Cuối cấp,lớp tôi sẽ phải chia tay nhau mỗi người đi một ngả của mình.Hôm kia,bọn lớp tôi đã cầm chắc trong tay tờ giấy “Nguyện vọng” và hôm nay lại là hạn chót nộp.Không khí trong lớp trật tự đến lạ dù chưa đến giờ vào lớp.Một số người đã quyết định xong và ghi vào tờ giấy ấy một cách dứt khoát,không chút đắn đo,họ đã nuôi dưỡng ước mơ từ bé đến giờ mà.Vài người đi hỏi thăm mọi người để tham khảo.Một số thì gãi đầu bứt tai,hết ôm mặt rồi ôm đầu mà chưa ghi nổi cái nguyện vọng .Phải,và tôi là một trong số những người ấy.Tất cả các ô nguyện vọng của tôi đều trống trơn.Tôi đã cố vặn nát óc ra để nhớ lại hồi bé tôi có những ước mơ gì mà không ra nổi.Từ bé giờ tôi chưa có ước mơ nào cho ra tử tế cả : có cánh,có phép thuật,trở thành siêu nhân,.. Ôi,cái thời sửu nhi của tôi T_T.Tối qua tôi đem về hỏi bố mẹ,bố mẹ lại chẳng gợi ý gì cả,bảo tôi tự quyết định.Hắn cũng đầu tóc rồi bù,tay cầm chắc cái bút mà chưa hề viết một chữ nào.Lạ thật,hắn được thừa hưởng cả một công ty lớn vậy mà hắn lại phải suy nghĩ nhiều đến vậy sao?
“Cậu tính làm nghề gì?”
“…Chắc ông già sẽ cho tôi vào công ty thôi.”
“Vậy thì cậu nghĩ cái gì thế?”
“Thì,vào đấy chán bỏ xừ.Toàn giấy với má,làm sai thể nào cũng bị ông già chửi,tưởng tượng thôi cũng thấy không ưa nổi.”
“Dù gì cũng là bố của cậu mà…”
“Này,cậu thấy tôi hợp với nghề nào?”
Chậc,hắn lại bắt tôi vắt óc ra suy nghĩ sao?Tôi nghĩ một lúc…người như hắn,thì chắc hợp với ngành cảnh sát.Ngầu!!
“Hm…cảnh sát!”
“Cái gì?T..tại sao??”
“Nhớ cái hồi tôi mới vào làm nhà cậu không?Cậu bắt tôi chơi súng nước với cậu ấy.Nhìn cái cách cậu cầm súng thấy cậu giống cảnh sát.”
Hắn nhìn tôi một lúc,làm như thấy kỳ lắm.Bỗng hắn cầm lấy cái bút và ngoáy ngoáy vào cái tờ giấy nguyện vọng luôn.
“Cậu viết luôn à!!!Không hỏi mẹ cậu sao??”
“Không sao.Còn thằng bé Vô Song nữa mà,cả tên Minh nữa.Không có tôi cũng chẳng sao.”
Thế là hắn vô tư viết vào nguyện vọng là vào công ty rồi ngồi huýt sáo như đúng rồi.Hắn cũng xong rồi kìa,còn tôi thì chẳng được một chữ nào ngoài cái tên.Tại sao tôi lại không hề có ước mơ nhỉ?Từ hồi bé đến giờ,cuộc sống với tôi vô cùng đơn giản.Những thứ phức tạp như tương lai,tôi không hề nghĩ trước. Đến giờ thì phải chịu hậu quả này đây.Nghề gì,nghề gì mới hợp với tôi.Phải lựa chọn thật đúng,thật phù hợp.Tức thật!!Hắn ngó sang chỗ tôi,thấy lạ nên chỉ vào.
“Ô,còn trống này!”
“Biết rồi!Tên đáng ghét!!”
“Haha…tôi nghĩ cậu hợp ngành sư phạm.”
“Sư phạm?Môn gì?”
“Hoá!Chẳng phải cậu giỏi Hoá lắm sao? Đoạt giải nhất kia mà…”
“…”
Sư phạm chuyên hoá…Có được không nhỉ? Phải đối mặt với lũ học sinh nghịch như quỷ sao,thấy phiền.Nhưng tôi bắt đầu thấy thích cái ngành này.Hoá học…tôi đã rất đam mê cái môn học ấy.Bây giờ,dùng những kiến thức mà tôi đã tích luỹ để trở thành một giáo viên,quả thật không uổng. Đây còn là ngành nghề mà hắn chọn cho tôi nữa,tôi thích.Trong lúc tôi vẫn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, bỗng nhỏ lớp trưởng đứng lên,giơ mấy tờ giấy lên tuyên bố.
