Thoáng ngẩn ngơ, Thiệu Ngạn Mục nghĩ bản thân tựa hồ chút kích động. Bình hoãn xuống nỗi ưu tư, chuyện hẳn là còn đường thương lượng. ”Ta nghĩ ngươi chỉ là cần cái cớ, không tất đặc biệt kiếm cách bày đặt hài tử ở trước mặt mọi người?”
Lôi Địch thiêu mi: “Nói xem nào?”
“Ta có thể đi theo Thiên Lôi ngươi... Để nhân tâm biết Long Á có một phi tử ở bên Thiên Lôi ngươi sinh hoàng tử, mà đến lúc đó ngươi ở trước mặt mọi người bày đặt rốt cuộc có đúng hoàng tử đích thực hay không hẳn là sẽ có người hiểu.”
Lo lắng thêm, tuy nói làm được, nhưng Lôi Địch vẫn nghĩ không ổn thỏa.
Thấy Lôi Địch nhíu mày, Thiệu Ngạn Mục chỉ biết bọn họ những “dính dáng đến đại sự” này, là sẽ không cầm nhân tố kế hoạch nguy hiểm có thể uy hiếp đến bọn họ dễ dàng cho tự do. Những người này không đem tất cả nắm trong bàn tay là sẽ không cam tâm. ”... Ta sẽ không gây trở ngại đến kế hoạch ngươi, ta sẽ ở thời cơ thích hợp mang theo hài tử rời đi... Sẽ không xuất hiện ở trước mặt các ngươi nữa.”
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mặc dù đúng rất nhiều phiêu lưu lớn, nhưng Lôi Địch cũng xác thực không muốn lợi dụng hắn, trực giác hắn nếu thật sự làm như vậy, hắn sẽ hối hận. Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng bản thân sẽ không có năng lực khống chế tốt thế cục. ”... Được, ta đáp ứng ngươi!”
Thiệu Ngạn Mục lúc này mới cười ra, cũng yên tâm hơn nhiều. Trước đây chưa từng quan tâm nam nhân trong tộc đều là làm sao sinh hài tử, cho nên kỳ thực hắn vẫn rất không an tâm, hiện tại có một thần y bên người như thế hẳn là sẽ càng ổn định hơn chút.
“Như vậy, thu xếp thật tốt, chúng ta ngày mai liền xuất phát.” Lôi Địch cũng không biết bản thân từ đâu lòng dạ đàn bà như thế, nhưng thấy Thiệu Ngạn Mục vui vẻ như vậy cũng liền theo hắn rồi. Đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
“Trực tiếp gọi tên của ta đi, ‘Thiệu huynh’ thật sự là quá khách khí.” Có thể là giải quyết thẳng gác lại chuyện ở trong lòng, Thiệu Ngạn Mục tâm tình không tệ.
Thu hồi chân phải đã bước ra cạnh cửa, Lôi Địch cũng cười, hắn nghĩ bản thân quả nhiên là không làm sai. Quay đầu, chớp chớp mắt nói với Thiệu Ngạn Mục: “Trước khi đưa ngươi trở về, ta chỉ hiểu rõ ngươi là một phi tử nga.”
Ý tứ là nói, hắn cứu cũng không chứa đựng mục đích khác? Đây hiển nhiên ngoài ý liệu Thiệu Ngạn Mục, đỏ mặt ngơ ngác, bản thân tựa hồ muốn phá người này chút điểm?”
“Muốn cái gì chứ, đứng ngốc như vậy?” Thiệu Ngạn Mục vỗ vỗ vai Lôi Địch. Ừm, thật không tồi, tiểu tử này cao hơn hắn. “Ngươi đứng như thế, những người khác còn dám ngồi sao? Thật là, đừng không được tự nhiên.”
Bị đập tỉnh rốt cục Lôi Địch từ sâu trong bộ dạng Thiệu Ngạn Mục đỏ mặt ngượng ngùng phục hồi tinh thần lại, thấy Ngạn Mục hướng hắn bĩu môi ra hiệu, mới phát hiện miếu nhỏ đã thu dọn xong rồi, tất cả mọi người đứng nhìn hắn đờ ra.
Là giúp tiểu tử đang sững sờ! Lôi Địch xấu hổ mà khụ tiếng, nói: “Còn đứng gì chứ, ngồi ngồi, trước nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong đi đầu tìm một nơi ngồi xuống.
