Trình Đoan Ngọ cứ nhìn Du Đông chằm chằm, không chớp mắt, như một người xa lạ. “Du Đông, anh có hiểu tại sao em lại không muốn để anh ấy đến không?” cô đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn không dấu được sự xúc động. “Anh làm như vậy chẳng khác nào em là kẻ bất nghĩa. Nếu anh ấy đến, mọi việc chẳng phải đều là do em sao? Em không phải là anh, anh cũng không thù hận đến vậy, em chỉ muốn một mình đi khỏi đây mà thôi. Tại sao anh lại lôi em vào thế này? Tại sao anh không thể tự mình giải quyết vấn đề giữa anh và anh ấy?!”
Du Đông im lặng một lúc nhìn Trình Đoan Ngọ với ánh mắt phức tạp, sau đó chậm rãi nói: “Đến bước này rồi thì anh cũng không quay đầu lại được nữa.
Cô tức tối quở trách: “Anh ấy sẽ không đến! Mà có đến thì em cũng không để anh đưa em ra uy hiếp đâu!”
“Việc này không do em quyết định.” Du Đông lại rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng, dùng súng nâng cằm cô lên, giọng uy hiếp: “Nếu em không phối hợp với anh thì chắc chắn phải chịu khổ đấy.’
“Đây là tình yêu mà anh nói là anh dành cho em sao? Anh nói rằng anh thích em là như thế này sao? Anh nói anh thích em từ nhiều năm rồi, đây là cách anh bày tỏ với em sao?”
Du Đông bị cô chạm đến nỗi đau, bỗng chốc trở nên xúc động. “Đừng nhắc đến tình yêu với anh! Đừng nhắc đến từ “thích” với anh! Anh đã từng cho em cơ hội. anh đã nói là anh sẽ đưa em đi. Anh đã từng nói rằng, dù có phải hi sinh tính mạng của mình thì anh cũng sẵn sàng ở bên cạnh em. Là do em! Là do em phản bội anh trước! Em nói em cứu anh? Đoan Ngọ! Em rời xa anh chứ không cứu anh. Không hề có! Rõ ràng em vẫn không bỏ được tên súc sinh Lục Ứng Khâm ấy! tất cả đều là ngụy biện! Ngụy biện!”
Du Đông xúc động mà buột miệng thốt ra những lời đó khiến Trình Đoan Ngọ bỗng ngẩn người. Cô không nói được câu nào nữa. Từ trước đến giờ nghĩ đến cảm giác của Du Đông trước sự lựa chọn của cô. Cô luôn lựa chọn một cách bị động theo bản năng. Cô cũng không bao giờ nghĩ lựa chọn của mình có đúng hay không.
Cho đến hôm nay, Du Đông nhắc tới thì cô mới chợt tỉnh ngộ. Đúng vậy, nếu mọi thứ có thể quay trở lại, cô được lựa chọn lại thì có lẽ tất cả sẽ không như thế này.
Nhưng liệu cô có yêu Lục Ứng Khâm không? Trái tim đã có hàng ngàn vạn lỗ hồng ấy của cô liệu có còn biết tình yêu là gì nữa không?
Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhắc lại những lời cô vừa nói: “Anh ấy sẽ không đến! Mà có đến thì em cũng sẽ không để anh đưa em ra uy hiếp đâu!”
Du Đông cười giễu cợt. “Hắn đến hay không, chẳng phải một lát nữa sẽ biết ngay sao?”
“…”
Khoảng nửa tiếng sau, Trình Đoan Ngọ nghe thấy có tiếng động ngoài cửa nhà kho vọng lại. Trái tim cô đập thình thịch. Du Đông nghe thấy thế liền bật cười. Anh ta đi đến , cởi trói cho Trình Đoan Ngọ, đắc chí nói: “Em nhìn xem, không phải là hắn đến đó sao?”
Một tay anh ta siết chặt cổ Trình Đoan Ngọ. Cô thấy khó chịu vì không thở được, hai tay cô kéo cánh tay anh của Du Đông, nhưng sức của cô chẳng thể nào so được với anh ta. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng vì khó thở, lại thêm sức dùng phụ của thuốc mê nên người cô cho đến bây giờ vẫn mềm nhũn.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Tay phải của Du Đông cầm khẩu súng, đặt lên huyệt thái dương của cô, cảm giác lạnh lẽo của kim loại khiến Trình Đoan Ngọ không dám manh đông.
