Chùa Đàm Hải trải qua một trăm năm, hương khói hưng thịnh, du khách đến hành hương nườm nượp không dứt, nhưng mà đường lên núi dâng hương không dễ như tưởng tượng.
Đảo Đàm vốn được hình thành từ một ngọn núi, ngôi chùa được xây ở vị trí cao nhất của đảo, để lên được chùa phải bước bậc thang, vượt qua tám khúc ngoặt, ngụ ý tám nỗi khổ trong cuộc đời: Sinh, Lão, Bệnh, Tử, Yêu đương phải chia lìa, Oán hận lâu dài, Cầu mà không được, Bị mê lạc bởi những điều thấy được, cuối cùng đều tan biến trong hơn bậc thang này.
Dựa theo chân núi tính lên thì Sinh xếp ở dưới cùng, cho dù người cầu cái gì, chỉ có tìm kế sinh nhai là khó nhất, nhưng khi ra khỏi chùa, nó lại ở vị trí đầu tiên, tức là con người sinh ra nhất định gian khổ, không có sinh thì không có tử, càng không có sáu nỗi khổ còn lại.
Đường lên núi quanh co khúc khuỷu, không có xe buýt hay cáp treo, muốn lên được đỉnh núi, chỉ có thể dựa vào sức của đôi chân đi lên.
Một nhóm người ngoại trừ Hồ Điệp và Mạc Hải, tất cả đều là vận động viên, đi lên bậc thang như đi trên đất phẳng, vì suy nghĩ cho cô và Mạc Hải, tốc độ của mọi người cũng không quá nhanh.
Qua được ba nỗi khổ, thể lực của Hồ Điệp có phần không chịu được, tốc độ càng lúc càng chậm, Kinh Du lấy chai nước trong túi đưa cho cô: “Uống một chút.”
Hồ Điệp dừng lại uống hai ngụm, ngừng một lúc rồi nói: “Em không lên nữa đâu, vốn dĩ em cũng không định vào đó dâng hương, em ngồi ở đình nghỉ mát đợi mọi người vậy.”
“Được.” Kinh Du đưa nắp chai nước cho cô: “Em với Mạc Hải vào trong ngồi trước đi, tôi gọi điện thoại cho họ.”
Lúc Hồ Điệp vào trong đình nghỉ mát ngồi rồi mới nhận ra ý Kinh Du nói là anh cũng sẽ không đi nữa, chờ anh gọi điện thoại xong quay lại, cô hỏi: “Anh không đi dâng hương à?”
Kinh Du ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô: “Tôi không tin mấy cái đó.”
Chưa trải qua đau khổ, không tin Thần Phật.
Nhưng đau khổ đến tận nơi sâu nhất, tự nhiên cũng không tin Thần Phật nữa.
Kinh Du là người trải qua nhiều đau khổ, từ lâu anh đã biết cầu Phật hỏi Sinh chỉ là cầu một lời an ủi từ Phật tổ thôi.
Hồ Điệp nghe xong lập tức “phi” ba tiếng, nói như thật: “Vẫn còn ở địa bàn của người ta, anh đừng nói nhảm.”
Xong xuôi, cô vỗ nhẹ vào cột gỗ bên cạnh ba lần, lẩm bẩm trong miệng: “Trẻ con nói chuyện không kiêng kị trẻ con nói chuyện không kiêng kị.[]”
[] Nguyên văn là “童言无忌”: Đồng ngôn vô kị.
Ý là trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính.
Kinh Du khoanh tay dựa lưng vào hàng rào, chân dài hơi cong, nhắm mắt nói thầm: “Con nít ranh.”
Xung quanh đảo Đàm đều là biển, bên trong thì xanh biêng biếc, nhiệt độ thấp hơn trên bờ mấy độ, Hồ Điệp ngồi một lúc, không nhịn được hắt hơi.
Kinh Du đưa mắt nhìn qua: “Lạnh?”
“Gió thổi thôi.” Hồ Điệp xoa xoa mũi, lấy áo khoác trong túi xách ra mặc vào: “Trong núi mát quá ha.”
Kinh Du “ừ” một tiếng, nói: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
“Được.” Hồ Điệp nhìn thấy anh đi về phía Mạc Hải đang ngồi xổm cách đó không xa, có lẽ là hỏi cậu bé có muốn đi cùng hay không, Mạc Hải lắc đầu, ngồi xổm dưới đất không nhúc nhích.
Nhà vệ sinh nằm ở khúc ngoặt thứ hai, chỉ mấy bước đi đã không thấy bóng dáng của Kinh Du nữa, Hồ Điệp thu hồi ánh mắt, gọi một tiếng: “Mạc Hải.”
Cậu ngẩng đầu nhìn qua.
Hồ Điệp hỏi: “Em có muốn uống nước không?”
“Không cần ạ.” Cậu tiếp tục cầm cành cây khô vẽ từng rãnh nông trên mặt đất, quan sát con kiến bò lên bò xuống trong đó.