Ngoài miếu tiếng mưa rơi như cũ hoa hoa tác hưởng, mọi người đành phải lấy lương khô ăn no.
“Ngạn Mục, thế nào, còn ăn thêm chứ?” Tới gần bên cạnh Thiệu Ngạn Mục, Lôi Địch thấp giọng hỏi.
Lại gặm hết một khối bánh xốp giòn, Thiệu Ngạn Mục trở mắt trắng, “Ăn thêm, những bánh ngọt này mùi vị đều rất không tệ!” Suy cho cùng là thái tử đang ra ngoài hành tẩu, ngay cả dưới loại tình huống này, chất lượng lương khô cũng không cần nghi ngờ.
“Vậy là tốt rồi.” Lại xem Thiệu Ngạn Mục không hề ăn nhiều, Lôi Địch có chút lo lắng, Ngạn Mục ăn thật quá ít.
“Sao không ăn? Hiện giờ cả ngày cưỡi ngựa chạy, tiêu hao quá lớn, phải nhiều chút a.” Vừa truyền khối hoa quế cao sang.
Đánh tay cự tuyệt, Thiệu Ngạn Mục vừa định nói hắn đã no rồi, lại bị Lôi Địch giành nói: “Ngươi không ăn nhiều một chút, cục cưng trong bụng làm sao bây giờ? Ngươi cũng muốn sinh một tiểu tử trắng trắng mập mập khỏe mạnh ha.”
Thiệu Ngạn Mục không nói gì, gật đầu ngoan ngoãn mà tiếp nhận bánh cao. Người này cùng Nguyệt Lan giống nhau, chỉ biết lấy việc này kích hắn. Có điều, trong tâm thật đúng rất vui vẻ, mùi vị có người quan tâm thật tuyệt!
Cũng không biết Nguyệt Lan thế nào rồi, cũng đừng bị hắn liên luỵ...
“Tới, đưa tay chìa ra, ta xem.”
Nghe lời đưa cổ tay phải ra.
Xem qua mạch, Lôi Địch thầm nghĩ, tốt. Xem ra thân thể Ngạn Mục còn rất cường tráng, thai nhi cũng rất ngoan không có vấn đề gì.
Thấy Thiệu Ngạn Mục thu hồi tay phải, Lôi Địch cũng chú ý tới dị dạng tay trái hắn, không biết vì nguyên nhân gì tạo thành vậy.
Thiệu Ngạn Mục tất nhiên là cảm giác được đường nhìn của hắn, không được tự nhiên mà lấy tay trái hướng ra phía sau lưng.
Bộ hạ xung quanh cảnh giới vẫn cảnh giới, nghỉ ngơi vẫn nghỉ ngơi, cũng có nhỏ giọng nghị luận, cũng không dồn hết đường nhìn chằm chằm Lôi Địch bên này.
Thấy thế, Lôi Địch rất thoả mãn mà gật đầu, tiến đến bên tai Thiệu Ngạn Mục, “Ngạn Mục...” Vấn đề tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, Lôi Địch do dự thêm, mới lại hỏi: “Ngươi, ngày ấy vì sao không có lấy hình hổ chống lại?” Nếu lúc đó không phải có hắn ở đấy, vậy hắn chẳng phải là sẽ...
Vì cái gì?
Thiệu Ngạn Mục ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới vấn đề này, ngày đó hắn cũng hỗn loạn, không có bao nhiêu ý thức.
Rất ít tộc nhân huyễn hình sẽ mang thai, bởi vì khi huyễn (analinh: có thể nói là biến hóa) làm hình thú thì, thai nhi trong bụng còn chưa thành hình cũng sẽ không theo cơ thể mẹ cùng biến hóa, như trước là bảo trì hình dạng ban đầu, điều này không để tâm, sẽ ảnh hưởng sự phát triển trưởng thành của thai nhi. Nhất là trong mấy tháng đầu càng kiêng kỵ.
Với chỗ ấy, hẳn là trong tiềm thức cho rằng huyễn hình không thích hợp đi.
Ừm ~~ đại khái chính là như thế đi. Lắc lắc đầu, tựa hồ có chút mệt mỏi...
Thấy Thiệu Ngạn Mục một hồi không có phản ứng, Lôi Địch có chút kỳ quái, vừa định đẩy đẩy hắn, vậy mà Thiệu Ngạn Mục lại có thể đung đưa thân thể, sau đó gục ở phía sau thân trên chỗ rải rơm rạ.