Cổ cô bị siết chặt khiến cô ho liên tục và buồn nôn, “Anh muốn bóp chết em hả Du Đông?”
Du Đông vẫn không nới lỏng tay, ra sức siết chặt lấy cô. “Chẳng có cách nào khác, Lục Ứng Khâm tàn nhẫn hơn anh ta, anh không thể mạo hiểm, nhất định phải hoàn toàn khống chế em, không rời một bước. Nếu không, anh sẽ không thắng được”
Trình Đoan Ngọ vô cùng tức giận. “Bộ dáng của anh thật khó coi!”
“không cần em phải quản!” Du Đông chẳng thèm để ý đến Trình Đoan Ngọ nữa. Anh ta tập trung ánh mắt ra phía ngoài cửa nhà kho.
Lục Ứng Khâm đập tay lên cánh cửa sắt cũ kỹ, han gỉ khiến nó cứ lắc lư, kêu cót két. Giọng hoảng hốt của Lục Ứng Khâm từ ngoài cửa truyền vào: “Đoan Ngọ! Đoan Ngọ, em có trong đó không?”
Sau đó, Lục Ứng Khâm đập mạnh vào cửa. “Du Đông! Mở cửa ra!”
Du Đông thận trọng hỏi lớn: “Anh đến một mình chứ? Trình Đoan Ngọ đang ở trong tay tôi! Chỉ cần tôi phát hiện ra là anh không đến một mình thì lập tức tôi sẽ cho cô ấy xuống mồ!” Nói rồi, anh ta bắn một phát súng xuống đất.
“Pằng” Một tiếng , bụi đất bay tứ tung, để lại trên mặt đất một lỗ đạn sâu hoắm.
Lục Ứng Khâm ở ngoài cửa vô cùng hoảng hốt. “Tôi đến một mình! Anh không được làm hại cô ấy!”
Du Đông nhanh chóng lên đạn rồi lại đặt đầu súng lên huyệt thái dương của Trình Đoan Ngọ, nói với ra. “cạnh cửa có một vách nhỏ, anh hãy trèo vào một mình thôi.”
Hai phút sau, Trình Đoan Ngọ đã nhìn thấy Lục Ứng Khâm trèo qua vách nhỏ đó, đi vào. Bộ vest trên người anh ta dính đầy bùn đất. Cảnh tương ấy khiến Trình Đoan Ngọ khẽ cau mày/
“Giơ hai tay lên trên đầu! Tôi nói cho anh biết nhé Lục Ứng Khâm, đừng có giở trò gì. Giờ cô ấy đang ở trong tay tôi, anh mà làm loạn một chút thôi thì tôi cũng không dám đảm bảo là đầu súng của tôi sẽ đứng yên đâu nhé!’
Lục Ứng Khâm chậm rãi giơ tay lên. “Đừng làm hại cô ấy! Anh thả cô ấy ra đi, có vân đề gì thì chúng ta tự giải quyết.”
Du Đông chẳng để ý đén lời nói của Lục Ứng Khâm, nói tiếp: “Cởi áo ra, bỏ hết vũ khí mà anh mang trong người ra.”
Lục Ứng Khâm liền cởi áo, anh chỉ cần dừng lại một chút là Du Đông lại siết chặt cổ Trình Đoan Ngọ. Cô gần như không thể thở được. Cô khó chịu kêu lên. Lục Ứng Khâm thấy vậy liền nhanh chóng bỏ khẩu súng giắt bên trái thắt lưng ra để xuống đất.
“Anh đừng làm hại cô ấy!” Anh ta cởi trần, giơ hai tay lên đầu. “Giờ tôi không còn gì nữa rồi, chúng ta có thể nói chuyện được không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh phải hành động như thế này?”
