“Em đừng đi đi lại lại như thế nữa được không?” Marcus nói khi anh nằm trên giường dõi theo nàng. “Anh mệt mỏi chỉ vì trông chừng em!”
Kit liếc xéo anh với vẻ khó chịu, nhưng vẫn không ngần ngại tiếp tục đi đi lại lại. Tình hình này thật không thể chịu đựng nổi, và tất cả những gì anh ta làm là nằm dài ở đó nhìn rất là – là – cực kỳ khêu gợi! (ặc… chống cằm tưởng tượng dáng anh Boss nằm thế nào nhỉ?!)
Tóc anh hơi rối, mắt anh với vẻ mơ màng khoái cảm – và việc anh hoàn toàn thư giãn khi nằm trên giường cũng không làm giảm đi ấn tượng đó!
“Nhìn về hướng tươi sáng hơn đi Kit…”
“Có sao?” nàng lầm bầm, di chuyển đến cạnh bên giường. “Và ông vui lòng ngồi dậy đi chứ?” nàng yêu cầu. “Chỗ này là chỗ tôi sẽ ngủ tối nay.” Giờ thì nàng chẳng thể làm được gì với hình tượng người đàn ông này đang nằm trên gối ngủ của nàng!
“Xin lỗi!” Marcus từ từ ngồi dậy, nhìn nàng với vẻ thích thú. “Nhưng em có chắc đó là hướng sáng sủa không?” anh cổ vũ. “Ít ra phòng ngủ của chúng ta kế nhau tốt hơn là phải dùng chung một giường.”
Ồ, vâng, thật sự rất thoải mái! Cánh cửa liên thông giữa hai phòng ngủ đang mở rộng ra ngay lúc này, không có ổ khóa ở cả hai bên để khóa nó khi đóng lại. Kit biết điều này vì nàng đã tìm thử tìm kiếm nó!
Nửa giờ hay sự tra tấn mà Marcus phải trải qua ở dưới lầu để ngoại giao với những người khách khác trước khi lên lầu để thay y phục cho bữa tối chẳng là gì so với việc biết rằng họ được ở trong hai phòng ngủ thông nhau.
“Cá nhân tôi nghĩ Desmond khá tử tế khi không thừa nhận chúng ta… ừm, rằng chúng ta…”
“Là người yêu?” Kit kết thúc câu nói một cách mạnh mẽ, giả thiết thật không chấp nhận được.
Marcus nhún vai. “Thế thì em nên cảm kích vì điểm tốt này của anh ta, tạo nên sự kiện này và cả đám người ở đây vào cuối tuần. Rốt cục thì đây không phải là khách sạn; tôi khó lòng mà gọi đặt trước hai phòng đơn được!”
Nàng đã chẳng phải tặng Desmond Hayes cái gì. Marcus cũng thế ______
“Ông không phải làm gì hết – Tôi sẽ làm!” Nàng thở dài, thần kinh của nàng đã quá sức chịu đựng, nàng muốn hét lên cho thoả.
Một giờ đồng hồ từ khi bước chân vào nhà Desmond Hayes hết cú sốc này đến cú sốc kia, quá nhiều chuyện xảy ra, điều Kit ao ước bây giờ là giam mình trong phòng tắm và ở đó đến khi mọi chuyện qua đi. Hẳn nhiên nàng không có tâm trạng nào để bị trêu đùa hoặc tán tỉnh!
Nàng thoáng nhìn sang Marcus, tay nàng siết chặt bên hông, nhìn kích động như thể nàng muốn đánh một ai đó, bằng không thì tiếng nói của cử chỉ đó sẽ là “Đây là thông lệ khi ông đi công tác với Thư ký sao? Đó chính là nguyên do để Angie Dwyer kể với tôi về ông như thế phải không, cũng là lý do cô ấy xin nghỉ việc? Cô ấy đã từ chối…?”
“Cẩn thận nào Kit,” Marcus lớn tiếng cắt ngang, mắt anh khẽ nheo lại. “Có thể tôi đang khá dễ chịu vào lúc này, nhưng tôi khuyên em đừng quên chuyện hai chúng ta đang làm ở đây.”