Rất nhiều người lên núi, có thanh niên vừa đi vừa cười nói, cũng có người trung niên ăn mặc rách rưới vẻ mặt thành kính, một bước một lạy đi lên đỉnh núi.
Hồ Điệp nhìn một lúc, lặng lẽ di chuyển ánh mắt.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trên núi bất chợt vang lên tiếng nói chuyện, Hồ Điệp nghiêng đầu nhìn sang, là một nhóm người cao tuổi đầu đội mũ “Đoàn du lịch xx” lên núi dâng hương từ sáng sớm trở về.
Tốc độ của họ không nhanh, chỉ là nhiều người nên hơi ồn ào, qua vài phút tiếng người mới biến mất.
Hồ Điệp lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tưởng Mạn, khoé mắt chú ý đến gì đó nhưng nhất thời không kịp phản ứng, đến khi gõ được vài chữ thì đột ngột ngẩng đầu lên.
Chỗ Mạc Hải ngồi xổm trước đó, hiện tại lại không có một bóng người, chỉ còn cành cây khô lúc nãy cậu cầm trong tay đang nằm trên đất.
Trong lòng cô cuống lên, không quan tâm Tưởng Mạn nói gì nữa, đứng dậy chạy ra ngoài, nhìn mọi người xung quanh, gọi to: “Mạc Hải!”
Không ai đáp lại.
Hồ Điệp đi xuống vài bước, trước núi sau núi đều là những khuôn mặt xa lạ.
“Mạc Hải!”
Cô nhất thời suốt ruột không để ý dưới chân, bước hụt một cái từ bậc thang ngã xuống, cũng may ở dưới có một bệ đỡ nên người mới không lăn xuống.
Một cô đi đường nhanh chóng chạy đến bên cạnh, sau khi đỡ cô đứng dậy còn giảng đạo lý: “Cô bé đi đường chú ý chút, ở đây đều là bậc thang, nếu như ngã xuống dưới là không ổn đâu.”
Hồ Điệp nói cảm ơn, lấy điện thoại ra gọi cho Kinh Du trong tiếng dặn dò của cô ấy.
Kinh Du bắt máy rất nhanh, nhưng tín hiệu không tốt lắm, nói chuyện lúc rõ lúc không, phải một lúc sau Hồ Điệp mới nghe thấy giọng anh: "Vừa rồi tín hiệu không tốt lắm, sao vậy?”
Hồ Điệp vừa hoảng vừa sợ, giọng nói hơi run run: “Kinh Du, không thấy Mạc Hải đâu nữa, xin lỗi, em chỉ cúi xuống gửi tin nhắn thì đã không thấy em ấy nữa ……”
“Không thấy? Trước tiên em đừng lo lắng, tôi quay lại ngay, em đợi trong đình nghỉ mát đừng đi lung tung, tôi sẽ gọi cho Thiệu Quân, bảo nó tìm từ trên núi xuống.” Kinh Du an ủi nói: “Lên núi xuống núi chỉ có con đường này, thằng bé sẽ không biến mất đâu, em đừng gấp.”
“Được ……”
Sau khi cúp máy, Hồ Điệp đứng tại chỗ nhìn trên núi dưới núi một vòng, nhưng bậc thang quanh co khúc khuỷu, tầm nhìn có hạn khả năng phạm vi nhìn được không lớn.
Cô phủi bụi trên mũ xuống, sửa sang lại đầu tóc rồi đội mũ lên, chậm rì rì quay về đình nghỉ mát.
Chờ khoảng vài phút, Hồ Điệp trông thấy Kinh Du chạy từ trên núi xuống, cô vừa mới đứng lên thì thấy Mạc Hải đang cúi đầu đi theo phía sau anh, lúc này dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng đột nhiên thả lỏng, sống mũi không kịp phòng bị mà chua xót, sợ nước mắt rơi ra, cô giơ tay lên dụi mạnh hai cái.
Kinh Du ba bước gộp làm hai nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trầm giọng nói: “Lúc nãy thằng bé thấy mũ của người ta rơi ra, chỉ nghĩ đến việc trả lại mũ mà quên nói với em, xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”
Hồ Điệp hít hít cái mũi: “Không sao thì tốt.”
Mạc Hải đứng bên cạnh lẳng lặng đi đến, chắc là trên đường về đây bị Kinh Du dạy dỗ qua, giọng cậu mang theo tiếng nức nở: “Xin lỗi chị, sau này em sẽ không chạy lung tung mà không nói với chị nữa.”
Dáng vẻ cậu như vậy quả là khiến người ta đau lòng, Hồ Điệp giơ tay xoa đầu cậu, an ủi nói: “Được rồi, không sao đâu, chị không trách em, chỉ lo em xảy ra chuyện thôi.”
Mạc Hải gật gật đầu, “Em biết rồi ạ.”
“Được rồi.” Kinh Du vỗ vỗ vai cậu: “Đi chơi đi.”
