Họ Của Anh, Tên Của Em

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi thích bạn của anh trai, sau khi tỏ tình thất bại tôi đã uống để quên sầu.

Tỉnh dậy sau cơn say, tôi trông thấy anh trai mặt mũi đỏ bừng đang nằm bên cạnh mình.

Tôi sợ hãi đến nỗi đầu ngón tay cũng run run: “Em chưa… chạm vào anh đâu nhỉ?”

Người đàn ông thối đó lại mỉm cười mờ ám nói với tôi: “Anh trai của em, anh cho phép em làm xằng làm bậy đấy.”

Đoàn Dĩ Diễn là con trai của bố dượng, anh ghét tôi lắm, lúc nói chuyện với tôi ngoài cái vẻ mặt lạnh lùng đó ra thì anh chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế cả.

Anh luôn nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt, khinh khỉnh như thể tôi là cái thứ gì đó bẩn thỉu nhất trên đời này vậy.

Anh càng như thế tôi lại càng bỏ anh hơn. Suốt ngày tôi lẽo đẽo đi sau lưng anh nhõng nhẽo gọi anh một tiếng anh ơi.

Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cơn sóng biển cuồn cuộn trong đôi mắt ấy. Tôi giả vờ nuốt nước miếng xun xoe chạy tới bên anh y như con chó nhỏ. Tôi có tăng động, tôi không tin mình không thể xử được Đoàn Dĩ Diễn.

Cuối cùng sau biết bao ngày bị tôi cảm hóa, thái độ của anh đối với tôi cũng đã tốt lên nhiều rồi.

Lúc chúng tôi ở chung với nhau, vẻ mặt của anh luôn rất dịu dàng, đôi mắt sáng trong, khóe miệng cong cong khiến cho người ta không kìm lòng được mà ngắm thêm vài lần.

Tôi cứ tưởng mình sẽ chung sống hòa bình với anh như thế cơ cho đến khi tôi đọc được cuốn nhật ký anh để trên bàn.

Đoàn Dĩ Diễn không có ở đây, tôi muốn xem xem hàng ngày anh nghĩ cái gì trong đầu.

“Ngày / Đoàn Ân Ân còn phiền phức hơn cả mẹ cô ấy nữa, đừng tưởng gọi tôi một tiếng anh trai thì tôi sẽ coi cô ấy là em gái nhé.”

Ai muốn gọi anh là anh trai chứ, tôi chỉ lấy đại cục làm trọng thôi.

“Ngày / tôi có đặt mua một cái máy ở trên mạng, không biết dùng có ổn không nữa?”

Máy ư?

“Ngày / bồn cầu có xả được tóc đi không nhỉ?”

Tóc ư?

“Ngày / hóa ra giấm có thể khử được mùi tanh.”

Giấm?

Mùi tanh?

Lẽ nào anh muốn tôi sao?

Tôi khóc òa lên, bởi vì quá sợ hãi nên cơ thể run lên bần bật.

Lúc này trong nhà chỉ có mỗi tôi và Đoàn Dĩ Diễn thôi. Tôi đưa tay lên bịt miệng lại, ngăn mình không được khóc thành tiếng.

“Ngày /, hành động.”

Tôi nhìn tờ lịch treo trên tường, vừa khéo hôm nay lại là ngày /.

Tôi dựng thẳng sống lưng, nóng dâng trào, da đầu tê dại, đầu óc choáng váng.

Chắc chắn Đoàn Dĩ Diễn đang muốn tôi.

Bầu trời âm u, mưa trút xuống cây lê bên cửa sổ khiến cho cành cây đung đưa.

“Lộc cộc.”

“Lộc cộc.”

“Lộc cộc.”

Đoàn Dĩ Diễn đang xuống dưới tầng, tôi sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa ướt hết cả lưng áo.

Tôi vô cùng sợ hãi, không kịp suy nghĩ gì nữa mà lao nhanh ra cửa, lúc tới nơi tôi lại nghe thấy một giọng nói từ đằng sau vọng tới.

“Em định đi đâu?”

Khi tôi giơ tay ra mở cửa thì Đoàn Dĩ Diễn đã đè khóa cửa lại rồi.

Anh cụp mắt xuống nhìn tôi rồi dịu dàng nói: “Em mà dám chạy linh tinh anh sẽ chân em rồi sau đó…”

Tôi cảm thấy đôi chân đau đớn, nó đang run rẩy đứng cũng không vững.