“Mau xong nguyện vọng đi nhé,cô bắt tớ nộp rồi đây này!!Mau nộp đi…”
Tôi giật mình.Cả lớp tôi chạy vội vàng đến lớp trưởng để nộp giấy.Tôi vội vàng,gạt bỏ suy nghĩ trong đầu rồi viết thật nhanh vào tờ giấy,chạy đi nộp.Vậy là xong,khỏi phải suy nghĩ nữa.Chẳng biết,có phải là quyết định sáng suốt hay không?Về nhà,tôi kể cho bố mẹ thì bố mẹ chỉ cười mà không ý kiến gì cả.Bố mẹ nói luôn tôn trọng quyết định của tôi,tôi thấy mình cũng thật may mắn.Nhiều người,không được thi vào ngành ưa thích do bố mẹ ép thi vào trường này trường kia.Kể ra,thì cũng bớt áp lực.
Một tuần sau tờ giấy nguyện vọng,chúng tôi chuẩn bị tinh thần cho việc thi tốt nghiệp và đại học.Học sinh cuối cấp,khổ thật đấy.Rồi cả chuyện tốt nghiệp,lớp chúng tôi chia tay,không biết tôi còn có thể gặp hắn thường xuyên không nữa.Thôi,tính sau.Việc phải hoàn thành là ôn thi.Mỗi ngày,tôi đều chúi đầu vào cái bàn học để ôn thi.Hắn cũng giúp tôi nữa nên tôi bớt khổ đi nhiều.Thời tiết bắt đầu nóng dần bức xúc không chịu được T^T.Một mình tôi phải để hai cái quạt phả thẳng vào người mới thấy đỡ khó chịu.Nhớ cái mùa đông ghê…Rồi bỗng,cái bút bi của tôi viết không ra mực nữa,mờ tịt.Tôi lục lục cái hộp bút nhưng chẳng có cái nào cả,nhà tôi cũng chẳng có bút. Ôi khổ cái cuộc đời…chắc phải đi mua thật rồi.Tôi vừa mới mở cửa ra,cái nắng nó chiếu thẳng một cái xuống mặt rồi lan xuống toàn thân.Người tôi như đang bùng cháy vậy.Chắc Hà Nội thành sa mạc luôn quá,không cẩn thận là nhìn thấy ảo ảnh là một cửa hàng bút rồi lao thẳng vào đấy nhưng hoá ra lại là WC công cộng!!-.-…Thế là tôi phải đội mũ cầm ô, mặc áo chống nắng.Có mỗi cái việc mua bút thôi mà cũng khổ.
Trời,ngoài đường vắng như ban đêm.Mà có thì ai nấy đều bịt kín mít,chẳng nhận ra ai với ai.Tôi mới đi vài bước mồ hôi đã làm áo tôi ướt đầm đìa,như kiểu vừa đi tắm về.Tôi đi nhanh nhanh để còn trở lại ngôi nhà mát mẻ của tôi, gần về đến nhà,tôi thấy có một đứa con trai đứng trước nhà.Mặc quần áo tông-xuyệt-tông màu đen từ trên xuống dưới,t..trộm hả?Hắn đặt một gói gì xuống trước cửa,khi ngẩng dậy thì ngó nghiêng xung quanh.Cái gì thế nhỉ,có phải bom không thế!! Để dưới trời nắng nóng là nó nổ banh con nhà lầu đấy!!Mặc dù đã ngó nghiêng,nhưng hình như hắn ta vẫn không hề biết tôi đứng ngay gần đấy.Có nên tóm lại không,có vẻ nguy hiểm…Nhưng,thật bất ngờ,hắn như chạy vào hang của kẻ thù,hắn chạy về phía tôi.Tuy nhiên,hắn đâu phải là tên trộm, đó là một người quen – nhóc Sơn.
“Sơn!!”
