Những lời anh nói bị gió thổi bay, anh nói gì tôi cũng không nghe rõ nữa.
Đợi đến khi tôi tỉnh dậy thì đã nằm trong bệnh viện rồi. Chân phải bị bó bột thành một cục dày cộp, đầu cũng bị băng bó trông y hệt chiếc bánh ú, còn Đoàn Dĩ Diễn thì đang nhắm mắt nằm tựa vào giường bệnh nghỉ ngơi.
Tôi vô thức cựa mình, sau đó đau điếng người: “A.”
Mí mắt của Đoàn Dĩ Diễn khẽ động đậy, lúc anh mở mắt ra trong đó toàn là tơ không: “Ân Ân.”
Đoàn Dĩ Diễn hít thở một hơi thật sâu, anh khom người đứng trước giường rồi cẩn thận giơ tay ra đỡ lưng tôi, anh nói: “Em còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Chỗ nào em cũng thấy khó chịu hết.” Tôi ấm ức nói.
Giọng nói của anh hơi run run: “Xin lỗi em.”
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự tự trách trên gương mặt của Đoàn Dĩ Diễn đấy.
Anh như thế lại khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Đang lúc tôi rối rắm không biết phải làm như thế nào thì có người mở cửa phòng bệnh ra.
Là mẹ tôi.
Tôi đáng thương nhìn mẹ mình. Tôi đau lắm, vừa nhìn thấy mẹ là tôi lại cảm thấy đau hơn.
Mặt mẹ tôi tối sầm lại, bà nhìn tôi vẻ mặt vô cùng ai oán: “Đoàn Ân Ân, con bảo mẹ nên làm gì với con đây? Có đi xe đạp thôi mà cũng ngã đến mức với chân, con có thể để mẹ bớt lo đi được một chút không hả?”
Tôi không dám tin mở to hai mắt nhìn mẹ mình, tôi mở miệng nhưng cổ họng run run không tài nào nói thành lời được.
Những lời trách mắng vô cớ của mẹ khiến trái tim tôi nguội lạnh, ngay sau đó bà lại lên tiếng nói tiếp: “Thời gian này anh con đang bận rộn chuyện tốt nghiệp mà tối qua thằng bé còn ở lại đây trông con suốt cả một đêm đấy.”
Tôi tức giận nhìn Khương Vận Hà, tôi đang cố gắng kiếm tìm một chút lo lắng trên gương mặt của bà nhưng dáng vẻ lạnh lùng của mẹ lại khiến tôi sợ hãi.
Thì ra bà bỏ mặc tôi rồi.
Tôi đau lắm, trái tim trong lồng ngực như bị vỡ thành trăm nghìn mảnh vậy, nó bị những lời nói sắc bén của bà làm tổn thương.
Nếu còn nhìn bà thêm một chút nữa tôi sợ rằng mình sẽ không thể thở nổi mất.
“Cô nói đủ chưa?” Bên trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói đanh thép của Đoàn Dĩ Diễn.
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng: “Đoàn Ân Ân là con gái ruột của cô còn cháu thì không, cô không cần quá quan tâm tới cháu đâu ạ.”
Đoàn Dĩ Diễn chỉ không kiềm chế bản thân trước mặt tôi thôi còn trước mặt những người khác anh luôn khống chế tâm trạng của mình rất tốt.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh có thái độ như thế này trước mặt người khác đấy.
“Nếu như cô không thương em ấy, vậy thì để… người làm anh như cháu thương.”
Tôi giống như một kẻ sắp vớ được cọng cỏ cứu khi nghe thấy giọng nói ấm áp và đầy kiên định của Đoàn Dĩ Diễn vậy, những lời anh nói tôi cảm thấy dễ thở hơn.
Tôi lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt, sau đó quay người lén nhìn sang đó.
Khương Vận Hà mặt đỏ bừng bừng nhìn về phía tôi, tôi ngoảnh đầu đi quật cường không muốn nhìn bà nữa.