“Vâng.” Cảm xúc của Mạc Hải đến nhanh mà đi cũng nhanh, thấy Kinh Du dịu giọng lại, liền hào hứng chạy đi xem kiến bò.
Kinh Du nhìn cậu một lúc, quay đầu nói với Hồ Điệp: “Thật ra trước đây thằng bé rất thông minh, gặp tai nạn mới biến thành như vậy.”
“Thật là đáng tiếc.” Hồ Điệp khẽ thở dài.
“Nhưng đối với nó mà nói, có lẽ hiện tại mới là hạnh phúc nhất.” Kinh Du thấy tâm trạng cô không tốt, giơ tay lên xoa đầu cô qua cái mũ.
Hồ Điệp kêu “nè” một tiếng, đưa tay lên để bảo vệ đầu: “Anh đừng làm rối tóc em.”
Kinh Du tinh mắt, thoáng thấy vết xước trong lòng bàn tay cô, đột nhiên hỏi: “Tay bị làm sao vậy?”
Hồ Điệp dừng lại, lặng lẽ nắm chặt tay lại: “Không có gì.”
Kinh Du lười nói nhảm, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, thấy vài vết xước mức độ khác nhau trong lòng bàn tay cô thì không khỏi nhíu mày: “Làm sao đây?”
“Không cẩn thận bị ngã ……” Hồ Điệp nắm tay thu về: “Em dùng nước rửa sạch rồi, không sao cả.”
“Tại sao lại ngã?”
“Thì đi đường không cẩn thận, sau đó liền ngã.”
Kinh Du nhìn cô, ánh mắt dò xét: “Chỉ tay bị thương?”
Trong lòng Hồ Điệp chột dạ trước cái nhìn của anh, không nhịn được cắn môi dưới, nói thật bằng một giọng rất nhỏ: “Còn có đầu gối ……”
Kinh Du buông tiếng thở dài: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đưa em xuống núi trước.” Kinh Du đứng dậy thu dọn đồ đạc của hai người xong, hướng ra bên ngoài gọi to: “Mạc Hải.”
Chờ người đến gần, anh đưa túi nhỏ của Hồ Điệp và balo của mình cho Mạc Hải: “Cầm đi.”
Mạc Hải: “Vâng.”
Hồ Điệp thấy Kinh Du sai bảo Mạc Hải như vậy, không thể đứng nhìn được nữa: “Sao anh lại bắt nạt trẻ con?”
Anh liếc cô một cái, không nói gì, chỉ là đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô, đầu gối phải hơi cong, đặt tay lên đó, đầu cũng không quay lại nói: “Lên đi.”
Hồ Điệp lắp bắp nói: “Làm, làm gì?”
Kinh Du bật cười: “Tôi còn có thể làm gì?”
Anh quay lại nhìn cô gái đang đứng sững tại chỗ: “Lên đi, tôi cõng em xuống.”
“Em không cần cõng ……”
“Thế bế nhé?” Kinh Du đứng dậy.
“…” Hồ Điệp mím môi: “Thôi cõng ạ.”
Kinh Du lại ngồi xổm xuống, Hồ Điệp dè dặt dựa vào, anh vươn tay móc vào đầu gối cô, lúc đứng lên, Hồ Điệp vòng tay ôm cổ anh.
Phút chốc cơ thể anh cứng đờ.
Hồ Điệp lại buông tay ra: “Có phải em siết anh chặt quá không?”
“Không.” Anh điều chỉnh lại tư thế của hai người, túm lấy vạt áo phông của mình: “Đi thôi, đừng nhúc nhích.”
“Ồ.” Lúc đầu Hồ Điệp cố ý hơi ngả về phía sau, giữ một khoảng cách nhỏ giữa hai người, sau đó cảm thấy quá mệt, cũng không để ý gì nữa, cả người dứt khoát nằm sấp trên lưng anh: “Anh Kinh Du.”
Bước chân của anh hơi khựng lại nhưng không quá rõ ràng: “Sao thế?”
“Chắc là em không nặng nhỉ?”
“Ừ.”
“Haizz.” Cô thở dài một tiếng.
Kinh Du nhìn đường dưới chân, hỏi: “Lại sao nữa?”
“Đột nhiên em nhớ đến bố em, khi em còn nhỏ ông ấy cũng cõng em xuống núi thế này.”
“…” Kinh Du cũng thở dài: “Im lặng đi.”
Hồ Điệp cười hì hì, dựa vào vai anh, trong lòng cảm thấy ấm áp và yên ổn không thể giải thích được, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Vốn dĩ họ đi bộ lên núi không được bao xa, chỉ là đang cõng một người, Kinh Du không dám đi quá nhanh, mất hơn nửa giờ mới xuống đến chân núi.
Anh đánh thức Hồ Điệp dậy, đưa người đến một trạm y tế gần đó.
Hồ Điệp ngã không phải nhẹ, cả hai đầu gối đều có vết bầm tím mức độ khác nhau, chỉ may là không bị rách da, ác sĩ bôi cho cô ít thuốc mỡ, “Hai ngày này ít đi lại, những chỗ khác không có vấn đề gì.”