“Chẳng có gì để nói cả. Chuyện gì thì bản thân anh đã quá rõ rồi!” Du Đong chỉ chỉ lên khẩu súng mà Lục Ứng Khâm mang theo. “Tôi gọi anh đến đây chỉ để nói cho anh một chuyện. Hãy lấy mạng anh để đổi lấy mạng của Trình Đoan Ngọ. Súng ở trên mặt đất ấy. Anh hãy tự sát rồi tôi sẽ thả Trình Đoan Ngọ ra.” diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
“Tôi dựa vào cái gì để tin anh chứ?”
“Vậy thì chẳng có sự lựa chọn nào khác. Tôi đã chôn thuốc nổ ở đây. Ngòi thuốc nổ được cài ở vách cửa vừa rồi anh trèo vào cửa đã vô tình kích nổ, trong ba mươi phút nữa, nó sẽ nổ tung, chẳng ai trong chúng ta chạy thoát cả!” Du Đông cười to rồi lại nói với Lục Ứng Khâm: “Lục Ứng Khâm, thế nào? Sự lựa chọn này có khó không? Cô ấy chết hay anh chết?”
Lục Ứng Khâm chau mày. Anh quay sang nhìn Trình Đoan Ngọ, Du Đông đang mất kiểm soát nên siết cổ cô chặt hơn, cô gần như không thở nổi, mặt tím tái, trông vô cùng đau đớn.
Lục Ứng Khâm nhìn cô với ánh mắt phức tạp rồi lại quay sang nhìn Du Đông, cuối cùng nghiến răng trả lời: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Lục Ứng Khâm suy nghĩ chưa đến mười giây đã trả lời khiến cả Du Đông và Trình Đoan Ngọ đều cảm thấy bất ngờ. Đặc biệt là Trình Đoan Ngọ, cô nắm chặt cánh tay của Du Đông, hét lên: “Lục Ứng Khâm, anh điên rồi! Anh mau đi đi! Em không cần anh phải thế mạng!” diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
Cả Lục Ứng Khâm và Du Đông đều chẳng để ý đến lời nói của Trình Đoan Ngọ. Cô không đủ sức để vùng vẫy, cô muốn cắn Du Đông nhưng bất lực vì tay anh ta đang chặn trên cằm cô. Cô lo lắng đến mức cắn nát môi nhưng Du Đông cũng chẳng hề lay động. Cô hét lên bất lực: “Lục Ứng Khâm, anh mau đi đi!”
Du Đông cười. “thật thú vị” Anh ta đá khẩu súng dưới đất. “Giờ anh có thể cầm lấy nó. Đợi anh chết rồi, tôi sẽ tức khắc đưa Trình Đoan Ngọ rời đi!”
Lục Ứng Khâm nhìn Du Đông với ánh mắt phúc tạp, nghẹn ngào nói: “Trước khi chết, tôi có vài lời muốn nói với Trình Đoan Ngọ. Nói xong, tôi sẽ nổ súng, được không?”
Du Đông nghe thấy vậy liền đề cao cảnh giác, siết chặt cổ Trình Đoan Ngọ. lùi ra phía sau một bước, đầu súng tì mạnh vào da thịt cô. “Tôi nói cho biết nhé, Lục Ứng Khâm, đừng có kéo dài thời gian để dở trò! Nếu không thì tất cả chúng ta đều chết đây!”
“tôi không giờ trò gì cả. Tôi chỉ nói vài câu thôi.” Anh vẫn giơ hai tay trên đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Chắc anh cũng chẳng dám. Muốn nói gì thì mau nói đi!”
“Trong áo tôi có thứ muốn tặng cô ấy.” Anh chầm chậm cúi xuống, lấy từ trong túi áo vest ra một quyển sổ nhỏ, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Giọng anh vừa ấm áp lại vừa nhẹ nhàng tựa như mặt nước không gợn sóng, không có chút căng thẳng. “Đoan Ngọ!” Anh khẽ gọi tên cô. Trình Đoan ngọ cố chịu đựng đau đớn nhìn anh.