Đoàn Dĩ Diễn kéo tôi đến sô pha rồi nhìn tôi bằng đôi mắt màu hổ phách, thản nhiên, anh mỉm cười làm tôi nổi hết da gà da vịt lên.

“Ác ma, cho dù tôi có tôi cũng không tha cho anh đâu.”

“Ác ma ư?” Đoàn Dĩ Diễn nghiến răng nói lại mấy từ này, sau đó anh hừ một tiếng rồi nói: “Cuối cùng em cũng chịu nói ra tiếng lòng mình rồi hả.”

Tôi khóc lóc nước mắt rơi xuống lã chã, chỉ đành nhắm nghiền hai mắt lại.

“Diễn, chẳng phải hôm nay cậu bảo tớ đến nhà cậu ăn…” Cánh cửa được người khác đẩy ra, Kỳ Xuyên đứng trước cửa, đằng sau là ánh sáng.

Như nhìn thấy ân nhân cứu mạng mình, tôi lao nhanh vào lòng Kỳ Xuyên rồi nói: “Chạy mau, chạy mau.”

Kỳ Xuyên cứng đờ người ra, anh ấy vỗ lên cánh tay của tôi: “Đừng sợ, anh em có ăn người đâu.”

Tôi nhíu chặt mày lại, mím môi, đôi mắt đỏ au, tôi khóc nức nở nắm lấy tay áo Kỳ Xuyên nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh tôi cũng không nói thành lời được.

Kỳ Xuyên dịu dàng giúp tôi bình tĩnh lại, anh ấy nóng nảy quát Đoàn Dĩ Diễn: “Cậu làm cái gì mà dọa em cậu sợ đến mức này vậy hả?”

Đoàn Dĩ Diễn khẽ hừ một tiếng, anh im lặng không nói.

Sau đó anh thản nhiên đi đến tủ lạnh lấy từng miếng lợn ra rồi bỏ vào trong máy xay .

Anh khẽ cong môi nói: “Làm sủi cảo.”

Tôi sợ hãi nhìn qua đó, một đôi tay sạch sẽ và vô cùng xinh đẹp đang nhào bột mỳ. Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của tôi nên Đoàn Dĩ Diễn hơi nhướng mày lên rồi mỉm cười.

Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, tôi ấm ức nói: “Anh làm sủi cảo mà còn viết nhật ký, em thấy anh cố tình thì có.”

Đoàn Dĩ Diễn lên tiếng: “Em đọc trộm nhật ký của anh à?”

Anh hừ một tiếng rồi nói: “Anh đã không trách em xâm phạm quyền riêng tư của anh thì thôi, giờ em lại còn trách ngược lại anh nữa.”

“Anh.”

Anh nhướng mày lên mang theo ý cười nhìn tôi trông vô cùng đắc ý.

Tôi ủ rũ cúi đầu xuống, đúng là tôi đã xem trộm nhật ký của anh trước, cộng thêm việc suy nghĩ linh tinh nữa nên mới khiến anh chê cười như thế.

Lần đầu tiên giao trực diện với Đoàn Dĩ Diễn, tôi thua rồi, hơn nữa còn thất bại thảm hại.

Kỳ Xuyên lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, tôi nghĩ lại không thể thế được.

Thế là tôi tỏ vẻ đáng thương đi tới trước mặt Đoàn Dĩ Diễn rồi ôm lấy cánh tay của anh, khóc lóc om sòm: “Hu hu hu anh ơi, sao em có thể hiểu lầm anh như thế chứ, em đúng là quá đáng mà.”

Đợi đến khi tôi lau hết nước mũi, nước mắt của mình lên trên quần áo của một người thích sạch sẽ như Đoàn Dĩ Diễn như mong muốn thì tôi mới cảm thấy mình không bị thua.

Đoàn Dĩ Diễn hất cằm lên, anh nhìn xuống rồi nói: “Buông ra.”

Tôi vội vội vàng vàng buông tay ra rồi quay lưng lại với anh, trợn mắt khinh thường.

Đoàn Dĩ Diễn đúng là quá xấu xa, sau này ai mà thích anh thì đúng là mắt mù.

Đoàn Dĩ Diễn không chỉ là anh trai trên danh nghĩa của tôi mà còn là đàn anh ở trường nữa.

Không biết có phải là nghiệt duyên gì hay không mà giờ thể dục chúng tôi lại chạm mặt nhau.

