Trong ánh đèn cung đình lung linh, sắc mặt thái hậu trắng bệch, đôi mắt to chứa đầy không thể tin nhìn Vân Điệp y như nhìn quái vật. Cuối cùng bà ta cũng là người "từng" làm chủ hậu cung, rất nhanh liền lấy lại tinh thần
"Lục công chúa như vậy là có ý gì? Ai gia sao lại phải che chở cho Tạ gia thiếu gia cùng tiểu thư?"
Nếu bây giờ bà ta lộ ra sơ hở chút thôi, Vân Điệp cũng có thể khiến cho bí mật của bà ta cùng hai nhà Tần-Tạ đều lộ hết ra ngoài ánh sáng.
"Nha! Thực sự là không có gì nha..."
Âm tiết cuối còn cố tình kéo dài như lời cảnh cáo. Vân Điệp biết đã đi đến bước này chắc chắn bà ta sẽ hạ sát thủ với mình. Cũng tốt thôi, dạo gần đây không có mấy người dám tới giết nàng, nàng còn đang lo họ không có ai tới đây.
Tiệc cứ thế mà trôi qua rất nhanh đã tàn, chiếc lá phong chậm rãi rơi xuống dòng suối nhỏ, trôi theo dòng nước. Thật sự là "Lá rơi hữu ý nước chảy vô tình". Vân Điệp âm thầm tự nhủ sau này nhất định phải gả cho người yêu mình chứ không thể gả cho người mình yêu. Nam nhân mà....
Chợt nghĩ đến gì đó, Vân Điệp không khỏi vỗ đầu mình cái, sao việc quan trọng như vậy lại có thể quên cơ chứ?Thật là não tàn mà!
"Diệp Dinh, đi nói với Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thật nhiều nước muối đường đến đây. Nhanh tay một chút!"
Diệp Dinh lĩnh mệnh xong liền rời đi, không lâu sau liền thấy có thật nhiều cung nhân mang theo chậu đến, mỗi chậu đều là nước muối đường, xếp thành một hàng dài, mỗi cung nhân đều phải nhúng tay vào chậu nước. Chỉ thấy một lúc sau, mọi người đều làm theo hướng dẫn của Vân Điệp đưa tay vào chậu, chỉ có người run rẩy sắc mặt tái nhợt làm theo.
Một lúc sau Cung Trinh run rẩy rút tay ra từ chậu nước, tay của nàng ta cũng đã bị ăn mòn không sai biệt lắm đi. lục Liên Tán đại kỵ chính là nước muối đường. Tuy nước muối đường vô cùng khó uống nhưng lại là dung dịch rất tốt để đối phó với Lục Liên Tán, vật có sự tiếp xúc của chất này liền bị ăn mòn. Vân Điệp cũng không bất ngờ khi nàng ta lại là kẻ gian.
Vân Điệp dùng thời gian năm chỉnh đốn lại toàn bộ Vân Liên Cung, cung nhân không ai dám thở mạnh trước mặt nàng, nhìn bề ngoài Vân Điệp có vẻ dễ thân thiện nhưng thực chất lại là con người phức tạp, lúc thì nghiêm túc, lúc thì phúc hắc, lúc thì lạnh lùng vô cảm, lúc thì tùy hứng. Thật sự làm người khác không thể nắm bắt được.
Lúc này đây đám thái giám đem Cung Trinh như xác chết kéo ra ngoài, cuộc sống của nàng ta từ nay về sau cũng đừng mong dễ chịu. Đây là hậu quả cho sự ngu ngốc, bán mạng vì ai sau đó lại phải tự mình gánh tội. Hôm nay nàng ta lợi dụng danh nghĩa Vân Liên Cung dụ Ngự Trù rời khỏi Ngự Thiện Phòng chính xác là dẫn lửa đến đây. Nhưng người đứng sau nàng ta đã tính nhầm, Vân Điệp không phải cá trên thớt, muốn tính kế nàng? Vậy phải có gan gánh chịu hậu quả!