Lục Ứng Khâm nói tiếp: “Đoan Ngọ! Đây là bằng tốt nghiệp trung học cua em. Hôm trước, anh đã kịp lấy giúp em. Anh đã hứa với em là sẽ đưa em đi lây, nhưng anh đã không giữ lời. Xin lỗi em!... Trong bằng tốt nghiệp có kẹp đôi vé bay đi Maldives. Trước đây chẳng phải em đã nói rằng sau khi tốt nghiệp trung học em muốn cùng anh đi du lịch đến đó sao? Xin lỗi, anh đã không giữ lời rồi…Nhứng điều anh nói với em hôm trước đều là thật lòng. Đoan Ngọ, cả đời này anh có lỗi với em.”
“…”
Trình Đoan Ngọ vô cùng kinh ngạc, đầu óc cô trở nên trống rỗng, Tất cả không gian trước mắt như trở nên méo mó. Chẳng còn sự trói buộc, chẳng còn thuốc nổ, cũng chẳng còn súng nữa…
Cô dường như đang nhìn thấy một Trình Đoan Ngọ của tuổi mười bảy.
Cô cầm cây kem, ăn ngon lành như một đứa trẻ, tựa lưng vào Lục Ứng Khâm. “Ứng Khâm, chỉ còn nửa năm nữa là em tốt nghiệp rồi. Đợi em thi tốt nghiệp xong, anh đưa em đi lấy bằng tốt nghiệp, được không?”
Lục Ứng Khâm cũng chẳng thèm nhìn cô, ngồi nhích ra vẻ khó chịu, miễn cưỡng trả lời: “Ừ”
Nhưng Trình Đoan Ngọ ngốc ngếch vẫn cười vui vẻ rồi nhảy cẩng lên, hưng phấn nói: “Đợi em tốt nghiệp rồi, chúng ta sẽ đến Maldives nhé, bố em nói là Maldives chỉ cao hơn mặt nước biển một mét, không chừng sắp bị chìm nghỉm! chúng ta phải đến đó chơi mới được!”
Lục Ứng Khâm vẫn miễn cưỡng trả lời: “Ừ.”
Lúc ấy, sao cô lại ngốc nghếch như vậy? Cô không bảo giờ nghĩ sẽ xảy ra những chuyện như thế này. cô cứ ngốc nghếch tự vẽ ra hành trình cho mình, vẽ ra một bức tranh đẹp đẽ với Lục Ứng Khâm…
Lục Ứng Khâm đẩy chiếc bằng tốt nghiệp về phía trước, nở nụ cười ấm áp với cô. “Đoan Ngọ,chúc mừng sinh nhật em!”
“…”
Đây là “Lời trăng trối” Cuối cùng của anh sao? Trước khi chết… anh chỉ muốn nói với cô một câu: “Chúc mừng sinh nhật” thôi sao?
Như thế này chẳng giống anh chút nào! Chẳng giống anh chút nào!
Trình Đoan Ngọ cảm thấy tất cả những hồi ức mà cô đã cố gằng kìm nén bấy lâu bỗng chốc như một cơn thủy triều ập đến, nhấn chìm cô.
Từng cảnh tượng lộn xộn và vụn nát cứ hiện lên trong đầu cô, giống như những cảnh quay trong một bộ phim cứ ùn ùn kéo đến…
“…”
“Đây là một khẩu súng lục, tên tiếng anh là Revlver.”
“Em nói xem, rốt cuộc anh phải làm thế nào với em đây?”
“Đoan Ngọ, đừng sợ anh! Từ hôm nay, trên thế giới này chỉ có gia đình ba người chúng ta mà thôi được không?”
“Đoan Ngọ, anh yêu em!”
“Đoan Ngọ, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa.”
“Nghe này Du Đông! Tôi sẽ đến một mình! Chỉ cần anh không làm hại đến cô ấy!”
“Đoan Ngọ! Đây là bằng tốt nghiệp trung học của em. Hôm trước, anh đã đi lấy giúp em. Anh đã hứa với em là sẽ đưa em đi lấy, nhưng anh đã không giữ lời. Xin lỗi em!”
“Những điều anh nói với em hôm trước đều là thật lòng. Đoan Ngọ , cả đời này anh có lỗi với em.”
“Đoan Ngọ, chúc mừng sinh nhật em!”
