Khi máy bay đã cất cánh,nó bay êm ru rồi thì mọi người đều ngồi vững lại.Tôi thả lỏng cơ thể ra,thở dài một cái.Sợ nhất là cái lúc nó cất cánh.Tôi nhìn sang anh Minh thì thấy hắn đang đưa cho anh ấy cái gì đó.
“Nghe thử cho đỡ buồn!!”
Thì ra là cái mp.Chắc là hắn muốn anh ấy nghe nhạc để giảm đi nỗi buồn.Tuy vậy tôi thấy cái mùi nguy hiểm nó ngày càng nồng nặc.Anh ấy đưa tai nghe lên tai,được một lúc thì tự dưng anh ấy quay sang nhìn hắn chằm chằm.Đôi mắt lạnh lùng ấy đang nhìn hắn,cái lạnh xuyên qua mắt kính.Bỗng anh ấy ném cái mp vào đầu hắn,nó nảy sang chỗ tôi nên tôi bắt được.Có gì mà anh ấy phải tức giận đến vậy?Tôi tò mỏ đưa tai nghe lên và nghe “Giờ em đã là vợ người ta,áo trắng cô dâu cầm hoa…”.Ặc!Vợ người ta!!Biết ngay mà,hắn dám trêu chọc nỗi khổ của người khác rồi ngồi cười.Vui lắm à?Tên khốn nạn!Tôi cộc vào đầu hắn một cái.Hắn ôm đầu khóc thầm,cho chừa!
Máy bay đang bay êm ả như những đám mây kia.Nhưng nó đang bay với vận tốc cực cao.Và mọi người trên chuyến bay này cũng đang dần chìm vào giấc ngủ.Mình đang bay thật nhẹ nhàn,gió thổi vào mặt.Mình đang nhảy trên những đám mây trắng?Cái quái…
“Con nhỏ hám ngủ!!Đến nơi rồi,dậy mau!!”
Tôi nghe thấy giọng nói của hắn.Chính cái giọng đáng ghét đó đã đâm thủng giấc mơ của tôi khiến tôi tỉnh giấc.Mẹ và cậu ta,lúc nào cũng phá giấc mơ đẹp của mình hết.Au ui,sao đau cổ thế này.Rắc rắc,tôi cố làm nó hết đau.
“Đau cổ hử?Cái tội nằm sai tư thế!!”
“Tôi vẫn ngồi thẳng mà,chẳng qua là hơi đau c…Ặc.”
Mình đau cổ thì chắc chắn đã nghiêng cổ sang một bên.Bên phải..O^O.Chẳng lẽ lúc ngủ mình đã tựa vào đâu đó của hắn sao.Trong khi anh Minh cũng đang ngồi cạnh đó…không biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào.Tôi ngó sang chỗ anh ấy,anh ấy không có ở đó.
“Anh Minh đâu rồi?”
“Vừa đến nơi là chạy xuống rồi.”
“Đến nơi rồi hả?”
Tôi vội vàng chạy đi.Mặc dù biết là đi dự đám cưới của cô chủ nhưng nỗi nhớ mong gặp cô chủ còn lớn mạnh hơn cả.Tôi chạy ra ngoài,hai người họ lại đang hôn nhau.Thế là thế nào…Tôi đứng sững lại nhìn hai người họ.Hơ?Hắn chạy đến đứng cạnh tôi rồi tặc lưỡi một cái.
“Chậc…”
“Tôi…không hiểu @@”
“Ờ!Hôn xã giao đấy…”
“Xã giao á?”
Thế lúc nào chị ấy gặp người thân quen là lại hôn sao?Chị ấy dễ dàng trao nụ hôn của mình cho người khác sao?Thật không thể tin được…Do chị ấy nghĩ quá đơn giản hay do mình nghĩ quá phức tạp.Ặc… ặc…Ó^Ò..Trong lúc tôi đang thẫn thờ ra thì tiếng gọi “Tú” ngân dài đang trở nên to dần.Chị ấy đang lao về phía tôi.Ah chị ơi đừng hôn em…>__vv.