Không lâu sau chính là sinh thần tuổi của Nhị công chúa Nam Cung Vân Dinh. Cả hoàng cung được trang hoàng đỏ rực. Mẫu phi của Nam Cung Vân Dinh là Bạch thái phi - Bạch Tâm Trác, chị gái của Lễ Bộ thượng thư Bạch Vận Khao. Hiện nay Bạch gia trong triều đình nắm giữ quyền lực to lớn lại hừng hực dã tâm, chính là mối nguy hại nhưng Nam Cung Vân Phong vừa mới lên ngôi, nhìn qua thì ổn định nhưng sau lưng lại có không ít lời ra tiếng vào. Đa số văn thần đều ủng hộ hoàng đế, còn võ tướng thì lại ngầm khen ngợi Khẩn Vương dũng mãnh. Võ tướng chính là hữu dũng, đa số vô mưu, lại hay nóng tính nên thích tính cách tàn bạo ấy của Nam Cung Vân Khẩn cũng là bình thường.
Thật không may cho Khẩn Vương, đứng đầu các võ tướng là Khương tướng quân Khương Húc là người vô cùng mưu mẹo, sẽ không dễ dàng để binh quyền rơi vào tay Khẩn Vương. Tối hôm đó, Vân Điệp vô cùng rảnh rỗi liền muốn đi chợ đêm ở Tây thành. Chớp mắt Vân Điệp liền đi vào Vân Hoa tàng. Vân Hoa tàng vốn là không gian tùy thân lại có thể thiên biến vạn hóa, thoáng tập trung chút, Vân Điệp liền đi tới Vân Thiên. Vân Thiên là nơi nàng xây dựng nên các công trình, khởi động ý thức, Vân Điệp liền đi đến Kim Ngân các. Nàng xây nên nơi này vốn để trữ tiền. Nhìn núi tiền trước mặt, không khỏi thỏa mãn, tùy tiện đi vòng quanh ngắm nhìn vườn thảo dược, thác tĩnh tâm còn có cả điền viên,...
Vân Điệp rời khỏi Vân Hoa tàng, lẻn ra khỏi hoàng cung, đi tới nơi gọi là Cẩm Y Phường, vừa bước vào đến nơi đã thấy chưởng quỹ nghiêm túc đi ra đón vào nhã gian.
Vân Điệp là một người có vóc dáng cao lớn so với đồng bạn cùng lứa tuổi. Nàng đi tới Cẩm Y Phường trực tiếp chọn bộ nam trang màu trắng bạc khoác lên người. Bộ nam trang này vốn là dành cho những thiếu niên tầm tuổi nhưng Vân Điệp lại vô cùng vừa vặn, thay xong đồ thì mới bước ra ngoài, đúng lúc này lại có xe ngựa dừng lại trước cửa Cẩm Y Phường chặn hết lối đi vô cùng phách lối. Từ trên xe ngựa bước xuống vị tiểu thư thấp béo không ai khác chính là Tạ Biên, chị gái sinh đôi với Tạ Sảnh của Tạ gia.
Nhìn những người phách lối như vậy quả thật không thuận mắt. Vân Điệp liền quyết định đi đường vòng. Chỉ là chưa đi được mấy bước liền bị Tạ Biên béo mập nhìn đến
"Này! Tên nhóc kia! Ngươi đứng lại cho bản tiểu thư! Này ngươi có nghe lão nương nói không hả? Người đâu? Mau bắt tên tiểu tử đó lại cho ta! "
Nghe thấy mình bị điểm danh, Vân Điệp vội chạy nhanh hơn. Thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt "lợn nái" của Tạ Biên. Thầm nghĩ nhất định ngày Vân Điệp sẽ đem Tạ gia và Tần Khảo Lữ phơi bày ra ngoài ánh sáng.Chạy được một đoạn khá xa Vân Điệp mới quay đầu lại, nhìn rõ không còn ai đuổi theo mới thả chậm cước bộ, thong dong đi trên đường phố phồn hoa.