Có đến một nửa con gái trong lớp mê anh như điếu đổ. Đến tiết thể dục bọn họ cứ vây quanh tôi líu ra líu rít nói: “Đoàn Dĩ Diễn đẹp trai mất thôi, anh ấy cười lên trông cũng đẹp nữa, có thể làm idol được đấy.”

Tôi vô cùng khinh thường, thậm chí tôi còn cười ha hả nói: “Với cái tính xấu xa đó thì dù anh ấy có cười đẹp cỡ nào cũng vô dụng thôi?”

“Ân Ân, cậu thân với Đoàn Dĩ Diễn lắm sao? Sao cậu lại biết anh ấy rất xấu xa chứ?”

“Tớ không thân.” Tôi phủ nhận luôn: “Chẳng phải người ta thường hay nói tâm sinh tướng sao, cậu nhìn dáng vẻ yêu nghiệt đó của anh ấy thì biết, chắc hẳn là rất xấu xa rồi.”

“Cũng có thể là do cậu mắt mù mà, thế cậu thấy ai đẹp trai.”

“Kỳ Xuyên.” Tôi thốt lên.

Kỳ Xuyên đẹp trai thứ hai không ai đứng thứ nhất.

Tôi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên nữa.

Bạn cùng bàn của tôi ngạc nhiên thét lên: “Anh… anh Đoàn Dĩ Diễn.”

“Thôi cậu đừng nhắc tới anh ấy trước mặt tớ nữa, xui xẻo lắm.”

“Ồ, ai xui xẻo vậy?”

Tự nhiên lúc này có một cơn gió lạnh thổi tới sau lưng tôi, lạnh buốt khiến tôi nổi hết da gà lên.

Sao tôi lại nghe thấy giọng của tên yêu nghiệt kia vậy nhỉ, không lẽ… anh…

Tôi nuốt nước miếng, hai chân mềm nhũn như sợi bún.

Bây giờ cho dù tôi có quỳ xuống thì chưa chắc Đoàn Dĩ Diễn đã tha cho tôi đâu.

Sợ hãi tột độ, tôi gần như lặng.bg-ssp-{height:px}

Sau khi che giấu sự căng thẳng trong đôi mắt, tôi mới bình tĩnh lên tiếng: “Tớ nói Đoàn Dĩ Diễn là yêu nghiệt là sai hả? Chẳng phải anh ấy chính là người đánh cắp trái tim các cô gái rồi lẩn trốn ở nhân gian sao? Lúc nào trông anh ấy cũng rất quyến rũ, đúng là quá xấu xa mà. Nụ cười của anh ấy giống như món quà ông trời dành tặng anh ấy vậy đó.”

Vừa mới nói xong, người đứng phía sau bật cười.

Tôi chậm rãi ngoảnh đầu lại thì vừa hay trông thấy Đoàn Dĩ Diễn đang ôm quả bóng rổ trong tay, anh mỉm cười nhìn tôi.

Còn ánh mắt của tôi lại bị cơ bắp trên cánh tay anh hấp dẫn, cánh tay này mà dùng để tát tôi chắc tôi mất.

Đoàn Dĩ Diễn còn chưa kịp hành động thì tôi đã thức thời lùi về phía sau rồi. Tôi nở một nụ cười chân thành nhất đời với anh.

Đoàn Dĩ Diễn hờ hững ngoắc ngoắc ngón tay rồi nói với tôi: “Em lại đây.”

Tôi run rẩy tới gần anh, đột nhiên anh nhướng mày cười đểu nhìn tôi: “Đừng cố tỏ ra mình thông minh nữa, đừng tưởng rằng em nịnh bợ anh ở bên ngoài thì anh sẽ chấp nhận em.”

“Ai nịnh bợ anh chứ…” Tôi trợn mắt, tức mất.

Đúng là cái đồ xấu xa, chẳng khiến người ta yêu thích một chút nào cả.

Đoàn Dĩ Diễn thản nhiên ngước mắt lên, anh nở nụ cười, trong đó còn có cả sự chế giễu không hề che giấu nữa.

Đúng lúc này Kỳ Xuyên cầm hai chai nước đi đến, anh ấy nhìn Đoàn Dĩ Diễn rồi nói: “Ai lại khiến cậu không vui rồi?”

Không đợi Đoàn Dĩ Diễn trả lời câu hỏi của mình, Kỳ Xuyên đã đưa chai nước anh đang cầm cho tôi, rồi tiện thể xoa đầu tôi luôn: “Anh em lại quát em đấy à?”