Cô hít một hơi đáp: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không sao.” Bác sĩ xử lý xong, rút khăn giấy ra lau tay, “Được rồi, hôm nay để người yêu cô cõng cô đi.”
“Hả?” Hồ Điệp sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Kinh Du đang đứng, còn chưa kịp phủ nhận, Kinh Du đã đi về phía cô.
Dường như anh không nghe thấy gì cả, ngồi xổm xuống đất kéo gấu quần xuống cho cô, sau đó quay lưng về phía cô nói: “Đi thôi.”
Hồ Điệp còn đang ngớ ra, bác sĩ bèn nhắc nhở: “Cầm thuốc này.”
“À, vâng.” Cô đưa tay cầm lấy túi thuốc trên bàn, chân tay luống cuống leo lên lưng anh, lúc vòng tay ôm cổ anh, dường như mơ hồ nghe thấy tiếng anh cười.
Hồ Điệp hỏi: “Anh cười cái gì?”
Kinh Du phủ nhận: “Tôi cười lúc nào.”
“Vừa mới đó.”
“Tôi cười cái gì?”
“Sao em biết anh cười cái gì.”
“Thế sao em biết tôi cười.”
“Em nghe thấy nha.”
“Nhưng tôi không cười nha.”
“…”
Kinh Du cười hay không không ai biết, trái lại bác sĩ nghe hai người nói chuyện, không nhịn được cười nhẹ: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Khuôn mặt Hồ Điệp nóng lên, không thèm tranh luận với anh nữa.
Lần này Kinh Du thật sự cười ra tiếng: “Đi thôi, lát nữa nhóm Thiệu Quân cũng xuống rồi, chúng ta đi tìm quán ăn ngồi chờ họ trước.”
Hồ Điệp lẩm bẩm: “Tùy anh.”
Trên đảo Đàm có rất nhiều quán cơm, Kinh Du tìm một tiệm được chấm điểm cao nhất trong các review rồi đưa Hồ Điệp và Mạc Hải đến đó chờ mọi người.
Gần mười hai giờ trưa, nhóm lên núi dâng hương mới về đến tiệm.
Chu Liên Y thấy bàn tay được bôi thuốc của Hồ Điệp, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Hồ Điệp bị sao vậy?”
“Đi đường bất cẩn ngã thôi ạ.” Hồ Điệp nắm tay giấu xuống dưới bàn, cười cười nói: “Đã xử lý ổn rồi, không có chuyện gì lớn.”
“Không sao thì tốt, sau này đi đường cẩn thận chút nha.”
“Vâng, em biết rồi.”
Mọi người trò chuyện một lúc, đến khi nhân viên phục vụ lần lượt dọn món lên mới bắt đầu động đũa.
Cơm nước xong xuôi, họ lại ngồi trong tiệm một lúc.
Kinh Du đứng dậy đi tính tiền, Hồ Điệp hỏi Khương Lâm Lâm ngồi gần mình nhất: “Chị Lâm Lâm, buổi chiều mọi người có kế hoạch gì vậy?”
“Bọn chị chuẩn bị đi lặn biển.” Khương Lâm Lâm cười hỏi: “Em từng thử bao giờ chưa?”
Hồ Điệp lắc đầu: “Em là vịt ở đất gò, không biết bơi, với cả em nghĩ mình có chứng sợ biển sâu, không dám xuống biển quá sâu.”
“Ha ha ha, bọn chị cũng không xuống quá sâu đâu, hiếm khi mới đến thành phố biển một lần mà, không chơi hết mình ở biển thì lỗ lắm.”
“Vậy mọi người chú ý an toàn nha.”
“Yên tâm đi, bọn chị có nhân viên chuyên nghiệp đi cùng mà.” Chu Liên Y chỉ Lý Trí và Phương Gia Nhất bảo: “Hai người họ đều có bằng lặn chuyên nghiệp.”
Hồ Điệp kinh ngạc nói: “Giỏi thật đó.”
“Em đừng có khen họ, cẩn thận họ lại kiêu ngạo.”
Phương Gia Nhất lên tiếng: “Em gái chỉ đang nói sự thật, mà sự thật thì phải nói hơn hai câu.
Em gái, em khen việc em, anh kiêu ngạo việc anh.”
Hồ Điệp cười ha hả hai tiếng, Kinh Du bước đến trước mặt cô tiện tay thả hai viên kẹo xí muội xuống: “Cười cái gì thế?”
Chu Liên Y đáp: “Tán gẫu thôi.”
Anh không để ý mấy, nghiêng người cầm lấy túi nhỏ của Hồ Điệp: “Đi thôi.”
Mọi người trò chuyện xong, rối rít lấy balo rời đi.
Hồ Điệp cầm hai viên kẹo trên bàn lên, đi theo Kinh Du.
Ra đến cửa, cô trông thấy một đĩa kẹo xí muội nằm trên quầy bar.