Đợi sau khi mẹ tôi rời đi rồi, Đoàn Dĩ Diễn lại tới điều chỉnh cho tôi ngồi hẳn hoi, bây giờ tôi chẳng còn sức nhấc nổi tay lên nữa nên cứ để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Anh áy náy lau khô nước mắt cho tôi rồi lại lặp lại một lần nữa: “Xin lỗi em.”
Sự ấm ức tôi cố kìm nén bao lâu nay bùng phát: “Em không cướp bố của anh, mà chính anh đã cướp mất mẹ của em. Bây giờ em chẳng có gì cả, anh luôn đối xử không tốt với em như thế, rốt cuộc em có lỗi gì chứ?”
Tiếng của tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tôi không khỏi nghẹn ngào: “Anh nói muốn dạy em đi xe đạp chính là rắp tâm muốn hại em. Nếu như em không bao giờ tỉnh lại nữa thì có phải là như ý anh không?”
“Đoàn Ân Ân.” Đoàn Dĩ Diễn vươn tay ra bịt miệng tôi lại, gương mặt khó coi của anh sáp lại gần tôi, anh nói: “Mong muốn của anh chính là được nhìn thấy em mạnh khỏe, sau này anh sẽ bảo vệ em.”
Anh nói rất nhanh, ngực phập phồng lên xuống. Ở khoảng cách gần như thế này tôi mới thấy được sự mệt mỏi hiện lên trên gương mặt anh. Ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng khi đó của anh trông giống như là đang nhìn bảo vật vừa mới tìm lại được vậy.
Ánh mắt ấy khiến tôi hoảng sợ, tôi giãy giụa muốn né tránh.
Đoàn Dĩ Diễn lại giả vờ bình tĩnh buông tay ra trước, bầu không khí giữa chúng tôi im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Anh khẽ ho một tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Em đói chưa?”
“Em không đói.” Tôi vừa mới nói xong thì đã bị cái bụng bán đứng, nó kêu lên òng ọc.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào bên tai tôi: “Kỳ Xuyên đi mua đồ ăn sáng rồi, lát nữa cậu ấy sẽ mang tới đây.”
Kỳ Xuyên ư?
Tôi không muốn gặp anh ấy đâu.
Tôi khẽ dùng sức kéo chăn che kín người chỉ để lộ đôi mắt.
Đoàn Dĩ Diễn cứng đờ người, anh nói: “Em trốn cái gì?”
Tôi đáng thương bĩu môi, chỉ tay lên đầu mình rồi nói: “Em đã bị băng bó thành cái bánh ú như thế này rồi, chắc chắn là xấu đi được.”
“Không xấu đâu.” Vẻ mặt Đoàn Dĩ Diễn có chút kỳ lạ, anh cứ thấy tôi nhìn mình chằm chằm như thế thì ngoảnh đầu sang chỗ khác. Từ chỗ của tôi nhìn sang thì chỉ có thể nhìn thấy yết hầu đang lên xuống của anh thôi.
Ai thèm tin lời anh nói chứ.
“Chắc chắn là em đã bị dung rồi.”
Tôi còn chưa tỏ tình với Kỳ Xuyên mà.
Tôi còn chưa yêu đương với anh ấy nữa.
Đột nhiên Đoàn Dĩ Diễn khẽ hừ một tiếng, anh xoay người lại. Anh hơi nheo mắt nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: “Có phải câu tiếp theo của em chính là, em bị dung rồi sau này sẽ không có ai lấy nữa đúng không?”
Tôi vừa định lắc đầu thì lại trông thấy đôi mắt sáng bừng lên của Đoàn Dĩ Diễn, anh mỉm cười nói: “Anh lấy em.”
Ai thèm lấy anh chứ, có cho mọi người diễm phúc này mọi người có cần không?
Cho dù là áy náy thì anh cũng đừng hại tôi thế chứ.
Rõ ràng Đoàn Dĩ Diễn là tinh của tôi mà.
Ở bên anh tôi toàn gặp phải chuyện xẻo không.
“Em không muốn lấy anh đâu.”
Tiếng điện thoại vang lên không đúng lúc áp cả tiếng tôi đi.
