.
Bạch Đoạn cứ ngồi im không nhúc nhích, còn tôi cảm thấy rất nóng nảy, nom cứ như thái giám bên cạnh hoàng thượng vậy. Tôi bỏ luôn nồi lẩu ăn dở, vén màn kéo anh đi. Sinh viên đại học Phù Châu bị gì cũng được đưa vào bệnh viện Phù Châu. Lúc tôi kéo anh đến gần trước cổng bệnh bệnh, anh đột nhiên giật khỏi tay tôi: “Vẫn là không nên vào đâu.”
Tôi quay lại mắng anh: “Đừng có vô tâm như thế chứ, có khi người ta cắt cổ tay là vì anh đó.”
Bạch Đoạn nhìn tôi bằng một ánh mắt không biết phải miêu tả thế nào: “Anh không vào được đâu, thật đấy.”
Lúc hai chúng tôi còn mắt to mắt nhỏ gườm nhau trước cổng, một nam sinh viên từ bệnh viện chạy ra, thấy Bạch Đoạn liền kêu to: “Bạch Đoạn! Tìm cậu nãy giờ.”
“Đoạn Tiểu Long đâu?” Bạch Đoạn hỏi.
“Cứu sống được rồi.” Nam sinh kia đáp, rồi chẳng hiểu sao anh ta đưa mắt liếc tôi một cái trông rất thù địch. Anh ta dúi một lá thư vào tay Bạch Đoạn, “Trước khi tự sát nó viết cái này để lại cho cái tên thiếu đạo đức cậu này!”
“Cảm ơn.” Bạch Đoạn mệt mỏi nhận lá thư. “Nếu được cậu tay thôi chăm sóc cậu ta, tôi không vào đó được.”
“Nói chuyện dư thừa, nó đã ra đến nông nỗi này tôi còn để nó gặp cậu à?”
Bạch Đoạn mở miệng như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi: “Thôi được rồi, vậy tôi đi đây. Đừng nói là tôi tới.”
“Ừ.” Nam sinh viên thở dài, “Cậu cũng thật là…. Đừng cứ mãi lạnh lùng với mọi người thế được không.”
“Tôi biết rồi.” Bạch Đoạn vẫy vẫy tay, “Cậu vào trong đi, Tiểu Long còn cần cậu chăm sóc.”
Tôi sửng sốt, cảm thấy chuyện này bên trong còn có ẩn tình gì nhiều lắm, nhưng không dám hỏi thẳng Bạch Đoạn, chỉ biết lầm lũi theo anh đi trở ra. Bạch Đoạn bước thẳng đến bờ hồ bán nguyệt, im lặng suốt dọc đường đi. Tôi đi theo anh đến ngồi xổm ở bên bờ hồ, thấy anh móc bật lửa trong túi ra, còn tưởng anh định hút thuốc, nhưng anh lại chậm rãi châm lửa đốt lá thư.
“Này anh làm gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi anh.
“Em nghĩ anh đang làm gì?” Anh nhìn tôi.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Em có thể im lặng một chút được không?” Bạch Đoạn rốt cuộc cũng phát bực.
“Được được, anh làm gì làm đi, em chẳng quan tâm nữa đâu.” Tôi đứng lên dợm bỏ đi.
Bạch Đoạn cũng chẳng nói gì, anh chỉ đau đáu lẳng lặng nhìn mặt nước gợn sóng.
Tôi đi được vài bước, nhưng vẫn không yên tâm, lại quay trở về: “Bạch Đoạn, hôm nay tiền cơm là do em ra đó, anh còn thiếu nợ em nha.”
Anh “ừ” một tiếng, mắt vẫn nhìn ra mặt hồ như cũ.
“Em về đó nha.” Tôi nói nhưng hai chân vẫn không nhúc nhích, “Về thiệt đó nha!”
Tôi định thử đi vài bước thì Bạch Đoạn đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
“Sao thế?” Tôi hỏi anh.
“Thằng nhóc cắt cổ tay vừa nãy là bạn trai cũ của anh.” Bạch Đoạn bình tĩnh nói, “Anh là đồng tính.”
Tôi như sực tỉnh, lại cảm thấy một chút sợ hãi.
Tối hôm đó tôi nằm trên giường, nghĩ: Bạch Đoạn là đồng tính, thì tôi là gì? Khi đó, đột nhiên tôi ý thức được, tôi có thể yêu Bạch Đoạn, không phải như yêu ông bà ngoại, không phải như yêu bạn yêu bè, anh em, mà là tình yêu đôi lứa. Cái ý niệm vừa mới thoát ra khỏi đầu làm tôi hoảng sợ, nó làm tôi nhớ đến những cảm xúc lạ lùng canh cánh trong lòng với anh, nhớ chỉ cần gặp được anh mà vui quên trời quên đất. Tôi nhớ lại Bạch Đoạn từ lúc nhỏ đến giờ, phát hiện tôi vẫn luôn nhớ rõ từng hình ảnh của anh, sống động chân thật như chưa bao giờ quên. Tôi ngây người. Tối đó tôi đã phát hiện ra một sự thật, hóa ra tôi yêu Bạch Đoạn mất rồi, không biết từ lúc nào tôi đã lén lút yêu anh, đến bây giờ tình cảm đã trở nên quá lớn.