Cô nhìn về phía Kinh Du, giây sau chàng trai cũng nhìn lại: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hồ Điệp siết chặt kẹo trong tay, hàng răng cưa trên vỏ kẹo cứa vào lòng bàn tay, đem đến cơn đau không mấy rõ ràng.
Kinh Du “ừ” một tiếng, không hỏi gì nữa.
Nhóm người quay trở về du thuyền, Hồ Điệp hơi choáng váng nên vừa lên thuyền là lập tức vào khoang trong nghỉ ngơi.
Cô nằm trên ghế sofa, qua cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy bóng người đi lại của bọn họ ở bên ngoài.
Hồ Điệp lấy hai viên kẹo trong túi ra, ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn không mở ra ăn, cất hết vào trong túi nhỏ của mình.
Mơ mơ màng màng ngủ một lúc, cô nghe có người gõ gõ gì đó bèn mở mắt ra, qua kính cửa sổ trông thấy Kinh Du đứng phía bên kia.
Anh giơ điện thoại lên trước cửa sổ, trên màn hình có hai chữ —- Uống thuốc.
Gần hai giờ rồi.
Hồ Điệp nói “Biết rồi”, nhưng sợ anh không nghe nên, thế là cô lấy điện thoại ra gửi cho anh một câu “Tôi biết rồi” qua Wechat.
Giây tiếp theo, điện thoại rung lên một tiếng.
Kinh Du: Bây giờ mặt trời bên ngoài có hơi gắt, trong túi của tôi có kem chống nắng, em xoa một ít rồi ra.
Hồ Điệp: Được.
Cô lấy hộp thuốc trong túi của mình ra, mỗi ngày cô phải uống rất nhiều thuốc, Tưởng Mạn đã phân chia thuốc theo thứ tự cho cô rồi, để uống hết đống đó cũng mất gần mấy phút, cần dùng hơn phân nửa chai nước.
Cô ngồi đó một lúc mới đưa tay lấy kem chống nắng, thoa lên mặt và cổ xong, cô vặn nắp rồi cất lại, úc đứng dậy mặc áo khoác, trước mắt bỗng dưng quay cuồng, cả người ngã xuống sofa.
May thay cơn choáng chỉ xảy ra nhất thời, Hồ Điệp nhắm hai mắt không dám nhúc nhích, chờ cảm giác hoa mắt qua đi, mới xoa xoa thái dương ngồi dậy.
Cô uống thêm ngụm nước, đang chuẩn bị đi ra ngoài lại nghe Phương Gia Nhất ở bên ngoài rống lên: “Mẹ nó, mày như vậy có thấy nhạt nhẽo không!”
Âm thanh rất lớn, nghe có vẻ như đang tức giận.
Hồ Điệp vịn cửa, đứng bất động ở đó, qua một hồi lâu mới nghe giọng Kinh Du: “Có nhạt nhẽo hay không tao cũng không muốn xuống.”
Cô đang do dự có nên đi ra xem thử hay không thì Thiệu Quân từ bên kia đi đến, đối diện tầm mắt với cô, khẽ cười: “Dậy rồi à.”
“Ừm.” Hồ Điệp đi lên bậc thang, ngồi xuống cạnh Thiệu Quân: “Họ sao vậy?”
“Cãi nhau, ban đầu Kinh Du rời đi vội vàng, không để lại lời nào nên trong lòng họ đều có ổ lửa.” Thiệu Quân đã thay quần áo khác, quần đi biển và áo sơ mi hoa, trên đầu đeo một cặp kính râm gọng đen.
Hiện tại du thuyền ở cách xa đảo Đàm, nhìn từ nơi này, một hòn đảo lớn như vậy cũng chỉ bé xíu như mỏm đá ngầm.
Hồ Điệp ôm đầu gối, nhìn sóng biển nhấp nhô: “Kinh Du… Thật sự giải nghệ sao?”
“Không có, chỉ xin nghỉ học, nghỉ tập luyện thôi, ai bảo nó giải nghệ?”
“Baidu.” Hồ Điệp nói: “Hôm đó nghe anh nhắc đến chuyện bơi lội, em tò mò nên lên mạng tìm kiếm thử, xin lỗi nhé.”
“Thế thì có gì đâu, anh cũng có tìm kiếm em —-” Anh ấy khựng lại.
“Anh cũng biết rồi à.”
“… Ừm.” Thiệu Quân giơ tay lên xoa đầu cô như một người anh trai: “Hôm nay anh trai cũng cầu nguyện cho em một điều, đến lúc ấy chúng ta sẽ cùng đi tạ lễ.”
Hồ Điệp cúi đầu cười một tiếng, nhưng chẳng đáp gì mà quay đầu hỏi: “Kinh Du bị thương gì mà lại nghỉ học dừng tập luyện vậy?”
Trên Baidu chỉ viết vì bị thương nên anh giải nghệ, lúc ấy cô cũng không tìm kiếm những tin tức liên quan.