Tôi liếc nhìn Đoàn Dĩ Diễn, trông thấy gương mặt tái mét của anh thì lập tức phủ nhận: “Anh ấy chưa bao giờ quát em cả.”

Anh chỉ muốn giết em thôi.

“Em không cần phải sợ, anh sẽ bảo vệ em.” Giọng nói của Kỳ Xuyên rất ấm áp, giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi bên tai tôi vậy.

Tôi nhìn chằm chằm Kỳ Xuyên không chớp mắt, tôi nhìn thấy mình trong đôi mắt ấy, lúc đó trong đầu tôi như có pháo hoa đang đoàng đoàng vậy.

Kỳ Xuyên đưa chai nước còn lại cho Đoàn Dĩ Diễn, anh nắm chặt lấy nó rồi nhìn Kỳ Xuyên nói: “Cậu còn chưa chịu đi?”

“Chẳng phải cậu là người chạy tới đây trước sao? Này sao cậu đi vội thế, chờ tớ cái đã.”

Đúng là mà, ngay cả Kỳ Xuyên mà anh cũng quát.

Bọn họ vừa mới đi thì tôi đã bị đám con gái vây kín lấy rồi.

“Ân Ân sao cậu lại quen Đoàn Dĩ Diễn và Kỳ Xuyên vậy? Tớ có cảm giác mọi người có vẻ rất thân thiết.”

Đoàn Dĩ Diễn đã từng cảnh cáo tôi, đừng để anh nghe thấy tin đồn anh có một đứa em gái ở trường nếu không anh sẽ cho tôi đẹp mặt.

Anh xấu tính như thế không chừng đã đắc tội với hàng tá người rồi cũng nên. Tôi còn sợ người khác tới tìm anh báo thù rồi trút lên đầu tôi đây này.

“Tớ không thân với bọn họ lắm, chỉ là hàng xóm bình thường thôi, ngày thường cũng khó chạm mặt nhau.”

“Vậy cậu có thể đưa thư tình cho anh Đoàn Dĩ Diễn giúp tớ không?”

Không được, anh sẽ khinh thường tôi mất.

“Tớ sẽ mời cậu bữa sáng cả tháng này luôn.”

“Cũng không phải không thể, có điều…”

“Cộng thêm vé concert Trần Dịch Tấn của cậu nữa.”

“Chốt đơn.”

Tôi hơi do dự trong giây lát nhưng mà là Trần Dịch Tấn đó.

Nếu cứ trực tiếp đưa thư tình cho Đoàn Dĩ Diễn thì chắc chắn anh sẽ không chịu nhận đâu, vậy thì cũng đừng trách tôi lén lút.

Theo như những gì tôi quan sát được thì hàng ngày anh sẽ đi cùng Kỳ Xuyên tới sân bóng rổ gần nhà lúc sáu giờ tối.

Đến lúc đó chắc chắn anh đã ra ngoài rồi.

Tôi nghênh ngang bước vào phòng của anh, tôi còn chưa kịp bỏ thư tình xuống thì đã nhìn thấy anh quấn khăn tắm đi từ phòng tắm ra rồi.

Đoàn Dĩ Diễn đứng dưới ánh đèn, lúc ấy anh nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên nhưng sau đó nó được thay bằng ánh mắt chế giễu: “Cứ lén la lén lút, em định làm gì?”

Đoàn Dĩ Diễn ấn công tắc ở trên tường, phòng ngủ sáng trưng đột nhiên trở nên tối om.

Tôi lẩm bẩm: “Sao anh không đi chơi bóng?”

Chỗ quấn khăn tắm trên người Đoàn Dĩ Diễn rất thấp, anh bước từng bước về phía tôi. Khăn tắm rất nguy hiểm, theo từng động tác của anh nó có thể tuột xuống bất cứ lúc nào.

Tôi vội vàng quay người đi, trái tim đập loạn nhịp như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Anh nói: “Giải thích đi.”

Tôi vùi mặt vào hai cánh tay, đáng thương đưa thư tình cho anh rồi nói: “Đọc xong cái này anh sẽ biết ngay thôi.”

Đoàn Dĩ Diễn cách tôi càng lúc càng gần: “Ngẩng đầu lên.”

Đôi mắt lờ mờ còn có cả sự chế giễu. Giọt nước trên mái tóc anh hôn lên nốt ruồi nhỏ trên gò má anh rồi từ từ nhỏ xuống xương quai xanh.