“Tôi đợi cậu ở cửa phòng .”
Kỳ Xuyên tới rồi.
Đoàn Dĩ Diễn kiên nhẫn dặn dò anh ấy: “Tôi ra ngoài lấy nước, cậu ở lại đây chăm sóc Ân Ân giúp tôi.”
Tôi như ngừng thở, nằm cuộn mình ở trong chăn.
“Em đừng trốn nữa, để anh xem cái nào.” Kỳ Xuyên nói với tôi bằng giọng điệu không thể dịu dàng hơn nữa, anh sợ khiến tôi bị giật mình.
Kỳ Xuyên vỗ nhẹ vào lưng trấn an tôi, nhân lúc tôi không để ý anh ấy kéo chăn ra luôn.
Cứ như thế tôi xuất hiện “trần trụi” dưới ánh mắt của anh ấy.
Bị người mình thích trông thấy dáng vẻ thảm thương nhất của mình, tôi thật sự không còn mặt mũi để gặp anh ấy nữa.
“Anh đừng nhìn em nữa mà.”
Tôi mặc kệ đau đớn, tôi muốn trốn chạy.
Kỳ Xuyên giữ tôi lại, anh nói bằng giọng điệu trách cứ: “Em ngồi im nào, sao lại bị thương nặng thế này?”
Tôi đáng thương, miệng mếu máo, đôi mắt thì đỏ như mắt thỏ luôn rồi.
Kỳ Xuyên nhìn tôi, trong mắt anh ánh lên sự đau lòng, ngay lúc đó anh ấy đã giang tay ra ôm chặt lấy tôi vào trong lòng.
Kỳ Xuyên ôm tôi ư?
Tôi đờ người ra.
Có thể là do đóng chặt cửa sổ lại, không khí không thể lưu thông được, tôi nóng đến mức chảy hết cả mồ hôi, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Đang lúc tôi không biết nên đặt cái tay không an phận của mình ở đâu thì lại trông thấy Đoàn Dĩ Diễn mặt mày tái mét đứng ở cửa phòng bệnh.
Trong đầu tôi ầm một tiếng, rất trống rỗng, thậm chí trong lòng còn có chút hoảng loạn rất khó hiểu nữa.
Thế là tôi đã đẩy Kỳ Xuyên ra.
Đoàn Dĩ Diễn trông thấy hành động đó của tôi thì gương mặt đen như đít nồi của anh cũng dịu đi được phần nào, anh đi tới rồi nói: “Em ngồi dậy uống nước đi.”
Tôi bưng cốc nước lên ngoan ngoãn uống một ngụm, tôi không dám nhìn thẳng vào ai cả.
Đang chơi thì Kỳ Xuyên ra ngoài nghe điện thoại, sau khi nghe máy xong quay về nhìn tôi bằng vẻ mặt khó xử: “Hôm nào anh lại tới thăm em nữa nhé.”
Tôi vô thức nắm lấy ống tay áo của anh rồi lại buông ra: “Được ạ.”
Thật ra là không được, tôi muốn anh ở bên tôi cơ.
Từ sau khi tôi tới nhà họ Đoàn đến giờ, Kỳ Xuyên là người tốt đầu tiên tôi gặp được.
Kỳ Xuyên chưa từng hung dữ với tôi, mà lúc nào cũng mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt của anh cong cong xinh đẹp giống như vầng trăng khuyết khiến cho người kìm lòng không đặng mà muốn tới gần.
Lâu dần tôi không thể khống chế được tình cảm của mình mà dành tình cảm cho anh ấy.
Kỳ Xuyên xoa đầu tôi, anh ấy xoay người lại nói nhỏ với Đoàn Dĩ Diễn mấy câu.
Tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy câu này: “Cậu mau về đi, chuyện này quan trọng lắm đấy...”bg-ssp-{height:px}
Đoàn Dĩ Diễn bình tĩnh nói: “Em ấy quan trọng hơn.”
Kỳ Xuyên gật đầu, anh ấy không nói thêm gì nữa.