“Tai nạn xe.” Thiệu Quân chống cánh tay ra sau: “Tiết thanh minh năm ngoái nó về quê tảo mộ mẹ, sau đó ở ngoại ô thành phố, lúc bố nó đưa nó về lại đội thì bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đụng phải.
Chú Kinh che chở cho nó nên mất ngay tại chỗ, còn nó thì bị thương ở bả vai phải nằm viện hai tháng, sau khi xuất viện lập tức nộp đơn xin nghỉ học và rời đội, cũng rời khỏi thành phố B luôn.”
Hồ Điệp nhìn Thiệu Quân, trầm mặc một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình: “Vậy anh ấy không thể bơi lội nữa ư?”
“Biết đâu đấy, có thể đó là sự thật, cũng có thể là khó vượt qua rào cản trong lòng.” Thiệu Quân buông tiếng thở dài: “Năm mẹ của nó qua đời, nó đang huấn luyện khép kín trong đội, cả lần gặp mặt cuối cũng không có.
Nó cảm thấy nếu mình không bơi lội, có lẽ tất cả những việc này đều sẽ không xảy ra.”
“Nhưng những việc này cũng đâu phải lỗi của anh ấy.”
Thiệu Quân cười khổ: “Nhưng nó cảm thấy bản thân sai, sau vụ tai nạn xe đó, anh không thấy nó xuống nước nữa, cho nên hôm đó khi nghe nói nó cứu em, anh mới kinh ngạc như thế.”
Hồ Điệp hồi tưởng lại hình ảnh mình rơi xuống biển hôm ấy, nhất thời trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Kinh Du trong cuộc thi, cả nụ cười vui vẻ của anh trước ống kính.
Dường như Thiệu Quân đã tìm được một người nghe phù hợp, kể cô nghe rất nhiều về chuyện huấn luyện cho cuộc thi của họ trước đây, cho đến khi Chu Liên Y đi đến kêu thì anh ấy mới dừng lại: “Haizz, hôm nay nói nhiều thật, trong lòng cũng dễ chịu hơn.”
Hồ Điệp cười cười: “Cũng cảm ơn anh đã nói với em những điều này, em sẽ giữ bí mật.”
“Cảm ơn.”
Kết quả cuộc tranh cãi giữa Phương Gia Nhất và Kinh Du rất dễ thấy, anh ấy không thể thuyết phục Kinh Du xuống biển, đen mặt đi thay trang bị lặn, leo xuống thang cuốn của du thuyền, hòa mình vào biển.
“Gia Nhất, cậu chờ bọn tôi đã.” Hồ Văn Quảng gọi với một tiếng, cũng vội vàng chỉnh lại trang bị, dùng tay ra hiệu với những người còn lại: “Tôi theo cậu ta.”
Chu Liên Y đáp: “Được, cậu đi trước đi.”
Thiệu Quân đứng một bên làm một nhiếp ảnh gia đạt tiêu chuẩn, chụp vài tấm ảnh cho hai người đẹp trước khi xuống biển: “Được rồi, các cậu mà không xuống nữa thì lát nữa họ dùng hết bình dưỡng khí đó.”
“Chụp giúp bọn tôi một tấm ở dưới biển đi.”
Thiệu Quân làm động tác ok.
Kinh Du đứng trên boong tàu tầng hai, sau khi thấy mọi người đã xuống nước hết, anh đảo mắt tìm kiếm một vòng, thấy bóng dáng Hồ Điệp ở khu lan can bên phải của du thuyền.
Lúc đi đến, anh gập ngón tay gõ nhẹ lên vành mũ của cô.
Hồ Điệp ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc, khi thấy anh lại vội vã cúi đầu xuống.
Kinh Du hơi sửng sốt, hơi khom xuống trước mặt cô: “Sao thế?”
“Không sao.”
“Mắt đã đỏ như thỏ rồi, còn không sao à?” Kinh Du lấy mũ trên đầu cô xuống: “Đội mũ cho em để em che nắng, không phải để em im lặng khóc, rốt cuộc là làm sao?”
“Mới uống thuốc.” Hồ Điệp chớp chớp mắt, lệ nóng tuôn xuống: “Đắng quá.”
Kinh Du cười cười: “Mỗi lần em uống thuốc xong đều khóc vậy sao, xem ra sau này nước biển ở Đàm Hải mà dâng cao, cũng có một nửa công lao của em đấy.”
“…” Hồ Điệp nghẹn họng: “Anh có biết nói chuyện không hả?”
Kinh Du lại cười, sau đó quay về khoang thuyền lấy khăn giấy ướt, lúc đi ra thấy Mạc Hải ngồi cạnh Hồ Điệp, tiến tới xách cổ áo của cậu lên: “Đi tìm anh Thiệu Quân chơi đi.”
Anh đưa tờ khăn ướt cho Hồ Điệp.
Mạc Hải không muốn đi, trực tiếp nằm trên mặt đất thành hình chữ đại (大): “Em muốn ở đây.”
“Anh chưa thấy em như vậy bao giờ.” Kinh Du đẩy đẩy chân cậu, để cho mình tí chỗ ngồi xuống, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Hồ Điệp bên kia.