…
Từng câu, từng câu mà Lục Ứng Khâm đã nói đều hiện lên trong đầu cô, tốt có, xấu có. Khoảnh khắc ấy cô bỗng thấy đầu mình bị lấp đầy lời nói của anh. Ký ức nặng nề ấy khiến cô không thể nào thở nổi, khoảng thời gian giày vò đó như đè lên tuyến nước mắt của cô, cô không biết mình có thể nói gì, có thể làm gì. Cô hướng mắt nhìn Lục Ứng Khâm, hành động của anh tựa như thước phim quay chậm hiện ra trước mắt.
Lục Ứng Khâm nhặt khẩu súng dưới mặt đất lên.. rồi chậm rãi đứng dậy… Lục Ứng Khâm lên đạn…phát ra tiếng kêu lách cách… Rồi Lục Ứng Khâm chầm chậm đưa đầu súng lên huyệt thái dương…
Trình Đoan Ngọ thấy căm hận, cô vô cùng căm hận bản thân mình.
Tại sao, tại sao trong giây phút này cô lại không muốn rời xa anh…
Trái tim mà cô đã vùi sâu từ rất lâu rồi, tình cảm mà cô đã kìm nén và đóng kín từ lâu rồi bỗng chốc như quay trở về…
Cô hận… cô vô cùng căm hận… Vì trái tim… của chính cô…có chết vẫn không thay đổi…
Lục Ứng Khâm vẫn chưa bóp cò.
Trong vài giây ngắn ngủi, Trình Đoan Ngọ bỗng vung mạnh tay, ngón ta thon dài của cô đặt lên bàn tay đang căng cứng của Du Đông…
Đông tác của cô quá nhanh, đến mức… chẳng ai nhìn thấy rõ trong khoảnh khắc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
“Pằng!” một tiếng súng vang lên, xe rách bầu không khí yên lặng trong nhà kho bỏ hoang ấy…
Dường như tất cả trở nên im lặng như tờ, mọi nỗi sợ hãi đều dừng lại, tất cả ân oán đều dừng lại, tất cả đều dừng lại…
“Đoan Ngọ…” Hai người đàn ông cùng hét lên đau đớn, nhưng Trình Đoan Ngọ lại cảm thấy âm thanh ấy vừa xa xôi lại vừa vang vọng, tựa như từ một nơi rất xa, rất xa vọng lại.
Người cô mềm nhũn, cô ngã xuống đất, nhưng chẳng cảm thấy một chút đau đớn, cuối cùng cô đã được giải thoát rồi… Cuối cùng … cô cũng được giải thoát rồi…
Tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt, loang lổ, cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa, tựa như bóng đêm đang ập đến, cô chẳng còn nhìn rõ thức gì… Cô không còn nhìn thấy nữa…
“Lục Ứng Khâm…” Trình Đoan Ngọ líu ríu, giọng nói nhỏ đến mức chính mình cô có thể nghe thấy… Cô muốn nói điều đó nhưng cuối cùng lại không kịp nói ra câu cô đã chon giấu nơi thẳm sau trai tim mình.
Lục Ứng Khâm, em yêu anh…
Cô vẫn chưa kịp nói ra điều ấy.
Mắt cô tối sầm lại, cô thấy bố cô, anh cô và Đông Thiên đến đón cô…
Cô mỉm cười, một nụ cười giải thoát và hạnh phúc… Cô tiến về phía trước, đi cùng những người thân thiết nhất của cô…rồi khi quay đầu nhìn lại, cô chẳng nhìn thấy gì nữa…
Lục Ứng Khâm, em yêu anh.
Cuối cùng thì câu nói ấy vẫn chôn vùi cùng với sinh mạng của cô…
“…”
Vụ án của Du Đông, chúng em đã cố gắng hết sức rồi, nhưng anh ta nhận hết mọi tội lỗi nên chúng em thực sự không còn cách nào nữa.” Quan Nghĩa bất lực nói trong điện thoại.
“Còn cô bé Lạc Lạc, có thệt không phải là con của Du Đông không? Rốt cuộc Minh Nguyệt là ai? Tôi không nhớ ra người phụ nữ đó.”
