Ở bên trong Âm Ảnh tông, sau hai ngày hì hục thì thanh niên trần truồng cũng leo lên được phía trên vách núi. Đứng trong biển mây bạt ngàn, không khí loãng khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Nghĩ đến khi xuống phía dưới kia, phải đối mặt với đám binh sĩ phàm nhân, A Nhất có chút không nỡ ra tay. Một thoáng thương xót hắn thầm viện lý do:
- Bọn họ có vào được bên trong thì có làm sao? Các lăng mộ đều đã dời đi. Các vị sư điệt cũng đã được mình chôn cất kín đáo… Khi mùa oán hồn qua rồi, binh llính dẫu đông cũng lại có thể làm gì sư tôn và các vị sư huynh kia chứ.
A Nhất chợt lấy hai tay đập mạnh vào má để lấy lại tỉnh táo.
- Đám người kia có tiên nhân hỗ trợ mà đến, nhất định là đã có chuẩn bị thủ đoạn nào đó. Nếu như mọi người không thể phản ứng kịp thì hậu hoạn khôn lường.
Một thợ săn lành nghề như A Nhất hiểu hơn ai hết tầm quan trọng của yếu tố bất ngờ trong chiến đấu.
Tông môn chứa chấp hắn, các vị sư điệt kính mến hắn, bây giờ là lúc hắn phải ra sức để bảo vệ tông môn, bảo vệ mọi người.
Kẻ từng bị gia đình ruồng bỏ quý trọng mái ấm gia đình hơn ai hết. A Nhất quý hơi ấm đó hơn cả sinh mạng của mình, và dĩ nhiên là hơn cả sinh mạng của những kẻ dưới kia.
Đôi mắt của hắn đầy kiên định như con chó giữ nhà. Hắn sủa được mà cắn người cũng được.
Hắn đã quyết định leo xuống, không phải về phía tông môn mà là về phía binh lính.
Lúc leo núi, đường xuống thường khó khăn và mệt nhọc hơn đường lên rất nhều. Một trong những lý do chính là vì người xuống núi khó nhìn thấy được nơi để đặt chân. Đối với phàm nhân là vậy!
Đối với nhất phẩm tụ nguyên cảnh A Nhất thì thấy hay không cũng không quan trọng.
Hắn chạy dọc vách núi một dặm rồi thả người nhảy xuống. Đến độ cao mà hắn có thể chịu đựng được, thanh niên mù cắm tay vào vách đá để dừng lại.
Cứ như vậy, chẳng mấy chốc hắn đã gần đến nơi.
Tuy trước khi nhảy xuống hắn đã chạy một khoảng khá xa khỏi hẻm núi thế nhưng A Nhất vẫn cẩn thận chậm chạp leo xuống đất.
Các giác quan đặc biệt là thính giác trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
…
Hai hôm nay đám binh lính đã rất cố gắng để dọn đường nhưng tiến độ vô cùng chậm, điều này cũng bởi hẻm núi hẹp chỉ vừa cho năm người đi.
Binh sĩ của Lưu Ly quốc thay phiên nhau chuyển đá núi cả ngày lẫn đêm.
Đám phàm nhân vẫn không hay biết rằng có người thợ săn đang rình rập nhất cử nhất động của họ.
Khi cơn gió lạnh ban khuya vừa thổi thì cuộc đi săn cũng bắt đầu.
…
Triệu Duệ vác một tảng đá lớn to gần bằng con nghé con, vững chân đi ra khỏi hẻm núi. Thân hình cao gầy nhưng khí tức hùng mạnh, có vài phần giống với A Nhất.
Nhìn thấy vậy, mấy tên lính gần đó không khỏi thầm trầm trồ. Sức lực ấy đủ để hắn lên làm phó tướng, thế nhưng lúc trước bởi vì trọng nghĩa khí mà đắc tội cố nguyên soái Viễn Tử La nên mãi đến giờ chỉ có thể làm một tên lính quèn.
Tuổi thơ của họ Triệu khá vất vả. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hắn làm đủ các việc vặt vãnh ở trong thôn nhỏ để kiếm vài cắc bạc lẻ nuôi sống bản thân. Hắn cũng rất có chí hướng, cố thắt lưng buộc bụng dành dụm tiền để cất miếng đất, khi dư dả thì cưới con gái út của lão thợ rèn.
Lúc hắn mười bảy tuổi thì Lưu Ly quốc đánh chiếm Thiên Thu quốc, ngôi làng nhỏ của hắn cũng bởi chiến tranh mà tan rã. Hắn bị bắt làm nô lệ, rồi nhờ sức lực bất phàm, trở thành binh sĩ rồi gia nhập Hắc Thiết Vệ. Giờ hắn đã rồi, ráng thêm vài năm nữa, hắn có thể đổi một trang đầy quân công để được an nhàn về hưu. Chợt nghĩ đến mối tình đầu, hắn cười đắng chát:
- Nếu Thanh Yến còn sống thì chắc từ lâu đã yên bề gia thất rồi.
Vừa thả tảng đá xuống thì Triệu Diệu liền nghe được mấy tiếng kêu thảm ở phía hẻm núi.
Sau khi vội vàng chạy vào thì hắn nhìn thấy chục tên binh sĩ đã nằm la liệt ở trên đất, các khớp trên vai, tay và chân đều đã bị trật, tư thế kì dị.
Vài người nữa cũng vừa đến nơi, đứng ngay bên cạnh hắn.
Triệu Diệu hét lớn:
- Có địch nhân!
Đám tinh binh lập tức chia ra hai nhóm, đi báo tin và bảo vệ hẻm núi. Triệu Diệu chạy lại, hỏi một tên lính:
- Kẻ địch đã đi hướng nào?
Kẻ nằm ở dưới đất, mồ hồi ứa ra như mưa vì đau đớn, thều thào nói:
- Ta… không thấy được gì cả.
Hắn muốn nói là có quỷ, thế nhưng lại sợ sẽ phải chịu phạt vì làm dao động lòng quân.
Những người khác đều cho Triệu Diệu câu trả lời tương tự. Họ không thấy gì cả.
Trong màn đêm, có nói truyền vào tai hắn.
- Xin lỗi!
Triệu Diệu chưa kịp quay đầu nhìn thì mặt hắn đã ngã sấp xuống đất, xương tay chân gần như đồng loạt rời khỏi khớp xương. Đau đớn khiến hắn hận tâm không thể ngất xỉu.
Bên tai hắn vang lên tiếng thanh thúy của khớp ương bị tháo và tiếng rên la của đám lính vừa ở cạnh mình. Âm điệu du dương tựa bài ca cuộc sống.