Cô không còn khó chịu như trước nữa, lau mắt rồi lại lau sạch tay: “Khát quá, em đi lấy nước, anh có muốn uống không?”
Kinh Du nhìn chằm chằm vài giây: “Không cần, em uống đi.”
“Ồ.”
Hồ Điệp đi vào khoang thuyền, chẳng mấy chốc đã trở ra.
Hiện tại đã sắp ba giờ chiều, ánh nắng trên biển vẫn còn gay gắt.
Kinh Du chờ cô uống nước xong, lại đội mũ lên đầu cô: “Đội đi.”
Cô không nói gì, chỉ giơ tay lên chỉnh lại.
Du thuyền nhấp nhô theo sóng biển, đem đến cảm giác hơi chòng chành.
Hồ Điệp đứng lên trông về bờ biển nơi xa xa, hỏi: “Khi nào chúng ta về vậy?”
“Chờ họ lặn biển xong là có thể về rồi, sao thế, em muốn về à?” Vừa dứt lời, Kinh Du chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi.
“Không có, chỉ là em muốn ở bên ngoài thêm một lúc.
Trước giờ em chưa từng được ngắm mặt trời lặn trên biển.”
“Thế hôm nay chúng ta ngắm xong rồi về.” Kinh Du cúi người về trước, cánh tay đặt trên lan can, áo phông trắng bị gió biển thổi phồng lên.
Yên tĩnh một lúc, Hồ Điệp quay đầu nhìn anh: “Kinh Du.”
“Hửm?”
“Anh không thể bơi lội được nữa sao?”
Kinh Du đưa mắt đối diện với cô, trên mặt là nụ cười nhạt, không có biểu cảm dư thừa nào: “Em có biết nói chuyện không?”
“… Em là trẻ con, nói chuyện không kiêng kị mà.”
“Bây giờ mới chịu thừa nhận mình là trẻ con à?”
Hồ Điệp sờ mũi một cái, “Vốn dĩ em là trẻ con mà.”
“Có thể hay không quan trọng vậy sao?”
“Đương nhiên là quan trọng, nếu anh không thể bơi mà còn cứu em …… vĩ đại biết bao.”
Kinh Du cười khẽ: “Tôi không thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Hồ Điệp nghiêm túc nói: “Vậy thì cảm ơn anh đã cứu em.”
“Không có gì.” Kinh Du giữ tư thế đó, nghiêng đầu nhìn cô, trầm lặng một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng nói: “Thực ra hôm đó …… em đã nghĩ đến việc buông bỏ, đúng không?”
Từ nhỏ anh đã ngâm mình trong nước mà lớn lên, chứng kiến người chết đuối vì muốn sống mà cố gắng đến mức nào, nhưng hôm đó, từ lúc cô rơi xuống biển đến khi anh nhảy xuống, chỉ một vài phút, cô lại không hề giãy giụa chút nào, như thể muốn lẳng lặng hòa làm một với biển cả.
Hồ Điệp nhìn anh, ánh mắt anh rất bình tĩnh và dịu dàng, dường như chẳng quan tâm câu trả lời của cô.
Cô từ từ cụp mắt xuống, “Em ……”
“Hai người dưới lầu ơi —”
Một giọng nói khác phát ra cùng lúc với cô, Hồ Điệp theo bản năng quay đầu nhìn qua.
Trên sân thượng ở tầng hai, Thiệu Quân cầm máy ảnh đứng ở đó, khoảnh khắc cô và Kinh Du nhìn qua, anh ấy lập tức nhấn nút chụp.
Trong tấm ảnh, tư thế của hai người giống nhau đến kinh ngạc, cô gái hơi ngẩng đầu lên, dù ở góc độ này, khuôn mặt trông vẫn nhỏ nhắn.
Chàng trai bên cạnh dựa vào lan can, mức độ nghiêng đầu không quá rõ ràng, lúc nhấn nút chụp, rõ ràng anh đã nhìn vào máy ảnh, nhưng trong ảnh, ánh mắt của anh lại rơi vào cô gái cạnh mình.
Vạt áo phông bị gió thổi chạm nhẹ vào cánh tay cô gái, tựa như thăm dò muốn nắm tay cô, nhưng đã dừng lại vì rụt rè.
Thiệu Quân nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong hai giây, đặt máy ảnh xuống, nói với hai người họ: “Hiện tại không cho hai người xem ảnh, đợi quay về tôi rửa ảnh rồi đưa cho.”
Kinh Du cười giễu: “Chụp xấu thì nói thẳng.”
Thiệu Quân hùng hùng hổ hổ chạy nhanh xuống dưới, đặt máy ảnh sang một bên rồi bắt đầu tranh cãi với Kinh Du, nhưng anh ấy không phải đối thủ của Kinh Du, cuối cùng bị ném từ du thuyền xuống biển.
Anh ấy ngâm mình trong nước, vuốt mái tóc ướt rượt, nói với Kinh Du đang đứng trên thuyền: “Xuống không?”