Đợi sau khi Kỳ Xuyên đi rồi, Đoàn Dĩ Diễn rất thản nhiên ngồi xuống bên giường tôi, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt lấy tôi nhưng anh lại chẳng nói gì.
Tôi cứ bị anh nhìn như thế đến mất tự nhiên, tôi cẩn thận bưng cốc nước lên uống một ngụm.
Đoàn Dĩ Diễn khẽ ho một tiếng, tôi sợ run cả tay, cốc nước vì thế cũng rơi xuống dưới giường.
Tôi run lẩy bẩy, lần này thì xong rồi, tôi sẽ lại bị anh lên mặt dạy dỗ nữa.
“Em ngồi im.” Đoàn Dĩ Diễn nhanh tay nhấc cái chăn bị ướt ra, anh cẩn thận kiểm tra người tôi, sau khi thấy tôi không nước nóng làm bỏng anh mới đi lấy cái chăn khác về.
Tôi không dám nhìn Đoàn Dĩ Diễn mà lặng lẽ lùi vào trong góc.
Tiếng hừ khẽ của anh từ trên đỉnh đầu vọng tới: “Tại sao em lại sợ anh.”
Không đợi tôi trả lời, Đoàn Dĩ Diễn đã nâng gương mặt của tôi lên, anh hung hăng nói một câu: “Em không được phép sợ anh.”
Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt của anh, cố gắng tìm kiếm chút ý muốn muốn hãm hại tôi trên gương mặt anh nhưng lại phí công vô ích.
Nhìn một lúc lâu tôi mới phát hiện ra một điều ánh mắt khi anh nhìn tôi dịu dàng đến lạ.
Tôi vội vàng ngoảnh mặt đi, chẳng lẽ là gặp ma giữa ban ngày ban mặt ư?
Bỗng nhiên Đoàn Dĩ Diễn không vui lên tiếng: “Tại sao khi nãy em lại… ôm Kỳ Xuyên?”
Nghe thấy tên của Kỳ Xuyên tự nhiên tôi lại đỏ ửng mặt lên, sao tôi có thể mở lời nói ra được chứ.
“Em…”
“Ừ?” Đoàn Dĩ Diễn rất tự nhiên sáp lại gần tôi.
“Em thích Kỳ Xuyên.”
Câu nói này đã bị Đoàn Dĩ Diễn chặn lại ở trong miệng.
Anh ôm lấy cổ của tôi kéo tôi sáp lại gần anh hơn, tôi rơi vào trong vòng ôm của anh, còn anh lại dịu dàng hôn lên môi tôi.
Tôi bừng tỉnh, vội vội vàng vàng đẩy anh ra: “Anh, anh làm gì vậy...”
Anh?
Sao anh dám?
Tôi là em gái của anh kia mà.
Tôi đè con tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực lại, mặt mũi đỏ bừng lên, ngay cả vành tai cũng đỏ lên nữa, nóng bừng.
Lúc này ngay cả khi nói chuyện hô hấp của Đoàn Dĩ Diễn cũng rất dồn dập, anh lại còn hỏi tôi: “Em xấu hổ hả?”
Tôi bịt hai tai mình lại, ánh mắt như muốn nói với anh: “Anh điên rồi.”
Anh là anh trai của em đấy.
Đoàn Dĩ Diễn vẫn rất bình tĩnh nhưng trên gương mặt anh lại có chút ửng hồng.
Không biết anh nghĩ đến chuyện gì mà lại nhẹ nhàng giơ ngón tay thon dài trắng trẻo của mình lên sờ lên môi, sau đó chỉ vào tôi rồi nói: “Em cũng hôn anh rồi.”
Đến cả con kiến đi ngang qua trông thấy chuyện này cũng cảm thấy hoang đường, rõ ràng là anh sáp lại gần tôi trước mà…
Được rồi, hôm nay tôi muốn xem xem anh còn định ngụy biện như thế nào nữa: “Là anh trước mà.”