Lôi Địch cả kinh vội vàng bước lên phía trước coi, nhưng không thể yên lặng khẽ cười.
Người này... Lại có thể liền ngủ như thế. Cũng mệt rồi, chỉ biết cậy mạnh!
Thiệu Ngạn Mục lại lần nữa mở to mắt, bị hương vị đồ ăn câu dẫn dậy.
Ngồi dậy vừa nhìn, trong miếu nho nhỏ cư nhiên sinh mấy đống lửa, mọi người cũng còn đang nướng cái gì đó, mùi thịt vị tràn ngập xung quanh, câu tâm thần Thiệu Ngạn Mục nhộn nhạo, thịt a thịt!
“Tỉnh a.” Lôi Địch chú ý tới Thiệu Ngạn Mục đã đứng dậy, còn kinh ngạc mà theo dõi thịt quay trong tay hắn, không khỏi buồn cười nói: “Cho! Muốn ăn thì nói a, dùng ánh mắt tội nghiệm như vậy mà nhìn ta sao?”
“...” Không nói chuyện, Thiệu Ngạn Mục có chút ngốc lăng mà lấy qua thức ăn đã nướng vàng óng ánh, thơm quá!
Sắc mặt Lôi Địch cổ quái, nhịn hồi lâu, rốt cục không đình chỉ, xì cười ra tiếng: “Ngạn Mục ngươi không cần phải như vậy, giống như ta bình thường dưỡng ngươi đói bao nhiêu, ha ha ~ còn chảy nước miếng chứ!”
Chảy nước miếng? Thiệu Ngạn Mục khẩn trương mà vội vã lấy mu bàn tay xoa xoa ngoài miệng. A... Thật là có |||
Quá mất mặt rồi!
Thiệu Ngạn Mục cực kỳ mắc cỡ mà cười cười với Lôi Địch, “Cái đó, ta...”
Thấy bộ dạng người một bức muốn giải thích lại sợ nói không rõ, Lôi Địch một trận sung sướng.”Được rồi, được rồi, ta nói giỡn a... Ngủ thế nào, vẫn thoải mái sao?”
Thiệu Ngạn Mục mới vừa gặm mấy miệng thịt lúc này mới chú ý tới trên thân còn phủ kiện áo khoác, ngẩng đầu nhìn Lôi Địch, là người này đi, thực sự là người tốt.
Gật đầu, “Ừm, rất thoải mái, cảm ơn ngươi!” Hắn ngủ còn rất trầm.
Vào lúc lơ đãng, phát hiện ngoài miếu sắc trời đã toàn bộ tối, trước khi ngủ vẫn mưa to tầm tả tựa hồ ngừng đã một hồi, nhưng thật ra sau cơn mưa đặc biệt có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái theo gió nhẹ thổi tới trước mặt.
Hít thật sâu một hơi, Thiệu Ngạn Mục không khỏi cảm thán, thật đúng là gió đêm thoải mái a.
Ừm? Mùi vị gì đó?
Nhăn nhăn mũi, Thiệu Ngạn Mục nhíu mày, hình như có hương vị rất cổ quái. Không phải mùi thịt...
“Lôi Địch...”
“Ngươi cũng cảm giác được rồi?” Khứu giác Ngạn Mục so với chính mình linh mẫn hơn, cái này không phải lỗi giác bản thân ha.
Thiệu Ngạn Mục gật đầu: “Biết là vật gì sao?”
Lôi Địch cũng là một hồi khổ não, trong đầu rất nhanh chuyển qua một vòng, kiểm tra dược vật bản thân biết đến.
A! Đó là...
Rồi đột nhiên đứng lên, “Mọi người mau ngừng thở, có mùi khác thường!”
Không hổ là hộ vệ có tố huấn luyện.
Mọi người nghe vậy, đều cảnh giác mà lên, vũ khí nơi tay, cẩn thận mà chậm lại hô hấp. Cho dù công lực thâm hậu như lôi, muốn thời gian dài nín hơi đều rất trắc trở.
Nhưng ngay cả như vậy, vài người độ chênh lệch công lực đã cảm giác đến tứ chi bắt đầu như nhũn ra, khí lực tựa hồ bị từ từ hút ra thân thể.
Chết tiệt! Lôi Địch trong lòng căng thẳng, quả nhiên là tán hồn phấn!