“Không.” Kinh Du vỗ vỗ tay, không nhắc chủ đề lúc trước nữa, nói với Hồ Điệp: “Tôi vào trong nghỉ một lát.”
Hồ Điệp gật gật đầu, nhìn anh bước vào khoang thuyền, sau đó nhìn Thiệu Quân đang ở dưới biển, anh ấy có hơi bất lực, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhóm Phương Gia Nhất lặn hơn nửa tiếng, hai cô gái được đưa lên trước, ba chàng trai ở lại trong biển chơi một lúc mới lên thuyền.
Còn một lúc lâu nữa mặt trời mới lặn, mọi người ngồi trên thuyền chơi Monopoly, gần sáu giờ, cả chín người mới rời khoang thuyền.
Trên biển nổi gió, hoàng hôn buông xuống, mặt trời tròn treo lơ lửng trên mặt biển, cả vùng biển như được mạ một lớp sơn màu vàng cam, nước biển cuồn cuộn, bọt sóng như những ánh sao rơi, lấp lánh rạng rỡ trong cảnh chiều hôm.
Hồ Điệp ngắm nhìn cảnh sắc trước mặt, đột nhiên cảm thán một câu: “Thật đáng tiếc.”
Kinh Du nhìn cô: “Gì cơ?”
“Ngắm cảnh hoàng hôn trên biển nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ ngắm mặt trời mọc.”
Kinh Du nhìn về phương xa: “Lần sau có cơ hội anh sẽ cho em xem.”
“Có thật không?”
Kinh Du quay đầu lại đối diện ánh mắt mong đợi của cô, nhẹ giọng nói “Ừm”.
Những người còn lại vẫn đang thưởng thức cảnh đẹp, người lái thuyền nói vào loa phát thanh: “Phải về rồi, mọi người đứng vững chút, đừng để ngã xuống.”
Nói xong, du thuyền từ từ đi về phía bờ bên kia.
Về đến nơi, Hồ Điệp không muốn để Kinh Du cõng mình nữa, ai ngờ lúc xuống thuyền lại trượt chân một phát, xém chút nữa rơi vào khe hở giữa thuyền và neo.
Khương Lâm Lâm nhìn cô, nghĩ lại phát sợ: “Dọa chết chị rồi, may mà Kinh Du giữ em lại.”
Hồ Điệp cũng bị dọa giật nảy mình, cổ tay bị Kinh Du nắm chặt có chút đau cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn để anh cõng.
“Thật sự xin lỗi, em không cố ý đâu.” Cô nằm trên lưng anh, nhỏ giọng xin lỗi.
Kinh Du thở dài: “Sớm muộn gì cũng bị em dọa chết mất.”
“…”
Thiệu Quân đưa đám Phương Gia Nhất về nhà Kinh Du trước, Hồ Điệp không định đi ăn tối, Kinh Du đành cõng cô về bệnh viện.
Dọc đường có đi ngang qua nơi Hồ Điệp rơi xuống biển, đột nhiên cô nói một câu không đầu không đuôi: “Anh đoán đúng rồi.”
Kinh Du không trả lời, nhưng cả hai đều hiểu ý nhau.
— Ngày đó cô thật sự nghĩ đến việc chết trên biển.
Hơn nửa năm nay kể từ khi nhập viện đến khi nhận được chẩn đoán chính xác, Hồ Điệp chưa bao giờ để lộ một chút sợ hãi trước mặt bố mẹ, cô an ủi khuyên nhủ họ, cố gắng để bản thân không bi quan tiêu cực.
Ngày nào Tưởng Mạn và Hồ Viễn Hoành cũng lo cô sẽ ngủ không tỉnh lại nữa, từ đó trực tiếp chuyển sang ngủ cùng phòng với con gái.
Thỉnh thoảng cô dậy muộn một chút, lúc nửa tỉnh nửa mê có cảm giác bố mẹ đang cẩn thận kiểm tra hơi thở của mình.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể học cách dũng cảm và lạc quan, nhưng cô mới mười bảy tuổi, còn chưa trải qua một phần ba cuộc đời, làm sao có thể không sợ chết.
Thay vì ở trong bệnh viện lo lắng chờ đợi ngày kia đến, mỗi ngày nhìn bố mẹ vì mình mà sợ hãi lo lắng, có lẽ cô cứ như vậy mà chết đi mới là kết cục tốt nhất.
Nhưng một ngày nọ, chú bướm đã gặp được cá voi của biển cả.
Anh đã cứu cô.
Vì vậy lần này, hãy để cô đến cứu anh.
___
Lời tác giả:
Chú thích: “Tám nỗi khổ của đời người: Sinh, Lão, Bệnh, Tử, Yêu đương phải chia lìa, Oán hận dài lâu, Cầu mà không được, Bị mê lạc bởi những điều thấy được”, “Không nếm trải khổ đau, không tin thần Phật” đều được lấy từ mạng, đã lược bớt..