Đoàn Dĩ Diễn nhìn thẳng vào mắt tôi, anh nói rõ ràng từng chữ một: “Trước giờ anh chưa từng hôn ai cả. Cho dù biết em là con gái của mẹ kế nhưng anh vẫn không kìm lòng được mà hôn em. Thế nên em có biết lý do vì sao không?”
“Gì cơ?” Dưới sự dụ dỗ của anh, thế mà tôi lại ngu ngơ trả lời lại? Không lẽ đây là di chứng sau khi não sao?
Đoàn Dĩ Diễn rất đàng hoàng trả lời: “Bởi vì anh... muốn như thế.”
Tôi: “???”
Suýt chút nữa là tôi ói ra rồi.
Bên trong căn phòng yên tĩnh chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Không ai nói với ai câu nào cả mà cứ nhìn đối phương như thế thôi. Thế nhưng hô hấp của chúng tôi lại đang quấn chặt lấy nhau.
Đoàn Dĩ Diễn không quản ngày đêm ở lại trong bệnh viện chăm sóc cho tôi suốt một tuần liền.
Sau nụ hôn trộm ngày đó, lúc tôi và anh ở riêng với nhau tôi luôn cảm thấy kiểu gì ý.
Cũng may là tôi được xuất viện sớm, cũng không cần phải một mình đối mặt với anh nữa.
Ngày tôi xuất viện, Kỳ Xuyên cũng tới.
Sau khi gặp được Kỳ Xuyên, tôi dứt khoát bỏ lại Đoàn Dĩ Diễn. Tôi nhảy lò cò về phía Kỳ Xuyên, anh ấy ngước mắt lên khẽ cười với tôi: “Em đứng im đó, để anh đi tới.”
“Được ạ.”
Tôi không khỏi chột dạ, anh mau tới đây đi đừng để em và Đoàn Dĩ Diễn ở chung với nhau nữa.
Đúng vào lúc này Đoàn Dĩ Diễn lại đưa tay ra túm lấy cổ áo của tôi. Ngón tay của anh vô tình chạm nhẹ vào cổ của tôi. Tôi giật mình hoảng sợ không dám đi lung tung nữa.
“Em chạy nữa thử xem.” Đoàn Dĩ Diễn cúi đầu xuống, lúc anh nói chuyện hơi thở của anh phả vào bên tai tôi, có hơi ngứa ngứa.
Tôi nuốt nước bọt ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Dĩ Diễn, vừa hay chạm phải ánh mắt sâu xa của anh.
Cùng lúc đó Kỳ Xuyên cũng đưa tay về phía tôi. Anh ấy nhìn cái chân phải bị bó bột của tôi rồi thân thiết hỏi: “Ân Ân, em muốn anh nào cõng em về nhà đây?”
Nhà tôi ở rất gần bệnh viện, đi mấy phút là đến nơi à.
“Em muốn anh cõng.”
Kỳ Xuyên mới là người trong lòng tôi, có tôi cũng không chọn Đoàn Dĩ Diễn đâu.
Tôi nằm trên lưng kỳ Xuyên, cũng không dám thở mạnh. Đoàn Dĩ Diễn trông thấy tôi như thế thì gương mặt tái mét cả đi, anh nhìn xoáy vào đôi mắt tôi rồi sau đó đi thẳng về phía trước.
Có lẽ là vì Kỳ Xuyên sợ anh ấy đi quá nhanh sẽ khiến tôi cảm thấy không thoải mái thế nên mỗi bước chân của anh đều rất chậm còn bóng lưng của Đoàn Dĩ Diễn lại càng lúc càng xa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút bối rối không thể nói thành lời.
Sau khi về đến nhà thì tôi mới biết mẹ tôi lại đi công tác cùng với chú Đoàn rồi.
Dạo gần đây tần suất hai người họ đi công tác càng lúc càng nhiều, một tháng tôi chỉ gặp được Khương Vận Hà một lần. Còn chú Đoàn thì cũng phải nửa năm tôi chưa gặp. Đến mức trong suốt một thời gian dài trong nhà chỉ có mỗi tôi và Đoàn Dĩ Diễn thôi.