Nàng thở hắt ra. “Đó chính là vấn đề; Tôi không còn chắc mình đang làm gì ở đây nữa. Nếu đây thật sự là một cuối tuần làm việc thì nó ổn thôi. Nhưng nếu ông muốn tôi làm… làm…” nàng diễn tả với dáng vẻ kích động hướng tới chiếc giường nhăn nhúm mà anh vẫn đang ngồi trên đó “… thì tôi sợ rằng ông sẽ bị thất vọng tràn trề, bởi vì tôi…”
“Dừng ở đó được rồi,” anh nghiêm khắc ra lệnh, bất ngờ đứng lên làm Kit vô tình bước lùi lại phía sau. Anh nở nụ cười giễu cợt khi thấy sự di chuyển này của nàng. “Tôi đính chính lại hiểu lầm, lý do Angie Dwyer quyết định nghỉ việc không liên quan gì đến cách hành xử của tôi – và mọi thứ tôi làm với cô ta!” anh nhăn mặt. “Thật không phong độ khi nói về chuyện này…”
“Ồ, ông nói đi ạ!” Kit kích động đề nghị.
Anh nhìn nàng e dè.
“Thật không quân tử cho lắm khi nói về vấn đề này.’ Anh cứng nhắc lặp lại, “Angie là người chủ động đề nghị mối quan hệ của chúng tôi có thể thân mật hơn một chút, nói sao nhỉ? Tôi không muốn dây dưa với nhân viên của mình. Vì Chúa Kit ạ,” anh nói như van xin khi nàng vẫn nhìn anh hoài nghi. “Có cần tôi nhắc em nhờ cách đây một vài giờ khi nhìn em còn khêu gợi như một bà cô chưa chồng của ai đó. Dĩ nhiên là tôi không nhận em vào làm vì ngoại hình của em!”
Dĩ nhiên anh ta đã không như thế, nàng cảm thấy mệt mỏi. Nàng đang quá bối rối bởi người nàng trông mong được ở cùng vào cuối tuần này đã làm nàng hoàn toàn đi chệch ra khỏi quỹ đạo thường ngày của mình. Như thể Marcus chưa bao giờ nhận thấy sự quyến rũ của nàng, thậm chí là khi không còn mái tóc giản dị cùng cặp kiếng dày cộp kia, khi có người đàn bà như Andrea Revel đổ nhào vào anh ta.
Và những chuyện khác…!
“Thôi được,” nàng lạnh nhạt nói. “Tôi đề nghị chúng ta nên quên đi chuyện đó vào lúc này đi nhé.”
Nhất là nàng hoàn toàn nhần lẫn khi kết luận về mối quan hệ của anh và Angie Dwyer. Nàng nên nhận thấy vẻ sẵn sàng gây chuyện của Angie khi nói về Marcus trong cuộc trò chuyện với mình. Từ lời nhận xét cay độc của người phụ nữ đó về cuộc sống riêng tư của anh ấy, hơn nữa cô ta lại là người trong cuộc, lẽ ra nàng nên nhìn rõ sự rạn nứt đó là gì.
“Em cao thượng quá,” anh càu nhàu.
Mắt nàng sáng bừng sắc xám. “Ông không biết cao thượng như thế nào đâu.” Nàng thở dài, nàng nhớ rất rõ những tháng ngày kinh khủng khi làm việc với Mike Reynolds. “Nhưng ông sẽ cư xử làm sao với Andrea Revel?” nàng ngờ vực.
Marcus nhướng đôi mày đen. “Cư xử với cô ta?”
Kit nhìn anh chế giễu. “Với việc cô ấy cũng ở đây suốt vào cuối tuần này.”
“Nhưng cô ta không ở cùng tôi, đúng không?” anh biện luận chặt chẽ. “Mà là em.” (hehehe… boss có khác, nói cái là đúng liền ah, phòng anh chị thông nhau kìa cười gian)
“Vâng, nhưng… nhưng…”
“Chúng ta trở lại với công việc đính chính còn dang dở khi nãy nhé. Sự thật là việc Andrea ở đây hoàn toàn không can hệ gì đến tôi,” anh nói rành mạch. “Cô ta đi cùng Derek Boyes, nên đó cô ta là chuyện của anh ta.” (Nói rất hay, em iu boss!!!)
Kit không thể đồng tình với anh trong bất cứ tuyên ngôn nào; Anh và Adrea đã kết thúc chuyện tình của họ bởi vì anh nói với cô ta là sẽ mang Kit đi cùng thay vì cô ta, và nếu Andrea là vấn đề của ai đó, thì nàng chắc nó là của Marcus! (Chị này, sao cứ buộc tội cho boss của em thế >_