Tối đó tôi bay về nước,đến tận đêm khuya mới đến nơi.Ba mẹ tôi lao ra như kiểu tôi đã đi xa mấy năm trời.Cũng phải thôi,máy điện thoại tôi bị sụp nguồn mà,cái tội chơi game nhiều rồi quên đem sạc.Mẹ đã gọi cho cả tôi lẫn hắn dữ lắm,tưởng mẹ không thương nữa.Thật ra là mẹ nghĩ từ đây đến Nhật phải mất cả nửa ngày nên không gọi,và mẹ còn muốn để tôi với hắn có thời gian…Chuyện tôi với hắn là không thể nào -___-“.Lạ cái là anh họ tôi vui vẻ hẳn ra,lúc nào cũng cười rồi ca hát vớ vẩn.Như tên động kinh…Anh ta còn không thèm hỏi thăm tôi sống chết thế nào mà cứ hỏi mấy thứ lý lịch của tôi : ngày sinh,sở thích,sở ghét…-__-.Vậy nên tôi giận ang ta luôn.Còn có cả số điện thoại lạ hay nháy máy tôi nữa,rốt cuộc cái tên đó đã làm gì???Sáng hôm sau,tôi không cùng anh ta đi học nữa,nhưng anh ta cứ bám dính lấy tôi.Tôi đã cho anh ta mấy trận rồi mà anh ta vẫn…
“Em nói cho anh biết đi mà~~”
“Im!!”
“Đừng nổi nóng như vậy~~”
Cái giọng nng nịu của anh ta khiến tôi đấm cho anh ta thêm mấy phát nữa.Im đi,im đi tên đáng ghét!!Bỗng một cái giọng nhỏ nhẹ khác cất lên.Và chỉ có một người duy nhất gọi tôi như vậy.
“Tiền bối…”
“Hân~~”
Cái bé lần trước kêu tôi là tiền bối đang đứng trước cổng trường nhìn chằm chằm về phía hai chúng tôi.Giọng ủa anh ta vẫn éo éo gọi tên cô bé đó.Anh ta học đâu ra kiểu nói đó vậy…Cô bé đó tự dưng lại lao về phía tôi,khóc lóc thảm thiết.Tôi dùng tay chặn đầu bé lại.
“Tiền bối đã về rồi sao? T^T”
“Ư..ừm..”
Ba chúng tôi cùng nhau đi lên lớp.Anh tôi cứ làm cái mặt phê phê nhìn kiểu thích thú lắm,bé con thì cứ xoa tay tỏ vẻ ngại ngùng.Mình đang lạc giữa đám người gì vậy nè trời…-^-.Đi lên lớp tôi lôi anh ta ra một góc để hỏi cho rõ chuyện.
“Nói hết tôi nghe coi…^Ó”
“Thì…Hân biết anh là anh họ em rồi nên Hân nhờ anh tra hỏi em tý xíu…”
“Hừm…Tôi biết anh thích bé đó nhưng một tý xíu của anh khiến tôi bực đấy!”
“Xin lỗi…”
“Dù sao thì đừng dùng cách này để tán bé nó nữa!”
“Nhưng em là vũ khí của anh!!”
“Tình cảm của anh mới là vũ khí mạnh nhất đấy.”
Tôi không nói gì nữa mà đi về chỗ.Tôi là vũ khí của anh ta ư?Buồn cười thật!Tinh Tú đây không phải một đồ vật,đây là tình yêu của anh.Dùng tôi là vũ khí?Tôi có làm gì được đâu,đến cả việc thể hiện tình yêu giống anh,tôi còn không làm được.Tôi đã nói rồi,cảm xúc của mình mới là quan trọng nhất.Đừng có chần chừ nữa hãy mau bày tỏ đi.Nhanh lên,trước khi quá muộn…Chà,giờ mình là chuyên gia tư vấn tình yêu cơ đấy.
Hôm nay thật lạ,hắn đến giờ vẫn chưa đến,bình thường đến rõ sớm rồi quẩy tưng bừng cái lớp lên rồi cơ mà.Vừa nghĩ tới hắn,hắn đã lết vào lớp với một khuôn mặt thẫn thờ.
“Ủa?Sao tàn tạ thế này?”
“Chị Mỹ Anh về Việt Nam rồi”
“T..tại sao?”
“Nghỉ tuần trăng mật…”
“Vậy thì anh rể cậu cũng ở đây à?”
“Còn hỏi!!Mất tự do!! ~.~”
Chồng của cô chủ đang ở nhà hắn.Một người là chồng đối diện với một người thầm yêu vợ mình bấy lâu nay chạm mặt nhau.Thật không dám nghĩ nổi chuyện gì sẽ xảy ra.Và tâm trạng của anh Minh sẽ bị sụt lún đến mức nào.Tôi sẽ lại phải trông thấy khuôn mặt buồn rầu trở nên lạnh lùng của anh ấy,không muốn không muốn…;;^;;.Tan học,tôi cuống cuồng kéo hắn nhanh thật nhanh về nhà.Mở cửa ra,cô chủ đang ngồi ở phòng khách thư giãn uống trà.
“Tú!Đến rồi à?”
“V..vâng…”
Tôi liếc sang ghế bên cạnh,một chàng trai khác cũng ngồi đó đưa đôi mắt hiền hậu về phía tôi và nở nụ cười.Đó chắc chắn là chồng của cô chủ,cậu chủ đó đã gặp anh Minh chưa?
“Em về rồi đây!!”
“Chào mừng trở về ^v^”
Hắn dùng cái giọng ỉu xìu để chào cậu chủ đó và được đáp lại bằng cái giọng dễ gần hơn nhưng có đôi chút ngọng ngọng.Cậu chủ đó có lẽ vẫn đang học tiếng Việt.
“Đây là…bạn gái em à?”
“Không không…em không phải!!”
Câu nói đó khiến tôi bị giật mình.Hiểu lầm rồi,hiểu lầm rồi.Tôi với hắn không có chuyện đó được >__