Đoàn Dĩ Diễn vừa về đến nhà đã tự nhốt mình trong phòng một lúc lâu rồi.
Ba giờ chiều tự nhiên anh lại gửi cho tôi một tin nhắn: “Anh đau đầu.”
Tôi đọc xong tin nhắn mà đờ người ra luôn, có phải anh gửi lộn rồi phải không.
Tôi bị thọt chân thì sao hầu hạ anh được chứ.
“Để em bảo anh Kỳ Xuyên mang thuốc tới cho anh.” Tôi còn chưa kịp gửi tin nhắn này đi thì lại nhận được một tin nhắn mới: “Đừng gọi Kỳ Xuyên tới.”
Đúng là phiền phức mà.
Thôi bỏ đi, nể tình anh đã vất vả chăm sóc tôi suốt thời gian này, tôi cũng nên đi xem anh thế nào mới phải.
Cửa phòng Đoàn Dĩ Diễn không khóa, tôi ngẩn người ra, anh buông bỏ phòng bị với tôi từ khi nào vậy sao tôi lại không biết gì luôn vậy.
Đợi tôi nhảy lò cò vào thì thấy Đoàn Dĩ Diễn đang nhíu chặt hàng mày lại, vẻ mặt của anh cũng tái đi rất nhiều.
Tôi giơ tay lên, lúc chạm tay vào trán anh thì giật mình: “Anh sốt thật rồi này, chúng ta đi bệnh viện thôi.”
Đoàn Dĩ Diễn từ từ mở mắt ra, giọng của anh hơi khàn: “Vừa mới về xong, anh không muốn đi nữa đâu.”
“Em đi lấy thuốc cho anh.”
Tính anh vốn đã không tốt rồi, nếu như sốt cao ảnh hưởng tới đầu óc bị ngu thật thì e là sau này sẽ không có ai lấy nữa mất.
Tôi đưa thuốc cho anh nhưng anh lại ngồi im không nhúc nhích: “Anh không còn sức nữa rồi.”
Toàn thân Đoàn Dĩ Diễn nóng rẫy, lúc nói chuyện anh cũng nhắm chặt mắt lại, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh yếu đuối đến thế đấy.
Trông rất đáng thương.
Tôi chỉ đành ôm lấy đầu Đoàn Dĩ Diễn, để anh tựa vào người mình rồi sau đó đút thuốc vào miệng anh thôi.
Anh hơi cựa mình nhưng sau đó không phản kháng nữa.
Đợi sau khi uống thuốc xong Đoàn Dĩ Diễn hơi mở mắt ra, anh nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Em không được đi đâu đấy.”
Đoàn Dĩ Diễn bị ốm rồi, trên người anh bớt đi vẻ hung hăng thường ngày, lúc nói chuyện thì yếu ớt trông giống như kiểu anh đang làm nũng vậy.
Đừng tưởng làm nũng với tôi là được nhé.
Tôi đặt cốc nước xuống sau đó giơ hai tay ra ôm lấy gương mặt của anh rồi xoa mạnh một cái: “Được rồi, chị sẽ không đi đâu cả.”
Đoàn Dĩ Diễn hừ một tiếng, anh khẽ mỉm cười.
Tôi chống cằm ngồi bên giường nhìn anh ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, mí mắt của tôi cũng dần dần nặng trĩu.
Di chứng sau chấn động não lại tái phát rồi. Tôi ngáp một cái rồi quên béng mất hiện giờ mình muốn làm gì luôn.
Tôi thật sự rất buồn ngủ, tôi rất thoải mái chui tọt vào trong chăn, ôm lấy con gấu đen lớn bên cạnh mình rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Nhiệt độ ấm áp thật sự rất thoải mái, tôi sáp lại gần ôm chặt lấy con gấu đen lớn. Giấc ngủ này vừa sâu lại còn thoải mái, có điều nó quá nóng. Cũng may bây giờ đang là mùa đông nên tôi vẫn có thể chịu được. Nếu như là mùa hè thì tôi đã thẳng chân đạp nó xuống dưới đất rồi.