Nó thấy tôi liền chạy về phía kia ngay,tôi chỉ đứng yên mà cố với tới nó chứ không dám đuổi theo.Bởi vì, đuổi được rồi,thì nói gì với nó đây.Nói gì thì nó mới không bị tổn thương?Có khi nhìn thấy tôi,nó còn đau buồn hơn nữa. Tôi lại gần cái gói mà nó đặt trước cửa nhà,trong này có gì?Lôi trong cái gói ấy ra là một cái áo trắng với hàng loạt các khẩu hiệu : “Cố lên,Hoàng Tinh Tú!” – “Vào được trường ĐH đúng mong ước.” – “Hoàng Tinh Tú” – “Tôi luôn cổ vũ chị hết mình”…
Cảm ơn.Có lẽ đây là một nguồn động lực lớn mà tôi rất cần.Chạy vào nhà,tôi thay cái áo “Động lực” này vào, hừm,hơi rộng một chút nhưng không sao,rất thoải mái.Thế này mới đúng chất học sinh tốt nghiệp ôn thi.Khi thi mà mặc chiếc áo này vào thì nó đúng là một cái áo hộ mệnh.Tôi vừa sung sướng trong lòng vừa cảm thấy ngại ngùng.Cái cảm giác biết được mình được người khác quý mến thật hạnh phúc lắm…Nhưng,liệu tôi có là người phù hợp với chiếc áo này không?Dù gì thì đây cũng là tình cảm của nó,nếu không nhận thì chắc chắn nó sẽ bị tổn thương hơn rất nhiều.Tôi tính đi học tiếp vì vừa nhận được một nguồn động lực lớn, đến gần bàn học thì tôi có dẵm phải cái gì đó. Một tấm thiệp trắng tinh,không được trang trí gì khác ngoài chữ “Gửi chị”.Chậc,ai lại gửi một tấm thiệp trắng xoá cho người khác thế này,cái thằng nhóc ấy.”Trời nóng chắc ôn thi vất vả lắm,tôi gửi chị cái áo mặc cho mát này.Vải xịn mát lắm đấy.Chị thử từ chối không mặc nó xem,nhà tôi là mafia chị biết chứ?Tôi có nghe chị thi ĐH sư phạm,cố mà vào,tôi cũng sẽ theo chị.Tôi học giỏi môn Vật Lý lắm đấy,chắc chắn tôi cũng sẽ là một thầy giáo giỏi.Xin dừng bút,chúc may mắn, đàn chị .”
Trời trời,viết thư để cổ vũ cho người mình thích mà chẳng thấy có chút tình cảm gì cả.Chỉ thấy toàn mấy câu khoe khoang…Haha,rất vui vì nó vẫn giữ được cái tính ấy.Mà hình như chữ nó cũng ổn hơn trước rồi,cái thư tình của nó trông như con gà viết hộ.Vậy là tốt rồi,nó vẫn coi tôi là một người bạn,là một đàn chị,thật may quá.Cầu mong sẽ có một người con gái thật phù hợp và xứng đáng với nhóc hơn chị,một người để nhóc có thể bảo vệ và yêu thương. Đó chính là nguyện vọng của chị.Chị cũng đã tìm được một người xứng đáng rồi,nhóc cũng nên tìm được,cố gắng lên.Chuyện này,sẽ chóng qua thôi…Xin nhóc,hãy ngừng thích chị.
Mùa hè đến,học sinh bước vào kỳ nghỉ hè hai tháng trời,trừ những học sinh cuối cấp.Hôm nay,khối ,sẽ bắt đầu thi tốt nghiệp.Tối qua tôi thức đêm ôn thi nên sáng như con gấu trúc,mệt không tả nổi.Hắn đến sớm đón tôi đi bằng chiếc xe coupe của nhà hắn,sắp thành của hắn rồi.Bên trong xe điều hoà mát rượi,với cái vai thoải mái của hắn tôi ngủ thiếp đi cho tới lúc tới trường.Trời vẫn nắng và nóng chang chang, ông trời không biết thương xót lũ học sinh tội nghiệp cuối cấp chúng tôi hay sao đấy.Chắc chết luôn trong phòng thi quá T.T.Cũng may nhờ cái áo của nhóc Sơn,tôi thấy bớt nóng lực đi phần nào, đồng thời,nó cũng gia tăng thêm phần động lực trong tôi. Đi gần đến phòng thi,hắn mới nhìn thấy cái áo của tôi có gì đó đặc biệt.
“Này,lấy cái áo này đâu ra thế?”
“M…mua..”
“Làm gì có cái áo nào nguyên chữ Hoàng Tinh Tú ở đây? Đứa nào tặng, đứa nào?”
“S..Sơn..”
“Cái gì?Thằng nhóc đó vẫn chưa từ bỏ cậu à?Cậu lại còn nhận nữa,chuyện này là thế nào??”
“K..không nhận thì nó buồn lắm đấy!Dù gì đây cũng là tình cảm của nó mà…”
Thời tiết đã làm hắn nóng,bây giờ cái áo còn làm hắn nóng hơn.Cái áo sơ mi trắng ướt đẫm,tay hắn trơn trườn trượt.Hắn bỗng cầm cái viền áo của tôi kéo lên.Cái tên biến thái!!Tôi vội vàng cố mà kéo xuống nhưng hắn lại cố kéo lên.
“Cởi ra…cởi ra!!”
