻ. ‘Một lần nữa, sự bất bình của em đáng được chú ý.’
‘Được rồi. Ok’ Mac không biết làm hay nói gì bây giờ, khi mà nàng đã lên giọng phản đối thay cái cửa sổ bị hỏng.
Nàng chỉ nên gọi điện cho Jonas và nói với anh cái nàng nghĩ về anh hơn là quay lại thành phố để nói riêng với anh. Nàng chắc chắn không nên – khi anh đã chế giễu thế nào – khi nàng theo anh về nhà!
Điều khôn ngoan nhất để làm bây giờ là quay lại con xe môtô của nàng và lái về nhà. Nhưng không khôn vì Mac biết nàng không sẵn sàng để làm điều đó …
Chỉ nhìn chăm chú vào Jonas, mái tóc đen của anh lại lần nữa gợn lên vì làn gió nhẹ thổi bên ngoài, khuôn mặt kiêu ngạo cứng rắn rõ ràng ẩn dưới ánh sáng nhẹ của cửa bãi đỗ xe, đủ để hai đầu gối nàng trở nên yếu mềm. Để nhắc nhở nàng cái cách đã hôn và chạm vào nàng sớm hôm nay. Để làm nàng càng mong chờ anh hôn và chạm vào nàng như thế một lần nữa.
Để làm câu hỏi của nàng băn khoăn có được không khi đây là lần đầu tiên nàng đến đây …
Jonas đang nhìn những cung bậc cảm xúc khác nhau toả sáng trên khuôn mặt của Mac. Cơn giận lúc đầu đã phai nhạt, thế vào đó là sự bối rối và không chắc chắn. Và giờ anh có thể nhìn thấy những cảm xúc đó được thay thế bởi sự đói khát không thể lầm lẫn trong đôi mắt xám khói khi nàng nhìn anh mải mê …
Một cơn đói mà anh hoàn toàn mong được đáp trả. ‘Tôi định có vài ly rượu ngay khi tôi lên căn hộ của tôi – em có quan tâm để tham gia với tôi không? Anh đề nghị giọng khàn khàn.
Nàng rõ ràng nuốt nghẹn. ‘Đó không phải là ý hay đâu.’
Lần nữa, ở đây và bây giờ, Jonas muốn làm hài lòng mình hơn nhiều với một ý tưởng xấu. Thân thể anh đau đớn từ hàng tiếng trước vì bị khuấy động bởi người phụ nữ này hôm nay; ý nghĩ về một buổi tối và đêm chịu đựng cảm giác khó chịu như thế không kéo anh lại được chút nào. Bên cạnh đó, anh thật sự muốn nhìn cái mông nhỏ bé hoàn hảo của nàng trong cái áo da bó khít kia! ‘Một nửa ly rượu không làm hại em đâu, Mac.’
‘Thật không?’
Có thể thế, Jonas thừa nhận với sự hài hước đen tối. Nếu anh có thể làm hay nói bất cứ thứ gì về nó. ‘Sợ sao, Mac?’ Anh chế giễu.
Má nàng trở nên đỏ ửng. ‘ Giờ anh lại thận trọng thách tôi vào trong và đồng ý lên căn hộ của anh với anh cơ đấy!’
Anh trao cho nàng một nụ cười vui vẻ. ‘ Nó có phải công việc không?’
Mac biết rằng sự xúi giục nàng muốn lên căn hộ của Jonas rất nhỏ để làm thành một cơn giận dữ. Chỉ nói với anh thôi đã như làm dây thần kinh của nàng ngứa ran, tông giọng trầm của anh truyền đến nhưng cơn run run vào gáy nàng và truyền xuống chiều dài xương sống, mái tóc khoẻ trên bắp tay nàng, và da nàng cảm giác như thể bị bao phủ bởi thịt ngỗng. Nàng cũng cảm thấy nóng tới mức khó chịu, cơn nóng nàng biết lại chẳng tác động gì tới cái áo da nàng đang mặc để giữ nàng khỏi cơn ớn lạnh tối nay, và mọi thứ đang làm lại thành hết nhận thức về cơ thể của Jonas.
Tất cả điều đó nói với Mac nàng sẽ trở nên ngu ngốc khi tới bất kì đâu mà nàng chỉ có một mình – có thể bị tổn thương cho nàng vì những cảm xúc khuấy động với Jonas.
Ngoại trừ nàng đau đớn khi ở một mình với Jonas.
Nàng gật đầu bất ngờ. ‘Tôi – được thôi. Tôi để mũ và xe ở đây có an toàn không?’
‘Tôi chắc chắn cái xe và mũ của em sẽ an toàn khi để đây mà’ Jonas bảo đảm với nàng.
Ngụ ý của nó là sự an toàn của chính Mac, một lần nữa nàng lại một mình với anh trong căn hộ của anh, đó mới là điều nàng nên lo lắng.