Khoảng cách giữa California và Nam Kinh vừa đúng mười nghìn kilomet, tôi sợ người và vật ở nơi đây đều không còn liên quan đến tôi nữa.
Khi trước tôi hay thấy người ta nói trên mạng rằng: “Trăng nước ngoài tròn hơn trăng trong nước”, khi đó tôi chỉ cười trừ cho qua.
() Câu này ý chỉ những người sính ngoại.
Đến khi tôi rơi vào hoàn cảnh này rồi tôi mới nhận ra, tôi càng muốn về nhà hơn.
Tôi nhớ Vạn Lý Trường Thành nơi duy nhất có thể nhìn thấy từ không gian.
Cũng nhớ quán bán sủi cảo vỏ mỏng nhân đầy ú ụ ở dưới nhà.
Tôi còn nhớ những ngày chạy bộ buổi sáng quanh công viên, tôi còn ngã ở chỗ đó dọa cho Đoàn Dĩ Diễn sợ khiếp nữa.
Tôi xoa xoa sống mũi cay cay rồi cười khổ, sao tôi lại nhớ tới Đoàn Dĩ Diễn nữa rồi.
“Cốc cốc cốc.” Kiều Thành Lâm sợ tôi còn chưa quen nên bưng cà phê vào cho tôi.
Tôi nhìn bố rất lâu, không kìm lòng được mà hỏi: “Bố ở một mình suốt bao nhiêu năm như thế, tại sao bố lại muốn ở đây ạ?”
Tôi cứ nghĩ rằng Kiều Thành Lâm và Khương Vận Hà ly hôn với nhau là do có người thứ ba chen chân vào nhưng bây giờ xem ra đúng là do gần thì ít mà xa thì nhiều thật rồi.
“Giáo dục thời bố là như thế đó, luôn cảm thấy nước ngoài tốt hơn. Bố cố chấp muốn xem xem rốt cuộc nơi đây tốt đẹp ra sao?”
“Bố có thấy không ạ?”
Đôi mắt bố tôi trống rỗng, ông im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Bố muốn quay về nhưng bố đã không còn nhà để về nữa rồi.”
Tôi nói: “Cũng may là bố còn có một đứa con gái.”
Hai mắt Kiều Thành Lâm sáng lên: “Con có thể đổi lại họ không?”
Thôi không đâu.
Bố đúng là được voi đòi tiên.
Tôi hít thở từ từ để ổn định lại cảm xúc.
Nếu như Đoàn Dĩ Diễn ở đây chắc hẳn anh sẽ mắng ông. Suốt bao nhiêu năm nay ông không thèm ngó ngàng gì đến tôi nhưng nay khi tôi khôn lớn rồi ông lại muốn tôi đổi họ, ông đừng mơ mộng viển vông nữa.
Kiều Thành Lâm thấy tôi bối rối thì cũng không ép buộc tôi nữa, ông chủ động giải thích cho tôi hiểu: “Chắc là con vẫn nghĩ rằng bố không thèm đoái hoài gì đến con phải không? Sau khi bố và mẹ con ly hôn với nhau bà ấy không cho bố gặp con. Con cũng biết tính mẹ con rồi đấy, nói một là một bố nào dám động tới bà ấy chứ. Bây giờ bố sẽ cố gắng bù đắp cho con.”
Tự nhiên giọng điệu của tôi cũng mềm mỏng hơn rất nhiều: “Con không cần bố phải bù đắp gì cho con cả, đợi thêm mấy năm nữa chúng ta cùng nhau về nhà nhé.”
Kiều Thành Lâm không mắc bẫy, ông nói: “Con cứ ngoan ngoãn ở lại đây cho bố, không có sự đồng ý của mẹ con, con đừng hòng quay về.”
Tôi hậm hực cúi đầu xuống rồi chỉ tay ra ngoài cửa: “Bố ra ngoài đi ạ, con muốn yên tĩnh một mình.”
Sống ở nước ngoài, dường như tôi đã trở thành một Đoàn Dĩ Diễn khác, cho dù có xảy ra chuyện gì thì lòng tôi cũng không chút gợn sóng.
Thoát cái đã mấy tháng nữa trôi qua, thỉnh thoảng tôi cũng gọi điện thoại cho Khương Vận Hà. Bởi vì chênh lệch múi giờ nên tôi không muốn làm phiền đến họ quá nhiều.
Nhưng mỗi lần gọi điện thoại, tôi đều bám lấy bà hỏi đông hỏi tây.
Tôi nghe bà nói: “Chú Đoàn của con đã khỏe hơn nhiều rồi, hàng ngày ông ấy đều có thể ăn được một chút cơm.
Con mèo Li Hua thích đến nhà mình kiếm ăn, anh con đang cho nó ăn rồi, nó không bị đói rồi gầy đi đâu.
Mấy chậu hoa lan mẹ trồng trước cửa nhà được anh con chăm sóc rất cẩn thận, chúng phát triển tốt.”
“Vậy quán bán sủi cảo không có khách hàng “tiềm năng” là con thì sao ạ?”
“Vẫn tốt lắm lắm, sủi cảo quán bọn họ bán chạy lắm.”
Hẫng mất một nhịp, hóa ra mọi thứ đều không có gì thay đổi.
Sau khi cúp máy, tôi cũng không dám hỏi Khương Vận Hà rằng Đoàn Dĩ Diễn có ổn hay không?
Dù sao thì tôi cũng không ổn, không hề ổn.
Tôi và Đoàn Dĩ Diễn đã mất liên lạc hoàn toàn rồi.
Bố Kiều thấy tôi lúc nào cũng ủ rũ thì kéo tôi đòi tâm sự thâu đêm cho bằng được: “Con cũng nên thông cảm cho mẹ con.”
“Vâng ạ, nếu con không thông cảm cho mẹ thì con đã không ở đây ngắm trăng với bố rồi.”
Khương Vận Hà bị gắn cái mác hồ ly tinh, chuyện này đã tạo thành bóng ma trong lòng bà cả đời này rồi. Mẹ không muốn tôi đi vào vết xe đổ của mẹ, tôi đều hiểu những gì mẹ nói, thế nhưng ai sẽ là người hiểu cho tôi đây?
Bố Kiều thấy tôi không hồ hởi lắm, ông có chút sốt sắng, nói một câu trúng tim đen tôi: “Tại sao con cứ phải thích anh trai của mình?
Tại sao tôi cứ phải thích anh trai của mình à? Tôi chống cằm lên bàn cẩn thận suy nghĩ lại một lượt.
Kỳ Xuyên đối xử với tôi rất tốt, chỉ cần tôi và Đoàn Dĩ Diễn ở cạnh nhau thì người anh ấy nhìn sẽ luôn là tôi. Khi tôi và Đoàn Dĩ Diễn gây sự với nhau anh ấy luôn là người đứng ra bảo vệ tôi.
Còn Đoàn Dĩ Diễn lại khác, điểm nào cũng khác.
Ví dụ như hôm ấy, hàng xóm mắng tôi là con hồ ly tinh nhỏ, tôi vừa tức vừa khó chịu. Khi tôi không biết phải làm thế nào thì một người vẫn luôn cư xử đúng mực như Đoàn Dĩ Diễn đã hung dữ đập vỡ cửa kính nhà hàng xóm.
Trong lúc tôi hoảng loạn ấy, người có thể bảo vệ tôi lại chính là người tôi căm ghét nhất, Đoàn Dĩ Diễn.
Anh không ngần ngại đứng chắn trước mặt tôi, tôi ngẩn ngơ lẽo đẽo theo sau anh: “Chẳng phải anh vẫn luôn ghét em sao.”
Ánh mắt của Đoàn Dĩ Diễn lóe lên, anh không trả lời tôi mà đen mặt lại nói nói: “Sao em ngốc vậy, bị người ta bắt nạt cũng không biết trả.”
Đây là việc đầu tiên anh dạy tôi.
Cơn gió ngày hôm đó nhẹ nhàng thổi tới, tôi kéo góc áo của anh, anh cúi đầu xuống nhìn tôi, tôi cũng đen mặt nói với anh: “Bị người ta bắt nạt phải trả lại ạ.”
Ông mặt trời vắt ngang mình trên bầu trời ngày hôm ấy sao có thể rạng rỡ bằng lòng tôi được.
Tôi thích Đoàn Dĩ Diễn, tôi thẳng thắn thừa nhận.
“Khi mọi người ngó lơ con, chỉ có mình anh ấy là quan tâm.”
Tôi nghiêm túc nhìn bố Kiều, những lời tôi nói ra này không phải là những lời tủi hờn mà giống như yên tâm hơn.
Bố Kiều thở dài thườn thượt, ông giơ tay lên rồi lại ngượng ngùng bỏ tay xuống, cuối cùng ông vỗ nhẹ lên đầu tôi.
“Sức khỏe của chú Đoàn không tốt lắm. Nếu như con và đứa trẻ kia cứ nhất quyết ở bên nhau thì người nhà họ Đoàn bên kia sẽ nghĩ là mẹ con có mưu đồ muốn lấy tài sản của bọn họ.”
“Không phải bố cấm cản hai đứa đâu nhưng mà chuyện này đợi khi nào hai đứa trưởng thành hơn một chút rồi suy nghĩ kỹ lại được không?”
Bố đang nhắc nhở tôi, dù cho tôi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Khương Vận Hà.
“Con không nghĩ nữa đâu.” Tôi nắm chặt bàn tay đang để trên đùi mình lại rồi đưa mắt nhìn về phía xa xăm.
Từ sau hôm đó tôi không tiếp tục ủ rũ nữa, ngày nào tôi cũng vui vẻ, hơn nữa tôi còn trở thành giáo viên tiếng Trung ở một ngôi trường có tiếng.bg-ssp-{height:px}
Bố Kiều rất thích gửi ảnh của tôi cho Khương Vận Hà xem. Ông nói tôi sống ở đây rất tốt, ông cũng cho rằng tôi sống rất tốt.
Khương Vận Hà không nhắc tới Đoàn Dĩ Diễn ở trước mặt tôi, tôi cũng ăn ý không nhắc đến những chuyện cũ nữa.
Dường như không nhắc tới, mọi người thật sự đã quên đi vậy.
Chỉ là trong những đêm dài đằng đẵng nỗi nhớ nhung giống như ma quỷ ăn thịt con người vậy. Nó xé linh hồn tôi thành trăm nghìn mảnh, mỗi một mảnh nhỏ đều chất chứa nỗi nhớ nhung khôn nguôi.
Tôi nhớ Đoàn Dĩ Diễn, tôi thật sự rất nhớ anh.
Một năm trở lại đây sức khỏe của chú Đoàn cũng đã tốt hơn nhiều rồi, cuối cùng thì nụ cười cũng xuất hiện trên gương mặt mẹ tôi.
Tần suất chúng tôi liên lạc với nhau ngày càng nhiều, lúc nào mẹ nhắc tới chú Đoàn trong đôi mắt bà cũng ánh lên niềm hạnh phúc.
Tôi vui vẻ nghe mẹ kể chuyện, không cảm thấy nhàm chán một chút nào cả. Chỉ là hai mắt cứ díu lại với nhau, càng lúc tôi càng cảm thấy buồn ngủ.
“Chuyện chú Đoàn của con bị bệnh vẫn không giấu nổi Diễn, thằng bé chạy đi chạy lại giữa bệnh viện với trường học. Cũng may là thằng bé không chịu khuất phục, còn thuận lợi học lên thạc sĩ nữa.”
Nghe thấy cái tên lâu rồi không được nghe, phản ứng đầu tiên của tôi là sửng sốt. Trong suốt ba năm tôi ở nước ngoài, tôi chưa từng một lần hỏi thăm tin tức về Đoàn Dĩ Diễn, đây là lần đầu tiên mẹ chủ động nhắc tới anh với tôi đấy.
Đầu óc tôi rất hỗn loạn, thậm chí tôi còn nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi.
Tôi vuốt vuốt tóc rồi lại bưng cốc nước lên uống một ngụm.
Khương Vận Hà thấy tôi im lặng không nói thì lên tiếng thăm dò: “Thằng bé ngày càng trở nên lãnh đạm hơn.”
Tôi hoảng hốt nhìn vào màn hình điện thoại, cuối cùng hỏi: “Anh ấy có khỏe không ạ?”
Khương Vận Hà thở dài, bà còn cố tình hỏi tôi: “Con còn nhớ đến nó sao? Mẹ cứ nghĩ hai đứa chỉ chơi đùa với nhau thôi nhưng suốt mấy năm nay mẹ cũng không thấy nó qua lại với cô gái nào. Mẹ luôn nhìn thấy nó ngồi trong phòng con đến đờ người ra. Mẹ đang nghĩ, có phải mẹ lại làm sai rồi không?”
“Mẹ luôn nhìn thấy nó ngồi trong phòng con đến đờ người ra.” Nghe được câu này trái tim lạnh như băng của tôi lập tức tan chảy.
“Bây giờ sức khỏe của chú Đoàn cũng đã khá hơn nhiều rồi, mấy hôm trước mẹ cũng có nói với ông ấy về chuyện của hai đứa…”
“Chú nói gì ạ?” Tôi căng thẳng, vội vàng hỏi bà.
Khương Vận Hà chớp chớp mắt, bà hắng giọng chuẩn bị nói.
Tôi chăm chú nhìn từng biểu cảm trên gương mặt bà, tôi sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết nào đó.
Mẹ nhìn gương mặt lo lắng của tôi rồi chậm rãi lên tiếng: “Ông ấy trách mẹ tại sao lại không chịu nói chuyện này với ông ấy sớm hơn.”
Tôi vô thức nắm chặt chăn ở dưới người, vô cùng căng thẳng, tôi muốn biết câu trả lời của chú Đoàn nhưng lại không dám.
“Ông ấy nói con cháu có cái phúc của nó người lớn như chúng ta không cần lo lắng. Nếu như hai đứa thật lòng thương yêu nhau thì đừng quan tâm đến cái nhìn của người khác.”
Tôi vùi đầu vào gối chậm rãi thở ra một cái, nước mắt rơi xuống lã chã: “Mẹ ơi, con không quan tâm người ta nói con như thế nào nhưng con sợ họ nói mẹ.”
Hai mắt Khương Vận Hà đỏ hoe: “Hình như mẹ lại làm sai nữa rồi, mẹ vẫn luôn cố chấp cho rằng tất cả những gì mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con.”
Tôi mím môi lại, nở một nụ cười: “Con không trách mẹ.”
Đúng lúc này giọng của chú Đoàn vọng tới: “Vợ ơi, sao em lại khóc rồi, ai lại làm em giận à?”
Khương Vận Hà lau nước mắt, bà nói: “Em đang nói chuyện điện thoại với Ân Ân.”
Chú Đoàn không đeo kính nên không tìm thấy camera: “Cũng lâu rồi anh chưa được gặp Ân Ân. Ân Ân có nhìn thấy chú không? Mẹ con nhớ con đến nỗi khóc nhè rồi này. Bao giờ con về nhà? Con không có ở nhà hai người kia giống như bị mất đi linh hồn vậy, chú luôn cảm thấy trong nhà thiếu vắng thứ gì đó. Con mau về đi, chú sẽ bảo thằng Diễn đi đón con.”
Tôi mặt đỏ bừng bừng hé miệng nhưng không nói được gì cả. Sau khi chú Đoàn khỏi bệnh, hình như tấm chắn giữa tôi và Đoàn Dĩ Diễn cũng biến mất rồi.
Sau khi cúp máy, tôi nằm trên giường mà cảm xúc lẫn lộn, tôi mất ngủ thức trắng đêm.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi lôi chiếc vali phủ đầy bụi trong nhà kho ra. Tôi đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, cuối cùng tôi cũng được về nước.
“Để bố cầm cho.” Không biết bố Kiều đi ra từ khi nào, ông nhìn vali tôi đang cầm trong tay bằng ánh mắt mất mát, rồi sau đó ông lại mỉm cười: “Đưa cho bố đi.”
Ông vừa lau bụi dính trên vali vừa nói với tôi: “Thật ra bố biết sau khi tốt nghiệp con sẽ không ở lại đây làm việc, chỉ là bố không ngờ lại nhanh như thế thôi. Lần này con phải đi thật rồi.”
“Bố…”
“Bố cũng mong rằng con sẽ trở về.” Ông nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: “Con ở đây cũng không vui vẻ gì, lại còn vờ như rất vui vẻ nữa, bố hiểu hết mà.”
Bố Kiều chỉ vào ngực mình rồi nói: “Bố hiểu hết mà.”
Tôi giang tay ôm lấy ông: “Bố về cùng con nhé.”
Bố tôi lắc đầu nói: “Bố một thân một mình về cũng không được thoải mái, con sống hạnh phúc là bố mừng rồi.”
Bố Kiều hắng giọng: “Con về nhà cũng đừng trách mẹ con. Mẹ con không biết con ở đây sống không vui. Bố luôn nói với bà ấy rằng con sống ở đây rất tốt, bà ấy cứ nghĩ như thế nên mới không gọi con về sớm hơn.”
Sau đó bố lại nói tiếp: “Con cũng đừng trách bố, chú Đoàn của con bị bệnh mẹ con chăm sóc ông ấy cũng đủ mệt mỏi rồi. Bố ích kỷ không muốn để mẹ con phải bận lòng về con nữa. Con ở đây bố cũng có thể chăm sóc tốt cho con được.”
Ông tháo kính xuống rồi từ từ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra trong hốc mắt đã ngân ngấn nước.
“Lần này con về cũng không cần phải lo lắng người bên nhà họ Đoàn sẽ nói mẹ con có dã tâm lấy tài sản của nhà họ đâu. Suốt bao nhiêu năm nay mẹ con hết lòng chăm sóc cho ông Đoàn, người có mắt đều sẽ hiểu được. Con và thằng nhóc kia sống tốt nhé. Nếu như còn có kẻ nào dám nói con con cứ nói cho họ biết bố con có nhiều tiền lắm.”
Mỗi một câu bố nói đều nghĩ cho tôi, chuyện gì ông cũng suy nghĩ cho tôi.
Kiều Thành Lâm nhíu mày lại rồi cố tình nhấn mạnh: “Bố luôn là hậu phương vững chắc của con.”
Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ Kiều Thành Lâm là một người vô tâm, chỉ biết nghĩ cho mình nên mới nhẫn tâm bỏ mặc hai mẹ con tôi.
Tôi không biết ông có hối hận hay không.
Nhưng khi nhắc đến mẹ tôi dáng vẻ muốn nói lại thôi ấy của ông có biết bao hối hận.
Kiều Thành Lâm nhìn tôi kéo vali ngồi trên taxi, ông lo lắng bảo bác tài lái chậm một chút, có biết bao hối hận.
Lúc ở sân bay ông liên tục dặn tôi phải biết chăm sóc bản thân, giọng nói mất mát ấy có biết bao hối hận.
Bố nói ông chưa từng đặt chân đến Vạn Lý Trường Thành, Thiên An Môn. Khi nhắc tới ông vừa tự hào lại vừa nuối tiếc, chắc hẳn ông đã hối hận rồi.
Kiều Thành Lâm ôm chặt tôi vào lòng rồi nói: “Bố dành hết may mắn cuộc đời này của mình cho con, con gái của bố phải sống thật hạnh phúc đấy.”
“Bố ơi, nếu như bố muốn về nhà thì nơi nào có con, nơi đó sẽ là nhà của bố.”
“Ừ.” Cuối cùng ông cũng không thể kìm nén được nữa mà bật khóc y như đứa trẻ năm tuổi vậy.
Sau khi lên máy bay tôi vừa căng thẳng vừa lo lắng. Tôi không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp lại Đoàn Dĩ Diễn, người tôi nhớ thương suốt bao lâu nay. Nhưng tôi lại sợ hãi không biết nên đối diện với anh như thế nào.
Năm đó là tôi nhẫn tâm chặn hết liên lạc với anh, tôi còn tàn nhẫn bảo anh đừng gọi điện làm phiền tôi.
Suốt ba năm nay anh chưa từng một lần liên lạc với tôi, tôi biết anh coi là thật rồi.
Máy bay cách Nam Kinh mỗi lúc một gần, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh, đầu óc trống rỗng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.