Sau khi có được đáp án, tôi mỹ mãn ngủ thiếp đi. Suy nghĩ quá nhiều không phải tính cách của tôi.
Ngày hôm sau, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc, Bạch Đoạn vẫn là Bạch Đoạn của mọi ngày, lúc đi học lịch sự văn nhã, tan học thì rít thuốc uống rượu, thưởng thức thú vui cuộc đời. Mà chuyện anh thừa nhận mình là đồng tính kinh thế hãi tục chiều tối hôm đó, chúng tôi đều ăn ý không hề nhắc lại. Đối mặt với tình cảm cấm kỵ như thế, tôi lựa chọn im lặng. Nếu Bạch Đoạn giả bộ như mất trí nhớ, tôi cũng sẽ coi như là gió to quá tôi nghe không rõ. Cứ lấp lửng như thế có khi lại tốt hơn.
Suốt cả năm nhất tôi không có môn học nào Chung Viên dạy cả, điều này làm tôi rất thoải mái. Năm đầu tôi gặp ông ta rất ít, chỉ có khi nào đến bệnh viện Phù Châu tìm Bạch Đoạn mới thỉnh thoảng gặp vài ba lần. Lúc đó Bạch Đoạn đã học đến năm thứ năm, vốn là sẽ đường ai nấy đi, nhưng anh lại chọn ở lại bệnh viện, làm trợ lý của Chung Viên, còn rất hay hỗ trợ phát dao phẫu thuật linh tinh cho mấy tiết giải phẫu thực nghiệm của chúng tôi. Sau khi Chung Viên tình cờ thấy tôi hay đi với Bạch Đoạn vài lần, ông hay tìm mọi cách gửi đồ linh tinh cho tôi thông qua Bạch Đoạn. Có hôm vừa vào đông, Chung Viên mua cho tôi một cái chăn bông, nhờ Bạch Đoạn đem qua. Lúc đầu tôi còn tưởng anh mua cho tôi, hào hứng ôm về phòng ngủ lăn lộn, Bạch Đoạn không đành lòng bèn nói thật với tôi. Anh còn nói Chung Viên tốt với tôi như thế, tôi nên đi cảm ơn. Tôi bảo anh, Bạch Đoạn à, có một số việc anh vẫn chưa biết đâu.
Lúc đó gương mặt anh lộ vẻ rất khó xử.
Tết Âm lịch năm nhất đại học của tôi xảy ra hai việc lớn, một là shopping mall Tân Hiệp Hòa của Tạ Cẩm Hòa chính thức khởi công, tôi với tư cách là cổ đông trẻ tuổi nhất, cũng đến lễ khởi công xúc một xẻng đất động thổ nghi thức. Tôi rửa tấm ảnh lễ khởi công ra khoe với Bạch Đoạn, anh nói tôi đội cái nón bảo hộ màu vàng đứng cùng với Tạ Cẩm Hòa và mấy cổ đông khác nhìn như tên công nhân nào đi lạc vào. Chuyện lớn thứ hai, đó là Trương Nguyên đã được điều vào bộ đội biên phòng tỉnh Vân Nam.
Sau Tết Trương Nguyên sẽ đi báo danh, nên cả năm sau anh sẽ rất khó về lại Phù Châu. Tôi kể chuyện này cho Quách Nhất Thần, anh vừa nghe đã rất hào hứng, nói hay đầu năm nay ba người chúng tôi hẹn gặp nhau đi, khó lắm mới có dịp đầy đủ như thế. Tôi có thể hiểu được tâm tình Quách Nhất Thần, từ lúc xảy ra chuyện về Kiều Chân, ba người chúng tôi chưa từng tụ lại đầy đủ với nhau lần nào. Chuyện Nhất Thần ngồi tù hay tam giác quan hệ mờ ám của anh, Trương Nguyên và cô ta cũng như tan đi hết như mấy khói rồi, cho nên đây cũng là lúc cả ba chúng tôi cùng ngồi lại với nhau.
Khoảng còn vài ngày đến buổi hẹn, tôi hỏi Nhất Thần, có thể dẫn bạn theo không? Quách Nhất Thần cười rất gian trong điện thoại, hỏi tôi dẫn bạn gái theo à.
Tôi bảo không phải, người tôi muốn dẫn cả hai anh đều quen, tôi sợ dẫn theo hai anh lại khó xử.
Quách Nhất Thần hỏi ai thế?
Tôi nói là Bạch Đoạn.
Quách Nhất Thần sửng sốt, nói anh còn tưởng ai, hóa ra là Bạch Đoạn.