“Không..không!!Cởi thì tôi mặc cái gì >.
Mọi người nhìn chăm chăm hai chúng tôi, đặc biệt là lũ con trai vì cái áo của tôi đang bị hắn vén lên gần ngực.Cái tên đáng ghét…Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh,mặt hắn đỏ lên rồi nhẹ nhàng kéo viền áo tôi xuống.Thấy tụi con trai,hắn quát.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
…Ngại chết đi được ấy!!!Xấu hổ muốn độn thổ,muốn đập cho hắn một trận,muốn nhai cái đầu của hắn ta!!!!Kể từ đó,những đứa trong lớp,cứ nhìn tôi rồi cười.Muốn phi cái dép vô chúng nó luôn ghê!!Nhìn cái con mèo á!Hắn thì vẫn cứ tia tia cái áo của tôi.
“Cho mặc nốt lần này thôi đấy!”
“Ừ…”
Biết là hắn ghen nhưng có cần đến mức vậy không?Thật ra thì,cũng may là hắn biểu lộ ra.Chứ nhiều đứa con trai cứ im ỉm,ghen đến phát hờn nhưng vẫn cứ không nói cho người con gái nên dễ giận nhau.Tôi cũng có nên nói là tôi ghen với tụi con trai bạn của hắn không nhỉ.Hắn cứ chơi mải miết với tụi con trai ấy quên mất cả tôi luôn ấy.Hức hức…
Môn thi đầu tiên của tôi là môn Anh,cũng khá ổn,chỉ khoảng kha khá thôi.Môn Văn thì khỏi nói,tôi thật sự rất kém môn văn T-T,nhưng cũng làm được hết vì khả năng chém gió cũng khá cao.Môn thứ ba là toán,cái môn mà tôi yếu nhất.Cái bài cuối cùng,nhiều điểm nhất nhưng tôi không làm được.Ta hờn mấy cái phương trình đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!!Hức…hức…không biết có đủ điểm không nữa.Lo quá…lo quá…lo quá…Lo đến phát khóc luôn.Tôi chạy ra ghế đá ngồi khóc im ỉm để không cho ai thấy.Hắn đã kèm cặp tôi kỹ lưỡng từng chút một từng chút một mà tôi vẫn không thể làm được.Hắn biết hẳn sẽ thất vọng lắm,thật vô dụng quá…Tôi cúi mặt xuống đất,chẳng dám nhìn trời nhìn đất gì nữa cả,cứ thế mà khóc trong im lặng.
“Này!!”
Cái tiếng ngắn ngủi và dứt khoát khiến tôi phải giật mình ngẩng mặt lên.Hắn đang đứng trước mặt tôi,thở hồng hộc.Hắn ta đi tìm tôi hả?Khi hắn thấy nước mắt của tôi,hắn bất ngờ lao đến lau nước mắt.
“Sao khóc? Đứa nào trêu cậu à? Đứa nào?”
“K..Không…”
“Vậy sao phải ra đây khóc một mình thế này?”
“Tôi…tôi…tôi không làm được..cái bài cuối cùng…”
“Cái bài phương trình ấy hả?”
“…Tôi xin lỗi,xin lỗi,cậu đã chỉ từng chút từng chút vậy mà tôi vẫn không làm được.Xin lỗi…không biết…có đủ điểm không nữa…hix,hix..”
“Đồ ngốc!! Không đủ thì không phải lo gì cả.Tôi đã nói là tôi sẽ nuôi cậu mà,nuôi cậu đến suốt đời luôn kia mà.Cậu không cần phải cố làm gì.Tôi không để cho mấy cái đề thi đáng ghét ấy làm cậu khóc đâu.Từ giờ cậu không được khóc nữa,cậu phải luôn hạnh phúc, đó là nguyện vọng của tôi đấy,nghe chưa?Nín mau,nín mau!!”
Đấy,hắn đang mắng tôi kìa,biết ngay là hắn sẽ thất vọng lắm mà.Vậy nên tôi càng khóc to hơn,cái tên đáng ghét…tưởng cậu đến đây dỗ dành tôi kia chứ.
“Ơ hay,còn khóc to hơn à?Không hiểu tôi nói gì à?”
“Tôi..tôi…không muốn thành đứa vô dụng lúc nào cũng trông chờ vào cậu đâu…hức hức..”
“Cậu…chính là hi vọng của tôi đấy.”
Hi vọng…Hắn nói xong thì hôn tôi.Một nụ hôn ngọt ngào giữa bầu không khí căng thẳng của ngày thi,cảm thấy thật hạnh phúc.
“Ủa,hôn cái hết khóc luôn này.”
Ặc,xấu hổ chết!! >///.///