“Đại ca nhớ không sai đâu. Nếu em nhớ không nhầm thì đại ca mới chỉ gặp Minh Nguyệt một lần, lúc ấy đại ca tưởng cô ấy là Trình Đoan Ngọ, lại còn gọi “ Trình Đoan Ngọ” nữa. Sau đó, khi nhận ra mình nhận nhầm người, đại ca còn nói xin lỗi cô ấy. Chỉ có đúng lần đó thôi.”
“Vậy tại sao trong di thư cô ấy lại viết Lạc Lạc là con tôi?”
“vậy thì đại ca phải đi hỏi Minh Nguyệt. Kết quả xét nghiệm AND đã chứng minh đứa bé là đó là con Du Đông.”
“…”
“Đại ca thực sự muốn nhận nuôi Lạc Lạc sao?”
“Ừ, là tôi đã nợ Du Đông.”
“Ngày mai có thể làm xong thủ tục.” Sau khi đã báo cáo tất cả các công việc, Quan Nghĩa ngập ngừng một lúc rồi hỏi một câu riêng tư: “Dạo này Đoan Ngọ đã khá hơn chưa ạ?”
Lục Ứng Khâm thở dài một tiếng. “Vẫn thế.”
“…”
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, kgi Lục Ứng Khâm còn chưa bóp cò thì nghe thấy Trình Đoan Ngọ nắm lấy tay của Du Đông bóp cò trước rồi…
Cô giết chết chính mình để kết thúc mọi chuyện. Cô dùng cách đó để cứu anh.
Nếu lúc ấy tay Du Đông không run rẩy mà bắn lệch đi một chút, nếu viên đạn đó xuyên qua huyệt thái dương của cô thì có lẽ.. cô thực sự không còn nữa…
Nhưng sự cố nghiêm trọng ấy đã để lại di chứng cho cô…
Lục Ứng Khâm tắt điện thoại, kéo cửa, bước vào trong phòng. Người phụ nữa ở trong vừa nhìn thấy Lục Ứng Khâm liền mỉm cười, chạy đến ôm lấy anh…
“…”
“Lục Ứng Khâm, sao anh lại thở dài rồi? Có thật là trước kia anh đối xử với em không tốt không?”
“Ừ”
“Có thật là chúng ta đã kết hôn rồi không?”
“Ừ, Chung ta đã đăng ký kết hôn mà.”
Trình Đoan Ngọ khẽ sờ lên đầu. “Tại sao em lại trúng đạn?”
“Vì em muốn cứu anh.”
“Vậy có phải trước kia em rất yêu anh không?”
“Ừ.”
“Em yêu anh như vậy, tại sao anh lại đối xử không tốt với em?”
“Xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi?”
“Trước kia em rất yêu anh nhưng anh lại đối xử không tốt với em.”
“Không sao, Lục Ứng Khâm, chỉ cần sau này anh đối xử tốt với em là được rồi, dù sao em cũng chẳng nhớ chuyện gì nữa rồi.”
“…”
Lục Ứng Khâm yêu cô nhưng chẳng thể nhiều bằng tình yêu mà cô dành cho anh. Cô đã mất hoàn toàn trí nhớ mà cuối cùng vẫn tha thứ cho anh…
Trình Đoan ngọ nằm trong vòng tay anh ta nhìn anh với đôi mắt trong trẻo vào vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Lục Ứng Khâm thở dài tiếc nuối, còn Trình Đoan Ngọ thì mỉm cười.
Hãy để cả thế giới nghĩ rằng cô mất trí nhớ.
Cô không có sự quyết đoán của những người phụ nữ thông minh. Ranh giới giữa tình yêu và hận trong trái tim cô cũng chẳng rõ ràng.
Cứ mơ hồ hồm thậm chí cô cũng hi vọng mình có thể có một cuộc sống tốt hơn một chút mà thôi.
Cô muốn nghe theo trái tim mình, tiếp tục yêu anh, nhưng cô thực sự không thể nào quên tất cả những đau đớn trước kia. Vì vậy cô đã chọn cách tự nói với chình mình rằng không nhớ bất cứ điều gì nữa.
Có thể hạnh phúc này thật ngu ngốc, nhưng dù sao cũng được hạnh phúc.
Cô đã quá mệt mỏi ròi, vì vậy cô mới thiết tha muốn được hạnh phúc như vậy…
_______________________HOÀN______________________