Tôi nói chẳng phải lo hai anh khó xử sao. Nhất Thần bảo anh chẳng có gì phải khó xử, chuyện năm đó là anh thù Lưu Triệu Thanh, còn Bạch Đoạn, trừ lúc còn ở nhà ngang hay tụ phe đánh nhau thì cũng không có gì ghét Bạch Đoạn cả, tôi với Bạch Đoạn có thể thân được như thế anh còn cảm thấy mừng.
Tôi đùa, sao hôm nay Nhất Thần độ lượng thế, có khi nào tôi dẫn Bạch Đoạn đến mấy anh dẫn người theo đánh hội đồng Bạch Đoạn không.
Quách Nhất Thần cười ha ha, nói tôi đi lo Trương Nguyên đi, anh ấy hồi nhỏ hay cướp transformer của Bạch Đoạn, bị Bạch Đoạn cầm mã tấu rượt đánh khéo có khi giờ còn ghim đó.
Tôi vui vẻ cúp máy, lòng nhẹ như lông hồng. Đây đích thị giống như kiểu lo lắng dẫn bạn gái về nhà ra mắt rồi được người nhà chấp nhận vậy đó, thoải mái vô cùng.
Đến ngày hẹn thì lại tới lượt Bạch Đoạn lo lắng, anh cứ kéo tới kéo lui khăn choàng cổ, giống y như đi ra mắt gia đình bạn trai. Tôi nói anh đừng có như một cô vợ nhỏ nữa, cái oai phong lẫm liệt hồi đó đi đánh nhau đâu hết rồi?
Bạch Đoạn trừng mắt nhìn tôi, bảo hôm nay anh mà ngang ngược đến đó như hồi nhỏ, Trương Nguyên sẽ bay vào đánh anh mất.
Tôi mắng anh đồ nhát gan!
Bạch Đoạn nói tôi thì biết gì, anh là hiểu chuyện chứ không phải nhát gan.
Tôi dẩu môi cãi nhau ỏm tỏi với anh suốt cả quãng đường đến quán ăn đã hẹn, vừa đến đã thấy Quách Nhất Thần cười tủm tỉm đứng dựa vào con Mercedes đen của anh chờ chúng tôi. Nhất Thần trông cũng chẳng khác với năm ngoái tôi gặp, cũng mang giày vải, tràng hạt, áo đại cán, cả người sực nức một mùi tiên phong đạo cốt.
“Quách Nhất Thần, anh quy y cửa Phật rồi à?” Tôi hỏi anh.
“Anh đang tu tâm dưỡng tính.” Nhất Thần đáp.
“Tu tâm dưỡng tính sao lại lái Mercedes, phải cưỡi ngựa chứ.” Tôi trả treo.
“Đừng có khua môi múa mép với anh.” Quách Nhất Thần nói xong thì quay sang Bạch Đoạn bên cạnh, “Bạch Đoạn, văn nhã ra nhiều ha. Phiền cậu để mắt giùm thằng nhóc Niệm Phi này, cái miệng của nó sớm muộn gì cũng gây họa. Nhóm chúng tôi giờ còn mỗi cậu ở bên cạnh nó.”
Quách Nhất Thần đột nhiên nói như vậy làm tôi rất cảm động, vì cảm giác như anh không xem Bạch Đoạn là người ngoài.
Một lát sau, Trương Nguyên đến. Cả người đen sạm, đầu đinh, nhìn ngầu không chịu nổi. Vừa nhìn tôi đúng là chẳng thể nhận ra. Trương Nguyên đến, lặng lẽ không tiếng động đứng sau lưng ba chúng tôi làm tôi với Quách Nhất Thần la oai oái vì giật mình. Quách Nhất Thần mắng Trương Nguyên là mèo tinh à, đi đứng êm ru chẳng có tiếng động nào. Tôi thì cười, bảo anh Trương Nguyên hôm nay ăn mặc chải chuốt ghê thế. Đây toàn là đàn ông có cô nào để anh “thả thính” đâu? Trương Nguyên nghe xong thì cười một cái, đôi mắt nhỏ lén lút nhìn trộm Quách Nhất Thần.
“Người ta “thả thính” anh đó, không có phần của em đâu.” Quách Nhất Thần cười ha ha, rất tự nhiên khoát tay Trương Nguyên.
Tôi giỡn theo, giả vờ trầm trồ: “Ôi Trương Nguyên, anh mới đi bộ đội có hai năm mà đã gãy rồi à, mà có gãy cũng đừng chọn Quách Nhất Thần, ảnh sao đẹp trai bằng em, với cả em theo anh bao nhiêu năm nay, lúc anh nhập ngũ là em tiễn đó anh quên rồi à?”
Cánh tay Quách Nhất Thần càng siết chặt hơn như sợ tôi cướp mất Trương Nguyên, “Hứ, còn dám so độ đẹp trai với anh, em tưởng em là Bạch Đoạn à?”
Trương Nguyên kinh ngạc: “Bạch Đoạn cũng tới sao?”
—
Người a dậy thì thành công, em pé Bạch dậy thì thành thụ