Tôi lùi về phía sau, chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng của anh vang lên: “Em viết đấy à?”

Đùa chắc, trông tôi giống người không có mắt nhìn thế sao?

“Không phải.” Tôi mở to mắt vô cùng nghiêm túc nói.

Đoàn Dĩ Diễn mỉm cười, quơ quơ bức thư tình trong tay.

“Đọc xong rồi, chúng ta không có khả năng đâu.”

Tôi ngẩn người ra, có chút buồn bực: “Không phải em viết thật mà, anh không nhìn thấy chữ ký trên đó hay sao?”

Đoàn Dĩ Diễn ngước mắt lên, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng: “Bị anh từ chối cũng không phải là chuyện gì mất mặt đâu, đừng chối nữa.”

Tôi chối ư?

Đoàn Dĩ Diễn được lắm, anh quăng cả tôi và bức thư tình ra ngoài cửa.

Tôi tủi thân mếu máo. Từ lúc mẹ tôi dẫn tôi bước chân vào nhà họ Đoàn đến giờ, tôi không có lấy một ngày sống thoải mái. Ngày nào tôi cũng lo lắng sợ hãi, sợ mình chọc giận Đoàn Dĩ Diễn.

Tôi có bố dượng, có mẹ kế nhưng lại chẳng có ai quan tâm tới tôi cả.

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy buồn, tôi ngồi xổm trước cửa phòng Đoàn Dĩ Diễn bật khóc nức nở.

Ban đầu chỉ thút tha thút thít thôi nhưng cuối cùng tôi dứt khoát khóc ầm lên.

Đoàn Dĩ Diễn đúng là đồ xấu xa, thậm chí anh còn chẳng đi ra ngoài xem xem đã có chuyện gì xảy ra nữa.

“Đêm hôm con khóc lóc ầm ĩ gì vậy, đừng làm ảnh hưởng đến anh con nghỉ ngơi chứ.” Mẹ tôi đi từ tầng một lên, bà không hỏi tôi tại sao lại khóc mà chỉ trách mắng tôi không ngừng thôi.

Tôi nắm chặt tay lại rồi tự cười nhạo chính mình.

Tôi sống nhờ ở đậu thì làm gì có tư cách tỏ ra ấm ức trước mặt người ta chứ? Một người không có nhà như tôi chỉ có thể khóc thầm trong đêm tối thôi.

Sau khi về phòng tôi ỉu xìu bỏ tội đồ đã bị tôi vò nát trong tay ra.

Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, không biết câu nào đã khiến cho anh nghĩ rằng bức thư tình này là do tôi viết.

Diêu!

Tiểu!

Nhan!

Bà cô của tôi ơi, tại sao cậu viết thư tình mà không ký tên vậy.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi mệt mỏi đi xuống dưới tầng với đôi mắt đỏ hoe, vừa khéo tôi nhìn thấy mẹ mình đang lấy lòng Đoàn Dĩ Diễn.

“Diễn à, hôm qua Ân Ân ngồi trước cửa phòng con khóc lóc ầm ĩ, không làm phiền con nghỉ ngơi chứ?”

Tôi dừng bước lại, suýt chút nữa tôi đã lăn từ trên tầng xuống rồi.

Đoàn Dĩ Diễn nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng, vẻ mặt của anh hờ hững không nhìn ra chút cảm xúc nào cả: “Con đeo tai nghe nên không nghe thấy gì.”

Tôi bình tĩnh ngó lơ bọn họ.

Đúng như những gì tôi nghĩ, mẹ tôi đứng sau mắng: “Con nhóc này, không có một chút phép tắc nào cả.”

Gió mùa đông tạt thẳng vào mặt, lạnh buốt.

Tôi bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm rồi tiếp tục đi đến trường.

Không biết Đoàn Dĩ Diễn đã đuổi theo tôi từ khi nào, anh bình tĩnh đi bên cạnh tôi rồi hỏi: “Sau khi bị anh từ chối, em đã ngồi khóc cả đêm trước cửa phòng anh đấy à?”

“Em không?”

Dù cho đàn ông trên đời này có hết thì tôi cũng không thích anh đâu.

Đoàn Dĩ Diễn mỉm cười, rõ ràng là anh không tin.

Tôi giận tím người.

Thôi xong, hiểu lầm càng lúc càng lớn rồi.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio