Trời vừa rạng sáng, A Nhất lững thững bước về Tịch Diệt lăng, tiếng bước chân vang lên đều đều chỉ cho hắn lối đi quen thuộc.
Trời cao cũng đã ngừng sấm động, có lẽ vì lão thiên gia đã nghĩ ra cách để trừng phạt hắn.
…
Thế rồi bất chợt như ngọn gió đông, mùa oán hồn đến Tây Ngưu Hóa châu mà không một tiếng báo trước.
Linh khí yếu ớt của cả một châu lục to lớn bạo động, xoắn lại thành bão.
Lúc hắn vừa nhập môn, Tịch Diệt Đạo Tổ đã giải thích cho hắn về mùa oán hồn ở Tây châu và về Diệu Âm cốc.
Thời thượng cổ, ở nơi bồng lai tiên cảnh này đã xảy ra cảnh sinh linh đồ thán, tiên nhân đã sưu hồn cả Thiên Nhân tộc. Kẻ không chịu khuất phục thì giết chết người thân rồi tự sát, kẻ không đủ can đảm thì chỉ có thể van xin trong tiếng cười điên dại của tiên nhân.
Oán khí ngập trời tích tụ, khiến Diệu Âm cốc trở thành trung tâm của cơn bão.
Cơn bão linh lực này chỉ ảnh hưởng đến những người có linh căn, phàm nhân hoàn toàn không hề biết sự hiện diện của nó.
Trừ Diệu Âm cốc và Huyết vực, tất cả những tu sĩ vẫn còn liều lĩnh nán lại Tây châu đều đã chết, linh căn nổ tung, cơ thể bọn họ trong chớp mắt hóa thành huyết vụ.
Mà cũng chỉ là vài tu sĩ yếu hèn bán mạng cho Lãnh gia, đi thăm dò Đại Tề mà thôi. Cũng chẳng mấy người nhớ đến họ.
…
Cảm nhận được điềm không lành, bước chân A Nhất khựng lại, hắn hốt hoảng lấy tốc độ nhanh nhất trở về lại căn nhà gỗ.
Các vị sư điệt vẫn ở đó, vài người uống rượu trò chuyện, có người chỉ thẩn thờ nhìn mộ phần.
Điểm khác biệt với lúc trước là tất cả đều đã hóa thành tượng đá bất động.
Vô thường là vậy, mọi người vừa mới cùng hắn tiễn người quá cố, vậy mà giờ cũng đã theo bước chân kẻ kia.
Nếu không phải Diệu Âm Cốc là mắt bão thì những người này đã hóa thành huyết vụ.
A Nhất mù lòa không nghe được nhịp tim, tiếng thở, thân thể hắn chợt chết lặng. Ngay bản thân hắn cũng không thể tin vào hy vọng nhỏ nhoi là mọi người đã kịp rời đi, trở về năm phân đường.
A Nhất vỗ tay. Sóng âm vọng lại vẽ cho hắn cái cảnh tượng tựa như thời gian đã dừng lại kia.
Vị tiểu sư thúc này cười khờ khạo:
- Các vị sư điệt đừng đùa giỡn như vậy nữa! Sư thúc sẽ giận thật đó!
Không có tiếng trả lời!
Hắn hét lớn một tiếng điên dại rồi, vội vàng khiên một bức tượng đá, chạy đến Thổ đường ở gần đó để cầu cứu.
- Không!
Thổ Ti lăng đã biến mất chỉ để lại một cánh rừng thưa.
Hắn khiên tượng đá về Tịch Diệt lăng.
Khi hắn đạp xuống đất, sóng âm báo cho hắn biết kiến trúc khổng lồ của Tịch Diệt lăng cũng đã không còn.
Vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng, hắn cỏng tượng đá chạy nhảy khắp mọi nơi. Đáng thương thay, công sức không được hồi đáp.
Hỏa Dung Lăng biến mất.
Nghi Thủy lăng biến mất.
Nhập Mộc lăng biến mất.
Kim Tỏa lăng cũng đã biến mất.
Y phục nhễ nhại, trong lòng hắn là một mảnh rối bời.
A Nhất chợt nảy ra một ý định điên rồ.
- Các vị sư điệt chờ ta! Sư thúc nhất định sẽ cứu mọi người!
Nói rồi hắn đem tượng đá kia trở về lại chốn cũ.
A Nhất bưng cây lớn để đẩy đất, đào ra một cái hố thật to, chôn hết mười ba bức tượng; sau đó thì quỳ xuống rồi liên tục dập đầu.
- Vãn bối vô tri không biết thực hiện nghi thức hạ thổ! Vãn bối không biết viết, không thể điếu văn, cũng không thể viết tên họ lên bia mộ, vãn bối bất lực càng không có thời gian để đóng quan tài. Cầu xin các vị tiền bối rủ lòng thương xót mà mở cửa Thập Bát Địa. Vãn bối nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp.
A Nhất vái lại người của Diêm La Điện, hy vọng có thể đưa vị sư điệt vào thí luyện U Linh Táng bên trong Mê Trì địa ngục nhằm giữ gìn thần hồn của họ.
Cách đây không lâu hắn cũng đã kể cho những đệ tử này nghe trải nghiệm của mình ở nơi đó. Thế nên dẫu cho hiểm nguy tuy lớn nhưng hắn tin tưởng với thiên tư của họ, đường sống vẫn còn đó.
Thế nhưng hắn nào biết, nếu làm theo phương pháp của hắn, cho dù có giữ được mạng thì sau này họ không có cơ hội để chạm vào U Minh, không thể tiến cảnh lên Nguyên Thần. Đối với đám tu sĩ thiên tư như rồng này, nếu biết đại đạo bị chặt đứt, họ làm sao có thể sống?
A Nhất van nài mãi, thiên địa vẫn không hề có biến động nên hắn cũng không biết lời thỉnh cầu của mình có tác dụng hay không. Hắn chỉ có thể chờ; chờ đến khi mùa của oán hồn trôi qua và các trưởng bối trở về.
Hết vái đại địa, thanh niên mù lại tiếp tục quỳ lạy trời cao.
- Lão thiên gia! Xin người phù hộ cho các vị sư điệt được sống, được bình an.
…
Không biết phải đến bao giờ thì tên khờ này mới chấp nhận rằng trời cao không có mắt?!
Trả lời thỉnh cầu của hắn là vô số đá lớn rực lửa như lưu tinh trút xuống Diệu Âm cốc.
Một tảng đá bốc lửa to như căn nhà muốn rơi ngay trên mộ phần của người.
A Nhất tung người nhảy lên, một quyền đánh nát nó. Dầu hỏa dính lên tay khiến bàn tay bốc cháy nhưng một chút lửa phàm không đốt được làn da được hắn khổ công tôi luyện.
Căn nhà gỗ gần đó bị mấy mảnh vỡ va phải liền đổ nát, bén lửa, bốc cháy hừng hực.
A Nhất chạy quay, cố đón đỡ hỏa thạch.
Tiếc thay, A Nhất không có vạn tay, không thể chặn hết toàn bộ lưu tinh, chỉ có thể chứng kiến chốn nương thân của hắn bị hủy diệt.
Chẳng mấy chốc, Diệu Âm cốc bất lực bốc cháy khiến ánh hừng đông càng thêm rực rỡ.
Rừng rậm và cỏ xanh trở thành biển lửa, suối hồ thì bị đá lớn hủy nát.
Hỏa tinh đập xuống đất tạo ra từng cơn địa chấn khiến thân thể của hắn run rẩy dữ dội, miệng rên rỉ như kẻ câm.
Nơi đây là nhà của hắn, là nơi duy nhất trên thế gian có thể bao bọc hắn, trao tặng bình an.
...
Đúng lúc này, ở phía hẻm núi bên ngoài, có tiếng binh mã như thác lũ ùa vào.
A Nhất nhíu mày!
Dẫu là trong mùa oán hồn thì phàm nhân cũng không thể vào được Âm Ảnh tông, bởi muốn vào được trước hẻm núi phải nhảy xuống hạp cốc cao vạn dặm.
Tiên nhân thì lại càng không thể tự do đi lại ở Tây Châu vào thời điểm này; những kẻ làm liều sẽ chịu chung một số phận, đó là linh căn nổ tung.
Với thần kinh như thép, hắn nhanh lấy lại bình tĩnh. A Nhất đá văng những mảnh đổ nát lên phía trên nơi mà hắn chôn bức tượng đá để che đậy nó, rồi chạy về phía hẻm núi.
A Nhất hận!
Lúc này đây, giận dữ đối với sự bất lực của bản thân nhanh chóng chuyển thành cơn thịnh nộ đối với những kẻ phá hoại Diệu Âm cốc.
Hắn tự để lửa giận đốt cháy tâm can.
Đôi mắt mù lòa uy nghiêm, gương mặt vô cảm chẳng khác gì chiếc mặt nạ gỗ.